Gia, Thiếu Dạy Dỗ

Hai ngôi sao sáu cánh thuỷ tinh nằm trong bàn tay gần như trong suốt càng
thêm nổi bật, con ngươi tĩnh lặng như nước của Lương Lễ vừa nhìn thấy,
đồng tử lập tức hơi co lại, nếu Du Niệm không có thói quen nhìn vào mắt
đối phương, chắc chắn sẽ bỏ qua thay đổi trong nháy mắt này.

Đôi
mắt là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó được coi là cửa sổ tâm hồn, bởi vì nó có thể lộ ra một chút cảm xúc dù nhỏ bé hay rõ ràng giúp người ta biết
đây là loại người thế nào, bây giờ đang có tâm trạng gì.

Theo lý thuyết vật lý về đồng tử, nhìn gần thì thu nhỏ, nhìn xa thì giãn
lớn, co lại trong môi trường ánh sáng, giãn ra trong môi trường tối tăm. Theo tâm lý học, khi cảm xúc con người có sự thay đổi tương đối mãnh
liệt, đồng tử cũng sẽ xảy ra biến hoá, lúc này, hiển nhiên Lương Lễ
thuộc trường hợp thứ hai.

Du Niệm nhìn ngôi sao sáu cánh trên tay, lại nhìn Lương Lễ: “Anh cả, hai ngôi sao sáu cánh này, có vấn đề gì à?”

Ánh mắt tĩnh lặng như nước của Lương Lễ lạnh lùng nhìn Du Niệm, trong màn
sương đen sâu thẳm ẩn hiện ánh sáng quỷ dị: “Vì sao cậu ta cho em?”

“Vì em muốn.” Du Niệm luôn rất thật thà.

“Vì sao?” Đột nhiên Lương Lễ đưa tay đoạt sao sáu cánh trong tay cô, sát
khí càng đậm hơn, giống như anh muốn bóp nát nó, khiến Du Niệm không kìm được khẽ động tay, trong lòng có phần nghi ngờ.

“Sao sáu cánh
của học viện, không phải tượng trưng cho vinh dự sao?” Du Niệm lấy lại

sao sáu cánh: “Em tập hợp đủ bảy ngôi sao sáu cánh, sẽ dễ dàng xoá bỏ
vết nhơ về Du Niệm trước kia, đúng không?”

Lương Lễ nhìn Du Niệm, đưa tay kéo Du Niệm vào trong xe, nói với lái xe: “Đi ra ngoài.”

“Vâng.” Người gia tộc La Sinh Nhược luôn đặt mệnh lệnh của chủ nhân lên trên tính mạng, lập tức đi ra ngoài.

Du Niệm là một cô gái biến thái có lòng hiếu kỳ cực lớn, nếu thật sự có
ngày tận thế, thật sự có xác sống, không cần nghi ngờ, cô không chỉ giải phẫu xem bên trong người ngoài hành tinh khác người trái đất ở chỗ nào, mà còn có thể lưu trữ nội tạng cùng não bộ, cho nên, nếu bây giờ Lương
Lễ muốn cảnh báo Du Niệm cái gì, hơn nữa còn mập mờ không rõ ràng, thì
Lương Lễ đúng là gặp bi kịch, thật sự bi thương!

“Anh cả?”

“Trả sao sáu cánh lại, bảy ngôi sao sáu cánh không thể cùng lúc xuất hiện
trong tay em.” Giọng nói bình tĩnh của Lương Lễ lúc này lại có phần
nghiêm túc, ánh mắt tĩnh như nước nhìn chằm chằm Du Niệm.

“Em
muốn biết, vì sao?” Du Niệm vẫn cười nhẹ nhàng như cũ nhìn Lương Lễ,
khiến người ta không thể đoán được tâm trạng của cô, đất nước Thuỵ Tư Á, mười ba tước, ví dụ như con gái gia tộc La Sinh Nhược được chú ý,
nguyên nhân gia tộc La Sinh Nhược có đặc quyền trên toàn thế giới… Thế
giới này quả thật có rất nhiều rất nhiều bí mật, làm sao đây, lòng hiếu
kỳ đã bị khơi gợi rồi…

Lòng hiếu kỳ đã bị gợi lên, cho nên, Lương Lễ anh thật là bi kịch!

Lương Lễ bình tĩnh nhìn Du Niệm một lúc lâu, sau đó nhẹ đưa tay xoa xoa đầu
Du Niệm, như đang vỗ về: “Việc này, em không cần quan tâm, anh sẽ bảo vệ em.” Gia quy thứ nhất gia tộc La Sinh Nhược, người nhà quan trọng nhất, anh sẽ không để Du Niệm bị tổn thương, cho dù phải đối địch với cả thế
giới.

Du Niệm giật mình, bảo vệ? Nói cách khác, bí mật này liên
quan đến an toàn của bản thân cô? Liên tưởng một chút đến cuộc nói
chuyện của Đan Khương Hằng và Đan Vận Hi, ‘cái kia’ đang nằm trong tay
cô, hừm… Đối thủ là mười ba tước? Nếu đúng là mười ba tước, không phải
chính là toàn bộ đất nước Thuỵ Á Tư sao? Một người đối đầu với cả một
đất nước? A, nếu cô không thể chống lại, có phải cô sẽ bị đánh không?

… Sẽ không, bởi vì chưa có người muốn chết…

Có vẻ Lương Lễ sẽ không nói, Du Niệm cũng gật gật đầu, không hỏi nhiều, bí mật ẩn giấu, tự mình tìm hiểu vẫn kích thích hơn, hơn nữa, chẳng phải
bảy ngôi sao sáu cánh không thể cùng xuất hiện trên tay cô sao? Nói cách khác, đây là bước đầu tìm ra bí mật, nếu vậy, cô càng muốn tập hợp đủ
bảy sao sáu cánh, cô rất tò mò, sau khi bảy sao sáu cánh rơi vào tay
mình, sẽ xảy ra những chuyện gì.

Biết rõ trong núi có hổ, vẫn đi

vào trong núi, hai câu này có phần giống Du Niệm, nhưng thật ra không
phải Du Niệm dũng cảm, mà là… Ác nhân khiến người ta giận sôi máu…

Thời gian đi đường ba mươi phút nhanh chóng trôi qua.

Điều làm người ta bất ngờ là bạn nhỏ nhị thiếu gia gia tộc La Sinh Nhược
Lương Hàn lại ra khỏi phòng của mình, không chỉ vậy mà còn bày ra tư thế canh cửa đợi Du Niệm.

“A! Tiểu Niệm, cuối cùng em đã về rồi ~.”
Lương Hàn là người con có bề ngoài giống Tề Uý Lam nhất, mắt hoa đào
lẳng lơ, ngũ quan tinh xảo, trong tao nhã mang chút mị hoặc, ngay cả
giọng nói cũng toả ra hormone quyến rũ, đó là một tên con trai còn xứng
đáng danh hiệu hoa hoa công tử hơn cả Đoan Mộc Hoặc, nhưng đây lại là
một trạch nam mê máy tính, quả nhiên đàn ông từ gia tộc La Sinh Nhược
đều không có lấy một người bình thường sao?

Một tên mặt than sống chết đòi tiền, một tên trạch nam sống chết ôm máy tính, một kẻ cuồng tra tấn…

“Anh hai…” Du Nhược nhìn chàng trai lao tới ôm mình, mỉm cười gọi.

Lương Hàn nhìn thấy nụ cười của Du Niệm thì hơi giật mình, sau đó nở một nụ
cười tràn ngập ánh sáng mặt trời, ngược lại còn biến thành nụ cười vô
cùng quyến rũ: “Tiểu Niệm à, đi dạo phố với anh hai đi?”

Du Niệm nhíu mày, mắt lướt qua một chiếc xe cách đó không xa, huy hiệu kia, là huy hiệu của luật pháp tước trong mười ba tước…

Trong nháy mắt lập tức nghĩ tới ánh mắt của người đàn ông trung niên đưa di
động cho Khúc Quyến Si lúc trưa, nụ cười của Du Niệm càng thêm rực rỡ,
muốn xen vào trò chơi yêu đương của cô ư? Ưm… Không được đâu, cô ghét
nhất là trò chơi bị phá hoại, hồi trước bất ngờ bị Ly Nhi đưa đến đây,
phá ngang một lần, cô đã rất bực mình, chỉ vì Ly Nhi là ngoại lệ, nhưng
nếu là mười ba tước…


Du Niệm nhìn về phía Lương Lễ: “Thật ngại quá anh hai, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Nét mặt Lương Hàn cứng đờ: “À… Vậy sao… Ha ha, Tiểu Niệm à, Đường Diệm vừa
nói với anh là muốn mời em đi thăm quan phòng tra tấn đó, đi một tí đi,
chúng ta xem thử Đường Diệm muốn làm gì trước rồi nghỉ ngơi sau.”

Phòng tra tấn của Đường Diệm ở khu nhà phụ, sẽ không gặp phải những người đó…

Du Niệm chỉ mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lương Hàn, đôi mắt dịu dàng trong
suốt hiện rõ ảnh ngược khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lương Hàn, khiến
Lương Hàn bất giác cảm thấy không tự nhiên, cười gượng nhưng không kiếm
được cớ gì.

Lương Lễ chỉ thản nhiên nhìn Lương Hàn, sau đó nói với Du Niệm: “Đi vào cùng nhau.”

“Anh!” Lương Hàn cau mày, luật pháp tước ở trong đó…

“Anh sẽ bảo vệ em ấy.” Lương Lễ bình tĩnh nói, thân hình cao lớn nhưng cũng rất vững chãi.

Lương Hàn nhìn theo bóng dáng hai người đi vào, gấp đến mức vò đầu bứt tai,
loại chuyện thế này làm sao anh trai có thể nói bảo vệ là bảo vệ được,
cái mặt than chết tiệt của anh trừ đòi tiền với đòi tiền thì còn biết
cái gì hả?! Không được, loại chuyện làm người tốt khai thông tình cảm
cho em gái này, vẫn để anh La Sinh Nhược Lương Hàn đi làm mới tốt! Mặt
than chết tiệt chỉ biết đòi tiền kia mau cút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui