Già Thiên

Đây là một mảnh rừng cây tuyết phong, cổ thụ nối liền một mảnh, xước mướt. Những bông hoa tuyết phong trắng nõn bay phấp phới, thơm phác mũi, như hoa tuyết đang bay múa.

Thấp thoáng đằng sau những tán cây cổ thụ, phía trước rừng tuyết có một mảnh nghĩa trang với nhiều bia mộ, hằn đầy dấu vết năm tháng, tạo ra không khí tang thương và trầm trọng.

Một trận gió thu thổi tới, cổ mộc lay động, cánh hoa bay múa đầy trời, rơi xuống như mưa, nơi nơi là một mảnh trắng như tuyết, mang theo vẻ đìu hiu, cảm giác mát mẻ.

Diệp Phàm từng bước đi tới trong mảnh nghĩa trang này, ánh mắt đảo qua vài bia mộ, cũng không nói câu gì, dưới làn gió thu, mái tóc hắn rối bời, che khuất hai mắt.

Hắn dừng lại trước một đám mộ phần, trên tấm bia đá có khắc một cái tên quen thuộc, cánh hoa rơi rơi trên mộ, càng tạo ra cảm giác mất mát.

Không nhiều không ít, trên sau mộ phần này có khắc tên sáu người: Bàng Bác, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy, cuối cùng là phần mộ của Cơ Tử Nguyệt, thanh tú mà tinh tế.

Diệp Phàm chỉ dừng lại một chút ngắn ngủi rồi rời đi, xuyên qua nghĩa trang này, đi tới trước một mảnh rừng trúc. Nơi đây có mấy gian nhà tranh, là nơi cư trú của hắn lúc này.

Đại chiến Tần Lĩnh đã qua hai tháng, hắn lánh khỏi thế gian, lúc này lặng lẽ tu luyện nơi đây, không có chút ầm ĩ nào của hồng trần, không có hỗn loạn của thế tục, sự yên lặng mà u tĩnh.

Đáng tiếc lại thiếu đi một chút sinh khí, không nhìn thấy dung nhan của có nhân, không nghe được tiếng họ cười, chỉ còn sự yên tĩnh và tiếng hoa rơi làm bạn.

Diệp Phàm dựng thân trong rừng trúc, lắng nghe đám lá rơi xào xạc, theo hoa rơi mà càng thêm điêu linh. Hắn như một người khách qua đường, sâu trong mắt là một mảnh yên tĩnh như nước, không chút khói lửa nhân gian.

Đây là một loại khí chất xuất thế, Diệp Phàm mỗi ngày đều như thế, đi trong sơn dã, tới lui làm bạn với những con suối, tĩnh ngộ thiên địa tự nhiên, dung nhập vào trong đó.

Những cánh nhạn dần bay về nam, dần dần rời xa, làm cho người ta không biết nơi nào là đường về, nơi nào là nhà trong phiến thiên địa này!

- Lại là một con nhạn bắc bay về nam, có nhân a...

Hai tháng này hắn cũng không có ý đi tu luyện, nhưng lại có tiến cảnh rất nhanh, có lẽ đã phải chuẩn bị đón nhận thiên kiếp.

- Không có các ngươi bên cạnh, tu luyện một mình, như khuyết thiếu rất nhiều.

Diệp Phàm than nhẹ.

Rất nhanh lại qua một tháng, Diệp Phàm thủy chung không rời khỏi nơi này, tĩnh tọa trong nhà tranh, quay đầu đối diện với một vách đá.

Ầm!

Suốt ba tháng, rốt cục một tiếng nổ lớn vang lên, vách núi này vờ ra, một thân ảnh hùng vĩ đi ra, chín đạo thần quang xông thẳng trời cao.

Cửu Thần Binh kích động chém phá thiên địa, như chín con Thần Hoàng vù động, khiến phiến núi rừng này rung chuyển, cả dãy núi đều run rẩy.

- Diệp tử, ta xuất quan!

Bàng Bác kêu lớn. Hắn mày rậm mắt to, so với thường nhân còn cao hơn hai cái đầu, khỏe mạnh hữu lực, vô cùng cường tráng.


Diệp Phàm cười lớn, tiến tới nghênh đón, đạo thương cũng đã ổn rồi chứ?

- Không còn vấn đề gì nữa, thoát thai hoán cốt, hơn xa trước đây!

Bàng Bác há mồm hít một cái, Cửu Thần Binh hóa thành chín đạo ánh sáng chìm vào trong miệng hắn, mái tóc đen dày bay múa. Hắn đáp xuống mật đất.

Ầm!

Bên kia, liên tiếp bốn tòa cổ động phá khai, loạn thạch văng ra, khiến một mảnh rừng trúc được dọn sạch, bụi mù bốc lên một mảng lớn.

Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân trước sau xuất quan bay ra, cả đám đều tinh thần thoải mái, thương thế được khôi phục, một loại như thoát thai hoán cốt.

Tòa động phủ thứ sáu rung chuyển một chút rồi bắn ra từng đạo tiên quang. Nó nổ tung, khối khối cự thạch bay về phía trước, một cô gái áo tím vọt ra.

Tóc đen nhẹ bay, áo tím triển động, dáng người thon dài. Nàng như một tinh linh, vô cùng thần tú, lông mi dài rung rung, đôi mắt tràn ngập linh khí.

Cơ Tử Nguyệt trọng thương suýt chết rốt cục cũng xuất quan, qua ba tháng tu dường, thương thế đã khỏi hết.

- Ta xuất quan rồi! Thật sự là buồn chết mất, điều ghét nhất trên đời là bế quan tu luyện!

Sáu người đồng thời xuất quan, tinh thần tươi tinh, so với ba tháng trước thì đều mạnh mẽ hơn, pháp lực tăng lên, thần thức cô đọng.

- Ta giúp các ngươi lập bia mộ rồi đó, đi tế bái chút đi!

Diệp Phàm cười nói.

- Ngươi thật đúng là thú vị!

Cơ Tử Nguyệt nhăn nhăn mật mũi, làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc phiêu động, đôi mắt như bảo thạch.

- Tàn thể rách nát cứ đốt thành tro đi, còn lập mộ làm chi?! Tiểu Diệp Tử ngươi đúng là không có đạo lý!

Lý Hắc Thủy cũng lẩm bẩm.

Ba tháng trước, trong trận đại chiến đó, Đế binh Cực Đạo thức tinh, ngay cả là Diệp Phàm thân thể cũng suýt nữa phải vờ ra, càng không nói mấy người này. Lúc ấy bọn họ nửa người đã hóa thành thịt vụn, hoặc có một phần thân thể bị toái điệu, cửu tử nhất sinh.

Nhất là Cơ Tử Nguyệt, thương thế của nàng nặng nhất, không ngừng mượn dùng thế giới lực, trả giá rất lớn, gần như cạn kiệt chân nguyên, xuất hiện vết thương đạo ngân, chút nữa bỏ mạng.

Thân thể vờ nát của bọn họ sau khi rơi xuống đều bị Diệp Phàm chôn trong mảnh nghĩa trang kia, cũng tiện tay làm mấy cái bia mộ.

Tu vi đạt tới trình tự bọn họ, cụt tay có thể tái sinh, tàn thể có thể sinh trường lại, quyết không thể bị tàn tật. Sau khi đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh còn có năng lực hồi sinh.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thần thức không bị tiêu diệt, bằng không dù là tiên nhân hạ phàm cũng vô dụng, chỉ có thể thân tử đạo tiêu.


Mấy người đều bị Đế binh Cực Đạo làm bị thương, giống như đại đạo chém rụng, gần như không thể sống sót, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà hết thảy điều này đối với Diệp Phàm mà nói lại không tính là gì. Trên người hắn có Thánh quả thu được trong cấm địa thái cổ, vốn chuẩn bị cho Khổng Tước Vương mà không thể dùng được. Tại

Mà nay, với số Thánh quả này chữa thương, tính mạng bọn họ không hề đáng ngại, hơn nữa cũng vì thế mà thoát thai hoán cốt, chiếm được đại cơ duyên.

- Các ngươi đều đã xuất quan, ta cũng nên tìm nơi độ kiếp rồi!

Diệp Phàm nói.

- Ngoại giới thế nào?

Lý Hắc Thủy hỏi.

- Phỏng chừng sôi trào đã qua đi, hiện chắc đã bình tĩnh lại rồi!

Diệp Phàm rất bình thản, đối với việc này đã sớm có hiểu biết.

- Không bằng trước chúng ta ra ngoài một chuyến đã!

- Đúng thế, rời khỏi thế gian ba tháng, không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra điều gì.

Hai ngày sau, đoàn người rời khỏi dãy núi, đi vào một tòa cổ cảnh ở phía Tây Trung Châu, vừa vào thành đã nghe được rất nhiều tin tức.

Qua chừng ba tháng, phong ba của trận chiến ngày đó còn chưa bình tĩnh, vẫn là đề tài nóng hổi trong miệng mọi người. Trong quán cơm, quán rượu, mọi người đều thường xuyên bàn luận.

Đế binh Cực Đạo quyết đấu chuyện xuất hiện với tần suất cao nhất, tác động mạnh nhất tới thần kinh mọi người, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

- Có chừng sáu kiện Đế binh Cực Đạo a... Có thể chém rụng cả ngôi sao ở Vực ngoại, có thể chém nát cả Trung Châu, khiến đại vực nùi sụt lún.

- Nhiều Đế binh như vậy mà không thể lưu lại được Thánh thể Diệp Phàm, bị hắn mang đi Khối Lục Đồng.

Trận chiến ngày đó có thể nói máu nhiễm trời cao, ngay cả nửa bước đại năng cũng không biết chết bao nhiêu người, một ít nhân vật cấp Thánh chủ cũng liên tiếp ngã xuống.

Một trận chiến ở Tần Lĩnh quá mức thảm thiết, chết rất nhiều đại nhân vật. Đây đúng là một hồi phong ba cực lớn, rung động Ngũ Đại Vực, ai nghĩ tới cũng phải biến sắc.

Một trận chiến kinh thế, nhiều Đế binh như vậy xuất hiện có thể nói là cổ kim hiếm có. Nhiều nhân vật ẩn thế của các đại giáo thiếu chút nữa đều đã hiện thế, chạy tới nơi này.

- Nghe nói đã chết không ít đại năng đó, rất nhiều đại giáo cũng phải đỏ mắt.

- Ai, còn phải nói sao?! Ngày đó ai mà không giận dữ, chết nhiều người lắm, thi thiển rơi xuống thành phiến cơ!


- Càng nhiều người xương cốt cũng không còn, bị Đế binh Cực Đạo đánh cho tan thành sương khói!

Mấy người Diệp Phàm trong lòng nghiêm nghị. Sau khi bọn họ rời đi, vì tranh đoạt Hóa Tiên Trì và Mộng Huyễn Thần Tủy trong Long Huyệt vạn cổ mà rất nhiều đại giáo lại diễn ra một hồi chém giết, chế vô số người.

Cuối cùng, Hóa Tiên Trì biến mất, Long Huyệt vạn cổ chìm sâu vào đại địa. Đó là một tổ căn có thể di chuyển, sẽ không dừng lại một nơi quá lâu.

- Rất thảm thiết, thi thể hài cốt chất thành núi, giáo chủ, đại năng tuyệt đỉnh một phương cũng bị chém giết!

Đây là một trận đại chiến khiến người ta khó có thể quên được, không ai biết đã có bao nhiêu người chết, phàm là các thế lực tham dự vào đều vô cùng đao lòng, tồn thất cực nhiều cao thủ.

Có thể nói đây là một thảm họa lâu rồi chưa diễn ra, các đại giáo khắp nơi đều tử thương vô số, gồm cả những người đứng đầu. Đây là điều hiếm có trong mấy vạn năm qua.

- Lại nói tiếp, Thánh thể đúng là rất được a! Sáu kiện Đế binh Cực Đạo đều xuất hiện cũng không lưu được hắn, còn khiến nhiều người chết như vây, đúng là chấn kinh thiên hạ!

- Mà nay, ai không biết, người nào không hiểu!? Một Thánh thể tiềm lực vô cùng vì trận chiến này mà truyền khắc các đại giáo, khiến nhiều nhân vật cấp già đời cũng đều phải kiêng kị.

- Mọi người đều đoán được rằng một khi người này trường thành, đạt tới cấp Thánh chủ thì thiên hạ không có mấy ai có thể chế ngự hắn, đủ để ngạo thị nhân gian rồi!

Một trận chiến nơi Tần Lĩnh, Diệp Phàm dù không muốn nổi danh cũng rất khó. Đoạt đi Đế binh Cực Đạo của Cửu Lê Thần triều, đại sát mười phương, thiếu chút nữa cầm được, khiến những ai ngày đó được chứng kiến còn sống cũng phải lạnh người khi nghĩ tới.

Cửu Lê Đồ run len khiến rất nhiều cường giả phải nuốt hận, toái diệt giữa bầu trời, ngay cả xương cốt cũng không còn lưu lại.

- Đánh cho Giáo chủ Âm Dương Giáo chỉ còn nửa mạng, đánh cho Thánh chủ Vạn Sơ và Thánh chủ Tử Phủ phải mất đi người một cánh tay, trọng thương mà chạy...

Chiến tích của Diệp Phàm thật sự kinh động rất nhiều người, đạt tới lĩnh vực Bát Cấm, chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, một khi trường thành tuyệt đối có thể hùng thị thiên hạ.

- Yêu nghiệt tới từ Đông Hoang quả nhiên kinh người a...

Mọi người đều rất cảm thán, trong loạn chiến chật đầu đại năng, diệt sát cường địch, uy danh của Diệp Phàm khiến không ai không biết tới.

Trong trận chiến này, lão mù và Xích Long đạo nhân trước sau tuyên bố ai dám động tới con cháu bọn họ thì họ sẽ mang Đế binh tới diệt sát tất cả hậu nhân đối phương, vô cùng khí phách!

Đám người Ngô Trung Thiên, Bàng Bác biến mất ba tháng khiến rất nhiều thế lực lớn bất an, thật đúng là sợ hãi lão già đời này cầm Đế binh giết tới cửa.

- Các ngươi nghênh ngang như vậy ra ngoài, trở lại Kỳ Sĩ Phủ phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, rất nhiều người thậm chí còn thở phào một hơi đó!

Diệp Phàm cười nói.

- Không thể không về Kỳ Sĩ Phủ!

Cơ Tử Nguyệt nói. Cơ gia biết được hành tung của nàng, ba tháng qua vẫn luôn phái người âm thầm thủ hộ, lúc này có người truyền âm nói.

- Kỳ Sĩ Phủ có bí mật cực lớn, lão tổ tông gia tộc ta nói có thể thông với một viên cổ tinh ngoài không gian! Đây là lý do căn bản khiến rất nhiều thế lực bất hủ phái con cháu kiệt xuất gia nhập vào đó.

Cơ Tử Nguyệt nói ra bí mật thứ nhất.

- Các ngươi là hậu nhân những lão ngoan độc, ta thấy không cần lo lắng cho các ngươi!

Diệp Phàm cười nói. Hắn muốn đi tìm một nơi để độ kiếp cho nên tạm thời phải tách ra.


- Sau không lâu nữa, ta sẽ đi Kỳ Sĩ Phủ tìm các ngươi uống rượu!

Diệp Phàm phất tay, đi về phía xa xa.

Mà nay, mọi người đều cho rằng Diệp Phàm sẽ phải ẩn phục rất lâu, không dám hiện thế, bằng không hai Khối Lục Đồng cũng đủ khiến các thế lực lớn của Trung Châu điên cuồng rồi.

Nhưng bất cứ ai cũng không nghĩ được thế giới bên ngoài còn rất huyên náo, một tin tức kinh người đầu tiên truyền ra.

Diệp Phàm độ kiếp, địa điểm lại nằm trước Âm Dương Giáo, vô cùng kiêu ngạo. Dám dẫn động thiên kiếp trước sơn môn nhà người ta, sấm chớp đánh xuống liên tiếp nửa ngày.

Cuối cùng, Âm Dương Giáo không còn gì ngoài phiến tịnh thổ ở trung tâm, phía ngoài biến thành một mảnh đất khô cằn, không có một ngọn cỏ. Nếu không có phải đại giáo này có Khi Thiên Trận Vãn thỉ chỉ sợ đã bị san bằng rồi.

Tin tức này vừa ra khiến cả Trung Châu chắn động mãnh liệt, ai ai cũng rất kinh ngạc. Thánh thể quá cường thẻ, dám chạy tới trước sơn môn một đại giáo độ kiếp, hủy diệt hết thảy, thật sự quá to gan lớn mật.

- Âm Dương Giáo đúng thật là xui xẻo tận tám đời, bị người ta phá nát cả một mảnh thần thổ xây dựng mười mấy vạn năm! Đây là loại ủy khuất như thế nào!?

- Các ngươi không biết, loại thiên kiếp này vô cùng đáng sợ, nếu không có một trong bốn loại trận văn Đại đế truyền lưu trên đời, có thể khi thiên thì Âm Dương Giáo phỏng chừng đã bị san bằng rồi.

- Thánh thể đây là đang mạnh mẽ tuyên chiến rồi! Cho những kẻ dám có ý đồ với hắn biết rằng nếu làm hắn nóng nảy thì gì hắn cũng làm được!

Đại chiến Tần Lĩnh vừa qua không lâu lại xuất hiện chuyện như vậy khiến đại giáo khắp nơi cũng bị kinh động, rất nhiều người trở nên yên lặng. Thánh thể quật khởi hơn phân nửa đã là chuyện không thể ngăn cản được.

Năm đó, Thánh thể đại thành có thể tranh hùng với Đại đế cổ. Mà nay, một người đánh vờ nguyền rủa xuất hiện trên thế gian, nếu trường thành thì hơn phân nửa sẽ tái hiện lại sự huy hoàng năm đó.

- Mới chỉ không lâu mà hắn đã là một cường giả Hóa Long biến thứ chín rồi, sắp bước vào Tiên Thai Bí Cảnh!

Sau khi mọi người biết được điều này càng không thể bình tĩnh. Nhiều người đều đứng ngồi không yên với tốc độ trường thành khủng bố của hắn.

- Đây mới chân chính là yêu nghiệt a! Nguyệt Thuật vô song, chiến lực cường đại, tiến cảnh vùn vụt, tương lai có mấy ai có thể chế ngự hắn?!

- Vương Đằng còn không ra tay, thế lực bất hủ này không biết có thể bóp chết hắn từ trong trứng hay không?!

Rất nhiều người đều đang chú ý, lẳng lặng chờ đợi.

Diệp Phàm độ kiếp ngoài Âm Dương Giáo, thần thanh khí sảng, khiến địa vực này hóa thành một mảnh khô cằn rồi quyết đoán bỏ chạy, không hề dừng lại.

Bời vì theo truyền thuyết thì thế lực này có một Thánh binh truyền thế, năm đó ở trong tay một vị Thánh nhân viễn cổ, vô địch thiên hạ, không thể trêu chọc.

Cao thấp Âm Dương Giáo đều giận dữ vô cùng, lần này không có gì để nói. Từ khi khai giáo tới nay còn chưa có ai dám tới ngoài sơn môn kiêu ngạo như vậy!

Trong một tòa cổ trấn, Diệp Phàm ngồi trong một quán rượu nhỏ, tự rót tự uống, lẳng lặng nghe mọi người bàn luận, trên mật mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt.

- Kiêu ngạo a, quá kiêu ngạo! Nghe nói Âm Dương Giáo đã phát điên rồi, huy động mọi nguồn lực tìm kiếm Thánh thẻ!

- Bắc Đế đã tuyên cáo rằng chỉ cần Diệp Phàm xuất hiện, hắn sẽ lập tức diệt sát!

- Lần trước, Vương Đằng ở Tần Lĩnh bị Thánh thể khiến cho thiếu chút nữa đã trực tiếp bỏ mạng, vô cùng mất mật!

- Thánh thể thật sự dám nói dám làm a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui