Dùng căn nguyên Thần Vương thúc dục Đế binh Cực Đạo Hư Không Kính, đây là một loại uy thế làm người ta kinh hãi.
Thần Vương thể có được một thiên phú cực kỳ đặc thù, có mấy người Thánh chủ Cơ gia phụ trợ, toàn bộ thể hiện ra. Đế binh Hư Không Kính như thức tinh, cổ kính nhiếp thiên. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đây là một loại uy thế vô thượng chân chính, như một tinh vực đang diễn biến, vạn giới chư thiên tề chấn, tất cả nhân vật cấp Thánh chủ đều hoảng sợ, rất nhanh rút lui ra ngoài.
- Ca ca...
Ở bên cạnh Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt có cảm ứng, mờ hai mắt ra nhìn về phía xa xa, suy yếu kêu lên một tiếng.
Ầm!
Xa xa, một kiện Đế binh Cực Đạo minh động, chấn ra một loại khí tức đủ chấn vờ tam giới lục đạo, khí phách mà cường thế, khủng bố vô cùng, chấn nhiếp tất cả tu sĩ.
Những nhân vật tuyệt đinh siêu cấp như Thánh chủ Vạn Sơ, Thánh chủ Diêu Quang, Yêu chủ Nam Lĩnh, Thần tăng Tây Mạc toàn bộ rút lui, nhanh chóng lao về phía chân trời. Đế binh đối kháng nhau là một đại sự kinh thiên động địa, dù là Thánh nhân viễn cổ lâm vào cũng phải ngã xuống.
- Là ai?
Cơ Hạo Nguyệt hét lớn. Hắn đang sốt ruột cứu muội muội, hai mi đều ngẩng lên, ánh mắt như lợi kiếm nhìn về hư không xa xa.
Tuy nhiên, Đế binh này không công kích mà chỉ ở hư không vô ngần giằng co, chưa chân chính xuất hiện và công kích.
Ầm!
Bên này, Cửu Lê Đồ trên đinh đầu Diệp Phàm kịch liệt chấn động, bên trong như ẩn chứa thần linh sống lại, tự chủ huy động, như vù trụ sơ sinh, khai thiên lập địa. Hỗn độn khí tràn ngập mờ ra.
Ông!
Hư không sụp đổ, một trận khí cơ khủng bố phát ra, hỗn độn khí lưu động, khiến ai ai cũng phải bay ngước về sau, như đang chân chính đối mật Đại đế.
Giờ khắc này, Cửu Lê Đồ không ngừng sáng tối, lóe ra hào quang khiến người ta vô cùng sợ hãi. Ba ngàn đại thể giới nó luyện ra chấn động chư thiên muôn đời, lúc này như đang sống lại.
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị. Đế binh của Cửu Lê Thần triều đã không chịu sự khống chế của hắn, nếu không phải có hai khối lục đồng bên cạnh thì hắn đã hóa thành tro bụi rồi.
- Đế binh trở về!
Xa xôi cuối chân trời, một tiếng hét lớn truyền tới, đồng thời có một cỗ âm thanh hiến tế từ thượng cổ mênh mông tràn ra, từ từ ép tới, chấn nhiếp lòng người.
- Khốn kiếp!
Diệp Phàm kinh hãi, dùng sức bắt lấy Đế binh, đánh về phía một phiến bầu trời khác. Nơi đó có một Đế binh khác đang giằng có với Cơ Hạo Nguyệt.
- Điên!
Trong hư không vô tận, phàm là những người nhìn thấy một màn này đều hiện ra vẻ kinh hãi. Hai kiện Đế binh nếu thật sự va chạm thì hậu quả sẽ là đại tai nạn, Tần Lĩnh trăm vạn dậm này cũng phải lún xuống, trực tiếp hủy diệt.
Đế binh Cực Đạo rất ít khi giao đấu nhau, bình thường đều chỉ để uy hiếp, nếu phải giao thủ sẽ tạo ra tai nạn kinh thế, máu chảy thành sông, vô cùng hỗn loạn.
Ánh mắt Cơ Hạo Nguyệt không ngừng chớp động, tóc tai bối rối, hai mắt sắc bén như đao, nhanh chóng đi lên, cùng phối hợp với Diệp Phàm xuất kích.
Hai kiện Đế binh cùng nhau ra tay, đồng thời áp chế một kiện khác. Đây là một loại thần năng khiến người ta run sợ, các Thánh chủ cũng phải sợ hãi, tất cả câm như hến.
Phiến thiên địa này nhanh chóng hỏng mất, uy áp vô hình quét về bốn phía, nhật nguyệt như bị trấn áp, hết thảy đều rung chuyển dưới Đế uy này.
Ầm.
Xa xa, kiện Đế binh không biết là gì kia cuối cùng lui bước, không thể đối kháng cùng lúc với hai kiện Để binh được, nhất là đối mật với Diệp Phàm đang vô cùng giận dữ, với Thần Vương thể chiến ý ngút trời này.
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám động tới ta?!
Cơ Hạo Nguyệt rống lớn, sau lưng biển xanh dâng lên, một vầng mật trăng chậm rãi hiện ra, hợp nhất với cổ kính. Một lũ Đế uy Cực Đạo bắn ra.
Phía trước, một mảnh tu sĩ kêu lên thảm thiết, tất cả đều bị đánh thành huyết quang, hóa thành bụi phấn, biến mất trong phiến thiên địa này.
Trong đó có cao thủ các phái nhưng Cơ Hạo Nguyệt căn bản không quan tâm, đáng giết liền giết, không hề có kỵ.
- Còn có các ngươi!
Hắn hướng về một phía khác hô lớn, đôi mắt rất dọa người!
- Dám động tới chúng ta, dám khinh thường Cơ gia ta không người hay sao?!
Bên kia, đám người này cũng không phải là vô danh tiểu tốt, đều là cường giả Âm Dương Giáo, vừa rồi tránh được một kiếp nhưng giờ lại gập đoàn người Cơ Hạo Nguyệt.
Giờ phút này, Diệp Phàm đã kiệt sức, không thể vận dụng thúc dục Đế binh nhưng Cơ Hạo Nguyệt vẫn như mãnh hổ xuống núi, đang lúc cường thịnh, phía sau lại có đại năng chống lưng, lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Ông!
Hư Không Kính chấn động, bắn ra một đạo thần quang mãnh liệt. Đám cường giả Âm Dương Giáo này có cả hai gã đại năng nhưng đều hoảng sợ kêu gào.
Nhưng đã quá muộn, sự khủng bố của Hư Không Kính vượt xa tưởng tượng của mọi người, thần quang bắn ra khiến mọi người đều biến thành một lũ khói nhẹ, ngay cả thi cốt cũng không hề lưu lại.
Đây là hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Dù sao Âm Dương Giáo cũng là một đại giáo vô thượng của Trung Châu, Cơ Hạo Nguyệt một chiêu diệt sát nhiều người như vậy, nghiễm nhiên là đang tuyên chiến.
Những thế lực đỉnh cấp nếu khai chiến đã là chuyện vô cùng nghiêm trọng, sẽ là máu chảy thành sông và khiến rất nhiều người chết đi.
- Người Cơ gia đúng là huyênh hoang, đi tới Trung Châu mà dám đắc tội một đại giáo vô thượng như vậy!
Mọi người giật mình, Thánh chủ Cơ gia đứng sau lưng Cơ Hạo Nguyệt, không hề nghi ngờ là đã ngầm đồng ý cho hắn làm như vậy, căn bản không có ý định ngăn cản.
- Thánh địa có binh khí Đại đế cổ quả nhiên vô cùng khí phách, căn bản không sợ những điều đó!
- Đây là tuyên cáo với thế nhân, không được chọc giận Cơ gia, bằng không lửa giận của bọn họ đủ để đốt cháy hết thảy cường địch!
- Địa vị của Cơ Tử Nguyệt kia chỉ sợ không dưới Cơ Hạo Nguyệt, bằng không Cơ gia sẽ không phẫn nộ và khẩn trương như vậy! Thể chất của nàng ta là gì?
Mọi người đều phỏng đoán như vậy. Lúc trước bọn họ sớm nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt có thể mượn dùng lực lượng thiên địa! Đây đúng là một loại thần tích!
Ầm!
Khí tức khiếp người của Cửu Lê Đồ khiến Diệp Phàm đã sớm không chịu đựng nổi. Hắn sớm biết khẳng định không thể lưu lại được Đế binh này. Nhưng hắn cũng không ngờ sớm như vậy đã bị mất đi.
Mỗi kiện Đế binh đều có sinh mệnh, lúc trước rất nhiều đại giáo tấn công Tử Sơn, nơi Vô Thủy Đại đế tọa hóa. có Thánh chủ đã nói dù có vũ khí Cực Đạo rơi xuống nhưng không thể bắt ra.
Ngoài ra, hai năm trước, dù nửa kiện Thôn Thiên Ma Quán của Đoạn Đức bị cướp đi nhưng cuối cùng với chú ngừ cổ xưa. vẫn mạnh mẽ đoạt lại, căn bản không lưu lại được.
Thần triều bất hủ nắm giữ Cửu Lê Đồ mười mấy vạn năm, thậm chí hai mấy vạn năm tự nhiên đã sớm đánh hạ ấn ký không thể ma diệt, có thủ đoạn nghịch thiên để triệu hoán.
Ngoài ra, trong đó ẩn chứa thần kỳ, chính là do thủy tổ Cửu Lê Thần triều chứng đạo thành đế luyện hóa thành, sớm nhận chủ đối với Thần triều, ngoại nhân nếu mạnh mẽ nắm trong tay, tương lai khẳng định sẽ có đại họa.
Trừ khi có bí pháp vô thượng, cầm một kiện Đế binh Cực Đạo khác trấn áp, hoàn toàn thu phục Đế binh này, bằng không kết quả của việc cướp đoạt đó là sẽ bị đột tử hoặc vĩnh viễn phong ấn.
- Không được, hiện tại quyết không thể để nó bay đi!
Diệp Phàm cảm giác nhất định phải tới được nơi an toàn mới có thể buông tay, bằng không sẽ bị đối phương cầm Đế binh giết ngược lại.
Bên kia, Cơ Hạo Nguyệt thấy Cơ Tử Nguyệt cực kỳ suy yếu thì càng thêm phát cuồng:
- Thật sự khinh Cơ gia ta không người sao?! Dám khiến người Cơ gia ta bị thương như vậy?!
Hắn dùng Hư Không Kính đánh về phía trước, Đế binh chấn động, uy áp mênh mông cuồn cuộn tràn ngập ngàn dậm, người của Cửu Lê Thần triều kinh hãi rút lui.
Ầm!
Một mảnh hỏa quang hừng hực lóe lên. ít nhất có hơn trăm người hóa thành một mảnh huyết vụ, trong đó có người của bách giáo và ba gã đại năng Cửu Lê Thần triều.
Mọi người sởn tóc gáy, trốn trong hư không cũng vô dụng, nơi này không thể dừng lại. Cơ gia không ngờ cường thể và bá đạo như vậy!
Dù cách xa hơn ngàn dậm cũng có hơn trăm cường giả chết oan uổng. Đây đúng là một hồi tai nạn đáng sợ.
- Xem ra Cơ Tử Nguyệt chính là mệnh căn tử của Cơ gia, xúc động tới thần kinh bọn họ rồi!
- Hắn... Bọn chúng điên rồi sao, ra tay giống như Diệp Phàm, không kể giá phải trả! Đây quả thật là vì hắn kết thúc, lại thu gật một lần sinh mệnh!
Rất nhiều người sợ hãi nhưng cũng có người sáng suốt nhận ra sâu can. Cơ Hạo Nguyệt và Thánh chủ Cơ gia cũng không đuổi giết Giáo chủ các nơi mà chỉ muốn truyền ra thông điệp nào đó.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, thất sự vô cùng dọa người.
- Có định cho ta!
Diệp Phàm nắm lấy Cửu Lê Đồ, ra sức rống lớn. Các loại dị tượng xuất hiện, hắn vận chuyển bí quyết chữ Binh, ý đồ mạnh mẽ nắm giữ Đế binh này trong tay.
Cuối cùng, hắn tế hai khối lục đồng ra, một trước một sau ngăn cản Cửu Lê Đồ, lưu chuyển một mảnh bích hà mênh mông, ngăn cách ngoại giới triệu hoán.
Bằng không dù hắn nắm giữ Cửu Bí nhưng cũng rất khó khống chế được Đế binh này, bí quyết chữ Binh cũng không phải vạn năng, còn cần xem tu vi người thi triển.
Dù sao hắn không phải là Thánh nhân viễn cổ, không có loại thần năng thông thiên triệt địa, không thể đoạt được Đế binh nhưng quang hoa lục đồng phóng ra ngăn cản được ngoại giới triệu hoán.
- Hỏng rồi!
Từ phía chân trời, Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều ngồi xếp bằng giữa hư không đột nhiên đứng lên. Phía sau hắn. những túc lão Hoàng tộc cũng mờ mắt ra, giật mình vô cùng.
- Xây dựng tế đàn, thức tinh thần linh ở trong Đế binh Cực Đạo!
Hoàng chủ Cửu Lê Thần triều ra lệnh.
Một tế đàn màu đen lập tức xuất hiện, được xây dựng từ một khối long tinh thạch, trên đó có khắc rất nhiều đạo huyết văn, thấu phát một loại dao động kỳ dị. Mấy người này đứng trên đó, cùng tụng lên một loại cổ chú.
Ầm!
Xa xa, Diệp Phàm đã không thể khống chế được nữa. Cửu Lê Đồ phục sinh, như xuyên qua chư giới muôn đời, lập tức lao lên, xé rách hư không mà đi!
Nếu không có hai khối lục đồng bên canh, hắn và đám người Bàng Bác chỉ sợ đã lập tức đột tử, ngay cả xương cốt cũng không thể lưu lại. Đế binh tự hành bay đi.
Hậu quả này thật sự rất nghiêm trọng. Gần như lập tức, một cỗ uy áp mênh mông cuồn cuộn, như từ tận ngân hà xa xôi áp xuống, ai cũng hít thở không thông!
Cửu Lê Đồ và một kiện Đế binh khác trong bong tối cùng nhau lao tới, giằng có với Hư Không Kính. Tình thế lập tức nghịch chuyển.
Tới giờ phút này, Thánh chủ Cơ gia rốt cục mờ miệng, trầm giọng nói:
- Cơ gia ta chưa bao giờ sợ gập phiền phức cả! Thật nghĩ rằng hai kiện Đế binh là có thể áp chế chúng ta sao?!
Đế binh quyết đấu, nếu thật sự là cá chết lưới rách, khắp phía Tây Trung Châu đều vờ tan, không ai không kiêng kị và sợ hãi.
- Cơ Thánh chủ cần gì phải như vậy! Con gái của ngươi chỉ là tiến nhầm vào mà thôi, ngươi mang nàng đi là được nhưng Thánh thể Diệp Phàm tuyệt đối không thể rời đi. Hắn giết nhiều người lắm rồi, không thể nói được gì nữa!
Trong bóng tối có người truyền ảm nói.
- Không, hắn trên người có chí bảo Trung Châu, không thể mang đi! Chúng ta cũng không phải tham lam, mời tất cả đồng đạo tới, cùng nhau quyết định!
Người còn lại mờ miệng.
Trước mắt bao nhiêu người, không ai có thể dễ dàng độc chiếm hai khối lục đồng nhưng có thể quang minh chính đại lưu lại, chậm rãi thương lượng việc sờ hữu.
Tóm lại, từ nay về sua tuyệt đối không được nằm trong tay Diệp Phàm, không thể để hắn tiếp tục nắm trong tay được.
Không lâu sau, Rất nhiều thế lực Trung Châu đều chạy tới, người của Nam Lĩnh, Tây Mạc cũng đã quay lại nhưng đại đa số mọi người còn chưa lên tiếng.
Cuối cùng, Thánh chủ Tử Phủ và Vạn Sơ trước sau lạnh lùng mờ miệng:
- Thánh thể lạm sát kẻ vô tội, chết cũng không hết tội, đáng giết!
- Không thể để hắn sống sót được!
Bọn họ trước sau lên tiếng. Là người đứng đầu những thế lực bất hủ, lời nói của bọn họ rất có trọng lượng.
- Sát tâm của Thánh thể quá nặng, nếu lưu lại thì tương lai khẳng định sẽ khiến thiên hạ máu chảy thành sông!
Người của Cửu Lê Thần triều cũng lên tiếng.
-Hừ!
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền tới, một loại uy áp Cực Đạo mênh mông áp tới, tràn ngập khắp nơi, rất nhiều dãy núi lập tức hóa thành tro bụi.
- Hai kiện Đế binh hợp cùng một chỗ thật nghĩ rằng có thể hiệu lệnh thiên hạ sao?!
Xích Long đạo nhân và Khổng Tước Vương đã tới, cùng nhau cầm Hỗn Độn Thanh Liên áp tới.
- So đấu số lượng Đế binh sao?
Ở xa xa, một loại uy áp khủng bố áp tới, đặc biệt đáng sợ. Vừa xuất hiện đã có một loại khí tức duy ngã độc tôn, giết khắp thiên hạ xông thiên.
Thượng thiên địa hạ, lục hợp bát hoang, cửu thiên thập địa, hết thảy đều thần phục dưới chân, dường như có một Đại đế thượng cổ sống lại, chư thiên vạn giới đều run rẩy.
Lão mù đã tới, bên cạnh còn có Đoạn Đức, hai người hợp nhất Đế binh, trở thành một Thôn Thiên Ma Quán vô cùng khủng bố.
Đây là việc chưa bao giờ từng có, năm kiện Đế binh cùng xuất hiện, đúng là đủ khiến cả phía Tây Trung Châu phải lún xuống, vĩnh viễn biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...