Già Thiên

Chỉ trong vòng 1 ngày, Diệp Phàm uống liên tục 13 bình Bách Thảo dịch, tính cả 7 bình đã uống của 2 ngày trước đó, tổng cộng hắn đã uống 20 bình Bách Thảo dịch, ngoại trừ tinh khí đang cuộn trào trong huyết mạch, thì hắn chẳng có cảm giác nào khác.

Thấy hắn uồng nhiều như vậy, Bàng Bác cảm thấy sợ hãi, nói:

"Hay là dừng lại trước đi, ngươi uống nhiều như vậy, làm ta sợ hết cả hồn, mi mắt giật liên tục không ngừng, chỉ sợ "bùm" một tiếng, rồi ngươi nổ tung, không còn nhìn thấy ngươi nữa..."

"Cái miệng quạ đen, nói linh tinh gì thế..."

Nói xong, Diệp Phàm tỉ mỉ kiểm tra kỹ Khổ Hải lại một lần nữa, nói:

"Ta dường như có một cảm giác vô cùng kì dị."

"Cái gì, lẽ nào có hiệu quả rồi?"

Sắc mặt Bàng Bác trở nên vui mừng, nói:

"Ta đi tìm Ngô Thanh Phong lão nhân gia, để người trợ giúp ngươi."

Diệp Phàm ngăn hắn lại, nói:

"Đừng đi, ta muốn tự mình từ từ cảm ứng."

Lão nhân Ngô Thanh Phong đã từng nói, loại thể chất của Diệp Phàm, thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn, người ngoài không cách gì trợ giúp được.

Người đã từng nói, nếu Sinh Mệnh Chi Luân của người khác là đất, thì của hắn là một khối Thần Thiết.

Khi trồng hạt giống xuống đất, phải mất bao nhiêu công chăm sóc tỉ mỉ, hạt giống mới nảy mầm, bừng lên sức sống mạnh mẽ.


Mà đã là Thần Thiết, thì ngươi có trồng xuống bao nhiêu Hạt giống Tiên thì cũng khó có thể sinh trưởng.

Dưới tình huống như vậy, thì chỉ có cách là lột xác ở ngay bên trong Thần Thiết, thì mới có hi vọng sinh tồn, bằng không, cho dù ngoại giới có dùng điều kiện ưu việt tới đâu để giúp đỡ, cũng khó mà làm thay đổi được nó.

Diệp Phàm có cảm ứng kỳ dị, trong lòng hắn rất kinh động, thể chất của hắn thời Thái Cổ được gọi là Thánh Thể, nhưng trong thời đại ngày nay, lại bị gọi là phế thể, hắn không cam lòng, bây giờ lại có cảm ứng kỳ dị, khỏi phải nói cũng biết hắn phấn chấn như thế nào.

Lúc này, 2 mắt Bàng Bác sáng rực lên, lúc nãy Diệp Phàm lại cầm 1 bình Bách Thảo dịch để uống, hắn uống cứ như uống nước, làm cho tim hắn nhảy lên tới tận cổ.

"Ta nghĩ là… ngươi cứ bình tĩnh một chút, nhìn ngươi làm như vậy, làm ta sợ mất mật, những bình còn lại chúng ta ngày mai uống có được không? Ta quả thật là đang sợ..."

Khi Bàng Bác nói dứt câu, trên mặt đất đã có 1 đống bình rỗng, Diệp Phàm liên tục uống hơn 40 bình.

"Đừng lo lắng, ta bây giờ cảm giác rất tốt, vốn tinh khí trong huyết mạch đang sôi trào, giờ đã yên tĩnh lại, mà vị trí của Sinh Mệnh Chi Luân lại đang rung động kịch liệt."

Diệp Phàm nói xong, lại tiếp tục uống Bách Thảo dịch, uống cho tới khi cạn sạch cả bình cuối cùng! Bây giờ, ngoại trừ 7 bình Bách Thảo dịch mà Bàng Bác uống lúc đầu, 59 bình còn lại đang nằm trong bụng Diệp Phàm.

"Cảm giác thế nào?" Bàng Bác rất sốt ruột đặt câu hỏi.

"Ta cuối cùng cũng cảm ứng được sự tồn tại của Sinh Mệnh Chi Luân, Thần Lực Nguyên Tuyền đang sôi trào không dứt..."

Nói xong, Diệp Phàm không nói gì nữa, bắt đầu vận chuyển theo Huyền pháp của Đạo Kinh, tiến hành trùng kích Khổ Hải.

Bàng Bác ở bên cạnh trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói:

"Thần Lực Nguyên Tuyền ở bên trong Sinh Mệnh Chi Luân sôi trào... Tại sao ta lại chưa có cảm giác này?"


Bên trong gian nhà tranh dần yên tĩnh lại, Diệp Phàm ngồi xếp bằng, giống như một pho tượng đá không nhúc nhích, mà Bàng Bác thì lại sốt ruột đứng bên cạnh.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, căn nhà tranh trở nên sáng rực, thanh âm như Sóng thần vô tận, Khổ Hải của Diệp Phàm tỏa ra vô tận thần huy, kim quang chói mắt, lại còn mang theo tiếng sấm ầm ầm.

Bàng Bác trợn mắc há mồm, kinh sợ không nói thành lời, chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bàng Bác cảm thấy trong Khổ Hải của Diệp Phàm, thần quang vạn đạo, rực rỡ như cầu vồng, lại có từng đợt sóng biển màu vàng đang hung hãn trùng kích, tạo thành Sóng Thần khủng bố mang theo tiếng sấm chớp ầm ầm, sóng dữ ngập trời!

Bên trong Khổ Hải lại phát sinh cảnh tượng kì dị này, quả thực là chưa từng nghe thấy, Bàng Bác khiếp sợ tới tột đỉnh, hắn cảm giác, cảnh tượng trước mắt, cho dù nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, nói thầm:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Bên trong nhà tranh đang có thanh âm đinh tai nhức óc của vạn đạo sóng thần giống như đang có thiên quân vạn mã đang lao tới, Bàng Bác dùng sức tát cho mình 1 cái, mới tin rằng mình không phải đang nằm mơ.

"Tiếng biển gầm vang vọng tới trời cao, thanh âm như sấm nổ, sóng dữ ngập trời..."

Hắn cảm giác miệng lưỡi mình khô khốc, giống như đang mơ, sóng biển ầm ầm như thiên quân vạn mã đang lao tới.

Giờ phút này, hắn không phải là đang đứng trong căn nhà tranh nữa, mà là đã được đưa tới bờ biển, đối mặt với sóng dữ ngập trời của đại dương mênh mông.

Diệp Phàm xếp bằng ngồi im không động đậy, thần huy trong Khổ Hải tỏa ra, rực rỡ loá mắt, liên tiếp tiếng sóng biển gầm không dứt, kim quang lấp lánh, sấm chớp bổ xuống, sóng biển ngập trời.

"Kim sắc đại dương mênh mông này... Lẽ nào chính là Khổ Hải, vì sao lại thấu phát cả ra bên ngoài, ngay cả ngoại nhân cũng nhìn thấy?"

Bàng Bác kinh nghi bất định, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, Khổ Hải của hắn rực rỡ sáng ngoài, thần hoa nhấp nháy, sóng biển cuộn trào, không ngừng xô tới.


Hắn đã khẳng định, thanh âm biển gầm này xuất phát từ trong Khổ Hải của Phúc Địa, việc này khiến người ta trợn mắt há mồm, Khổ Hải vốn ở trong cơ thể, nhưng lại phát ra tiếng sóng biển gầm rú liên miên không dứt giống như ở ngoài hiện thực.

Bàng Bác đứng yên như đóa đá, phía trước ầm ầm chấn động, sóng biển màu vàng này giống như lúc nào cũng có thể lao tới, khiến người khác cảm thấy sự uy hiếp khủng khiếp.

"Sao lại là màu vàng?"

Sau bị thoát khỏi chấn động do thanh âm của sóng biển, Bàng Bác mới dần tỉnh táo trở lại.

Nếu như Kim sắc đại dương mênh mông này chính là Khổ Hải của Diệp Phàm, thì đúng là vô cùng không bình thường. Bàng Bác cảm thấy sự việc đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Bây giờ, hắn có thể quan sát được Khổ Hải của Diệp Phàm, có một nơi đen như mực, chứa đầy tử khí âm u.

Lão nhân Ngô Thanh Phong đã từng nói, không câu thông được với Khổ Hải trong Sinh Mệnh Chi Luân, sinh mệnh tinh khí sẽ bay lượn trên bầu trời Khổ Hải, còn về bản thân Khổ Hải lại cô quạnh, không có một chút khí tức của sinh mệnh, có màu xanh sẫm hoặc màu đen.

Nhưng mà, Khổ Hải của Diệp Phàm không giống với người thường, cũng không giống với sự miêu tả của lão nhân Ngô Thanh Phong.

"Ầm ầm ầm..."

Một màu vàng tràn ngập trên bầu trời Khổ Hải, thỉnh thoảng lại phát sinh lôi điện, cùng với sóng biển ngập trời kết hợp lại làm một, làm cho thiên địa trở nên nóng rực, biển trời liên kết, khắp nơi đều là kim quang lấp lánh, vô cùng chói mắt.

Bàng Bác khẩn trương quan sát, hắn bây giờ rất sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Diệp Phàm đang ở trong quá trình này thì không cảm nhận được gì cả, yên lặng vận chuyển theo Huyền pháp của Đạo Kinh.

Phải trải qua mấy canh giờ, kim quang mới dần dần thu liễn, thanh âm của sóng biển mới nhỏ đi, lại qua 1 canh giờ nữa, căn nhà tranh mới yên tĩnh lại, Khổ Hải của Diệp Phàm cũng trở nên yên lặng, quang hoa nội liễm, âm thanh lớn của sóng biển cũng biến mất. Bạn đang đọc truyện được tại

Không bao lâu sau, Diệp Phàm cũng tỉnh lại, đôi mắt có thần quang lấp lánh, cả người trở nên nhẹ nhàng, phảng phất khí tức của Tiên Đạo.

"Rốt cục chuyện gì vừa xảy ra, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Bàng Bác vô cùng quan tâm hỏi.


"Vừa rồi khi ta cảm ứng được Sinh Mệnh Chi Luân, thấy Thần Lực Nguyên Tuyền đang sôi trào, sau đó thì trùng kích Khổ Hải, thấy được một đại dương mênh mông màu vang, không biết có phải ảo giác không nữa."

Nghe thấy Diệp Phàm miêu ta như vậy, Bàng Bác chấn kinh, trợn mắt há mồm, gật đầu liên tục, nói:

"Không phải ảo giác, bởi vì... Ta cũng nhìn thấy."

"Ngươi cũng nhìn thấy?" Diệp Phàm lộ ra sự kinh hãi.

"Đúng vậy, vừa rồi ngươi có biết âm thanh lớn đến mức nào không, sóng biển ngập trời, thần quang vạn đạo, thần huy lấp lánh, làm cho căn nhà tranh rung chuyển, may mà chỗ ở của chúng ta hẻo lánh, nếu không động tĩnh như vậy, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn."

Nghe Bàng Bác kể lại chi tiết, Diệp Phàm mới tin kim săc đại dương không phải là ảo giác.

Bàng Bác quan tâm hỏi:

"Ngươi cảm thấy thế nào, ta nhìn thấy Kim sắc Khổ Hải biến mất vào lúc cuối cùng, chẳng lẽ còn chưa có thành công?"

"Ta cũng không biết là có thành công hay không..." Nói đến đây, Diệp Phàm vận chuyển huyền pháp mà Đạo Kinh ghi lại, tại Khổ Hải xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng, chỉ nhỏ như hạt vừng, nhưng lại rực rỡ, kim quang chói mắt.

"Khổ Hải mặc dù hơi nhỏ, nhưng không phải vấn đề gì quan trọng, chỉ cần tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ dần dần to ra."

Thần sắc Bàng Bác vô cùng kích động, nói:

"Ta dám khẳng định, Khổ Hải của ngươi rất tuyệt vời, nó màu vàng, khác xa so với người thường, quang hoa tỏa ra cũng có thể nhìn xuyên thấu được..."

Tuy rằng chi tu luyện được có " Nhất Lạp Hải" (1), nhưng Diệp Phàm cũng vô cùng vui vẻ rồi, có thể phá vỡ tình trạng bế tắc, mở ra một Kim sắc Khổ Hải thuộc về riêng mình.

(1): Nhất Lạp Hải: Khổ Hải nhỏ bé như hạt vừng

"Ta cảm giác được trong Khổ Hải bé bằng hạt vừng của ngươi có Thần Lực lưu chuyển, chẳng lẽ đây chính là tinh hoa bị dồn nén lại..."

Bàng Bác cảm thấy nghi hoặc, hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui