- Tiền bối mau vào đây!
Khương Vân truyền âm, nói cho nàng làm sao đi vào trận văn Đại đế. Tuy rằng bà lão này đã rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể một mình chống lại ba lão yêu nghiệt.
Đột nhiên xuất hiện viện trợ mạnh mẽ, nếu chết quá nhanh lúc này thì thật là không đáng.
Xoạt!
Hào quang chợt lóe, Thải Vân tiên tử tránh khỏi ba lão yêu nghiệt tiến vào trận văn, đi tới trước Hóa Long Trì, bà ấy run rẩy tiến vào trong ao, ôm Khương Thái Hư vào lòng.
- Thái Hư ca... Chàng nhất định phải sống lại...
Bà ấy nước mắt như mưa, nhìn Khương Thái Hư xương bọc da, không nhịn được lệ rơi ướt mặt.
Bà ấy rót từng đạo Thần Nguyên vào trong cơ thể Khương Thái Hư, thần quang chiếu sáng toàn bộ Hóa Long Trì.
- Thải Vân tiền bối không cần phải như thế, trong cơ thể Thần Vương lão tổ có thần dược đủ để sống lại, ngài không cần hao hết thọ nguyên của mình.
Các lão nhân bên cạnh đều xúc động, lên tiếng khuyên can.
- Sinh cơ của ta đã tuyệt, không có cách nào sống sót, các ngươi không cần nói.
đỉnh đầu Thải Vân tiên tử không ngừng lao ra Thần Nguyên, nhập vào trong cơ thể Khương Thái Hư.
Bà ấy vuốt ve khuôn mặt Khương Thái Hư, nước mắt rơi rụng, nói:
- Từ biệt bốn ngàn năm, phong thái như ngọc, tư thế oai hùng năm đó, hiện giờ cùng già yếu thành thế này rồi.
Trong đôi mắt đục ngầu của Thải Vân tiên tử không ngừng có nước mắt tràn ra, nói:
- Năm đó, chàng tung hoành thiên hạ, ai dám chặn đường? Bây giờ tuổi già phủ xuống, lại có nhiều người đến giết chàng như thế.
- Thái Hư ca... chàng không nên chết...
Bà ấy thì thào nói, gần như cầu xin, dường như trở về bốn ngàn năm trước.
- Ngài không cần phải hao phí mệnh Nguyên của mình, nếu Thần Vương tông tổ biết được, nhất định sẽ từ chối.
Khương Vân lại khuyên can.
- Ta đã không được, phải nhanh chóng làm Thái Hư sống lại.
Thải Vân tiên tử lắc đầu.
- Rốt cuộc tiền bối đã xảy ra chuyện gì, là ai làm ngài bị thương tới mức này?
Khương Vân hỏi, cảm giác được tình thế cực kỳ nghiêm trọng, tồn tại như bà ấy cũng bị người ta trọng thương, có thể nghĩ tới trong bóng tối còn có kẻ đáng sợ cỡ nào.
- Một kẻ rất khủng bố, chỉ có Thái Hư sống lại mới đối phó được hắn...
Thải Vân tiên tử dùng Thần Thành Thạch Lệnh cất giữ ở Vạn Sơ Thánh Địa vượt qua hư không đến đây, cũng chỉ có như thế mới đi tới cổ thành bị giam cầm này.
Nàng đến đây chuyện vì cứu Khương Thần Vương, quyết đấu với một nhân vật khủng bố ở trên địa cung, bị thương thành hiện tại.
- Cái gì, trong bóng tối còn có kẻ như thế?
Ngay cả Khương Vân cũng phải tuyệt vọng, nói:
- Nhất định là hắn đang khống chế Đại Đế Thánh binh, quyết đấu với Hằng Vũ Thần Lô.
Ầm!
Trận văn Đại Đế bị phá vỡ, ba lão yêu nghiệt liên tục cười to, lời nói âm lãnh.
- Chúng ta đưa các ngươi lên đường.
- Thải Vân tiên tử, ngươi cùng Khương Thái Hư xuống dưới đất mà nối tiếp tiền duyên đi.
Bà cụ nhẹ nhàng đặt Khương Thái Hư vào Hóa Long Trì, đi lên bờ, cuối cùng quay đầu nhìn lại Khương Thái Hư, sau đó lao tới ba lão yêu nghiệt.
Hiện giờ chỉ có bà ấy mới ngăn cản được những đại nhân vật cùng thế hệ này, những người khác căn bản không thể cản nổi, còn Diệp Phàm đã giao Đả Thần Tiên cho bà ấy.
Oong!
Đây là một trận đánh nhau sinh tử, trật tự thiên địa đan vào nhau, va chạm giữa hai bên, bọn họ không chân chính tới gần, lại càng thêm hung hiểm.
Phốc!
Trên người Thải Vân tiên tử liên tiếp xuất hiện bốn năm lỗ máu, đó là vết thương do lực lượng thiên địa pháp tác gây ra, ngay cả nàng có mạnh hơn đi nữa thì cũng không cách nào chống lại được ba yêu nghiệt bất tử cùng thời đại.
Ầm!
Cùng lúc đó, mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ ép tới, bọn họ cũng là siêu cấp khủng bố.
Người nơi này hoàn toàn tuyệt vọng, hiện giờ làm sao mà nghịch thiên?
Đang!
Thải Vân tiên tử chắn ngang phía trước, cũng chặn đứng mười ba Thánh Chủ, nhưng các hùng chủ này dù là tuổi kém hơn bà ấy, nhưng đều là nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ hôm nay, cũng rất khủng bố.
Nhiều người đứng chung như thế, thần cản giết thần, phật ngăn giết phật, bà lão lập tức bị đánh bay ra, thân thể gần như tan vỡ.
Khớp xương lung lay, thân thể Thải Vân tiên tử lao ra từng đạo văn lạc, thân thể còng xuống cùng thẳng hơn không ít, bà ấy lấy bản thân hợp nhất trật tự thiên địa, thiêu đốt thần lực thúc đẩy đại đạo ngăn cản những người này.
Nhưng mà bà ấy có mạnh hơn nữa, cũng không thể chống lại ba lão yêu nghiệt cộng thêm mười ba Thánh Chủ.
- Thái Hư ca, hôm nay chúng ta chết cùng một chỗ...
Bà lão cười buồn bã.
- Các ngươi chết đi!
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ vội tiến lên, uy thế khủng bố không gì sánh nổi.
- Thần Vương tông tổ, Khương Nghĩa ta tới cứu ngài đây!
Một tiếng hét lớn truyền tới, bên trên địa cung sụp đổ truyền tới uy áp khủng bố hùng hồn, làm cho mọi người kinh hồn vỡ mật.
Một cái ma quán thật lớn giáng xuống, nhấm nuốt thiên địa, như muốn hấp thu tất cả.
- Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán?
Mọi người đều khiếp sợ, cảm giác linh hồn cũng bị đè nên muốn tan vỡ.
Ầm!
Ma quán khổng lồ đập xuống, ba tên lão yêu nghiệt cùng mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều không khỏi tránh né bay ngược ra ngoài.
Nửa kiện vũ khí Cực Đạo!
Thứ này không phải như các binh khí khác, lỡ như bị đánh trúng thì chắc chắn hình thần hủy diệt.
Đại cường đạo thứ chín Khương Nghĩa đã tới, hắn mượn Thôn Thiên Ma Quán trong tay Đồ Thiên, dùng nó đột phá phong ấn Thần Thành xông vào giải cứu tông tổ.
- Không ai có thể làm Thánh binh Đại Đế khiếm khuyết sống lại, trừ khi Thánh hiền cổ vận dụng, bằng không căn bản không thúc đẩy được uy thế như Hằng Vũ Thánh Lô!
Ba lão yêu nghiệt cười lạnh không thôi.
Thánh binh Đại đế chỉ có đại năng nắm giữ mới có thể khiến nó sống lại, hiển hóa ra thần uy Cực Đạo, bằng không rơi vào tay người thường thì cũng không khác gì vật chết.
Nếu là vũ khí Cực Đạo khiếm khuyết, thì cần phải là Thánh hiền cổ mới thúc đẩy nó sống lại hiện ra thần uy Cực Đạo, yêu cầu nghiêm khác hơn.
- Không thể hiển hóa thần uy Cực Đạo, nhưng cùng đủ để tự bảo vệ rồi.
Khương Nghĩa hét lớn, nâng Thánh binh đi tới trước Hóa Long Trì, nói:
- Tông tổ, ta tới đây cứu ngài.
Oong!
Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán nhanh chóng lớn ra, bao phủ nơi này, đóng kín Hóa Long Trì ở bên dưới.
Tuy rằng Thánh binh Đại đế cổ không sống lại, nhưng cùng vô cùng khủng bố, chỉ một chút dao động đã làm mười ba nhân vật cấp Thánh chủ kinh hãi.
Đại cường đạo thứ chỉn Khương Nghĩa đã tới, nằm ngoài dự đoán của mọi người, thời khác mấu chốt dùng nửa kiện vũ khí Cực Đạo xuất hiện giải quyết nguy cơ trước mắt.
Nhưng mà mọi người đều biết, nếu không có Thải Vân tiên tử, ngay cả Tiên Vương đến đây cùng vô ích, là bà ấy ngăn cản đám nhân vật khủng bố kia mới bảo hộ được mọi người.
Nhưng mà lúc này bà ấy cũng khó giữ tính mạng, xem ra đã không sống nổi, thân thể bị lực lượng trật tự thiên địa xuyên thủng nhiều chỗ, ngũ tạng đều biến mất, sinh cơ đã bị diệt.
- Thái Hư ca... chàng có biết không? Thiếp gặp được chàng... sau bốn ngàn năm... chúng ta đã gặp lại...
Bà ấy run run tiến vào trong Hóa Long Trì, ôm lấy Khương Thái Hư, khẽ vuốt mặt ngài ấy.
- Thiếp thật sự cùng chàng tản bộ dưới hoàng hôn, đáng tiếc.... không còn thời gian, chàng vĩnh viễn... cũng không nghe được lời thiếp.
Ánh mắt đục ngầu của Thải Vân tiên tử ngày càng ảm đạm.
Mọi người ở đây không đành lòng ngát lời, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Nàng khẽ quát một tiếng, trong thân thể trào ra thần quang vô tận, đánh vào trong cơ thể Khương Thái Hư.
- Thái Hư ca... năm xưa chàng tìm cho thiếp Nguyên Quả, tẩm bổ thọ nguyên của thiếp... muốn thiếp và chàng cùng sống bốn ngàn năm... cùng sống đến già. Thiếp chờ được chàng... đáng tiếc... không thể tận mắt nhìn chàng sống lại.
Bà lão đưa toàn bộ tinh khí của mình vào trong cơ thể Khương Thái Hư, thân thể của bà ấy lập tức khô héo, ánh mắt hoàn toàn tối lại, lẩm bẩm:
- Thiếp nhớ tới bốn ngàn năm trăm năm trước... Nếu thời gian có thể quay lại... thiếp sẽ đi theo chàng... mà không ở lại Thánh địa...
Bà lão đã tới mức đèn dầu khô cạn, không còn chút sức lực, môi xám trắng run run, nhưng đã không nói ra lời.
Những người trẻ tuổi Khương gia bên cạnh lã chã rơi lệ, khó nhịn nổi một màn này.
- Ta... không muốn...
Bà ấy môi run lên, muốn nói gì đó, đã không thể mở miệng được.
Nhiều người ngồi sát xuống, cẩn thận láng nghe, Diệp Phàm run giọng hỏi:
- lão nhân gia, ngài còn muốn nói gì?
Khương Vân truyền Thần Nguyên sang, bà ấy mới nói:
- Sau khi ta chết... dùng vải trắng phủ cho ta, nói với Thái Hư... không nên mở ra nhìn ta... Ta không muốn chàng nhìn thấy... như thế này, ta muốn ở trong trí nhớ của chàng... ta vĩnh viễn là bốn ngàn năm trước.
- Tiền bối...
Mọi người ở đây đều là tu sĩ, tâm chí vững vàng, nhưng lúc này cũng khó mà chịu được, đều xúc động rơi lệ.
- Thải Vân tiền bối...
Nhiều người không nhịn được nghẹn ngào.
- Thái Hư ca... cuối cùng... không thể đồng hành cùng chàng...
Bà ấy nói xong câu đó, một tia sáng cuối cùng trong ánh mắt biến mất, đầu im lặng cúi xuống, rúc vào bên người Khương Thái Hư.
- Thải Vân tiền bối...
Nhiều người hô to, ánh mắt mơ hồ.
- Ánh mắt của Thần Vương... có một giọt sáng, ngài ấy cảm nhận được mọi chuyện...
Mọi người ở đây bi thương mà kinh hãi phát giác, ở khóe mắt khô quát của Khương Thái Hư lại có một giọt lấp lánh nhẹ nhàng lăn xuống.
- Tiềm thức của lão tổ nghe được mọi chuyện...
- Thải Vân tiền bối ngài không cần tiếc nuối, tiềm thức lão tổ ngủ say vẫn biết mọi chuyện...
Nhiều người bi thương hô to. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mọi người đồng loạt ra tay giúp Khương Thái Hư luyện hóa thần dược, thời gian ngắn ngủi hơn nhiều mọi người nghĩ, cũng chỉ mới nửa buổi, Thần Vương đã bắt đầu chầm chậm sống lại.
Lại qua thêm một lúc, ngài ấy đột nhiên mở mắt, bắn ra hai đạo thần quang sáng chói, nhưng ngài ấy thật lâu không động đậy, lẳng lặng nhìn bà lão bên cạnh người.
Sau đó, Thần Vương Khương Thái Hư vùng đứng lên, tay nâng thân thể bà lão, đứng giữa Hóa Long Trì, ngửa mặt phát ra tiếng rống bi thương:
- A
Tiếng rống to chấn động thiên địa, vang vọng Thần Thành, xông thẳng trời cao, kinh động mọi người....
- A
Khương Thái Hư rống to đau thương, rung động thiên địa.
Xa cách bốn ngàn năm, vô tận tưởng niệm đau thương, anh hùng xế chiều, hồng nhan điêu linh, làm sao không tan nát cõi lòng, làm sao không bi thương? Thần Vương bi thương chan chứa thê thảm.
Tiếng rống bi thương đánh tan mây mù giữa trời đêm, kinh động tất cả người trong Thần Thành, như nước biển chảy ngược Cửu Trọng Thiên, vô tận tưởng niệm nước mắt thê lương.
Khương Thái Hư đứng giữa sân, cơ thể đã sớm khô héo, nhưng khóe mắt khô quắt đã có những hạt trong suốt rơi ra, ngài ấy nâng thi thể lạnh băng của bà, vẫn không nhúc nhích.
Thần Vương như hóa đá, không biết bao lâu, hắn vẫn không có tiếng động, không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn bà ấy.
Bốn ngàn năm không gặp, hồng nhan đã già, khuôn mặt đầy nếp nhăn, môi xám trắng, thân thể còng xuống, năm tháng đã tước đi thanh xuân của nàng.
Tuyệt đại giai nhân năm đó không oán không hối, đợi một đời bốn ngàn năm, mất đi tuổi xuân tươi trẻ, thân tâm ảm đạm yên lặng chờ đợi, thẳng đến hoàn toàn già đi.
Ngay cả trôi qua bốn ngàn năm, Thải Vân tiên tử biết được tin tức Thần Vương liền không để ý tính mạng chạy tới, vì cứu Khương Thái Hư mà hương tan ngọc vỡ.
- Sau khi ta chết... dùng vải trắng phủ cho ta, nói với Thái Hư... không nên mở ra nhìn ta... Ta không muốn chàng nhìn thấy... như thế này, ta muốn ở trong trí nhớ của chàng... ta vĩnh viễn là bốn ngàn năm trước.
Thần Vương bi thương lại không còn lệ để rơi, thân thể hắn đã sớm khô héo, không chút động tĩnh nhìn hồng nhan đã mất.
Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, thân thể lạnh băng đã không còn chút hơi ẩm.
Thần Vương im lặng, tất cả những chuyện xưa kia hiện ra trước mắt, tiếng nói nhỏ nhẹ, dung mạo ôn nhu... khuôn mặt nụ của ngày xưa như vân còn ngay trước mắt, cõi lòng liền nhau đến nay vẫn chưa đứt đoạn.
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...