- Nói là Thánh binh, vì uy lực của những vũ khí đó có thể đạt đến cực hạn. Cả Đông Hoang cũng chỉ có vài món, hoàn toàn đếm được trên đầu ngón tay, tất cả đều là những vũ khí được Thánh Hoàng cổ đại dùng qua.
Từ xưa đến nay có mấy người thành Đại Đế được? Sử sách ghi lại cũng chỉ có vài người, hiếm như lông phượng và sừng lân vậy, vì vậy vũ khí Cực Đạo cũng chỉ có vài kiện ít ỏi.
Bình gốm dính đầy bụi đất kia có hình dáng rất mộc mạc, nhưng uy lực vô cùng to lớn. Được Thanh Giao vương và Đồ Thiên hợp lực thúc dục, nó tỏa ra khí thế phô thiên cái địa, dường như muốn thôn phệ mọi vật trên thế gian.
Răng rắc!
Trên bầu trời có một cái lò bát quái kích thước lớn như ngọn núi nhỏ, phát ra một ngọn lửa ngập trời ngăn trở ở phía trước. Nhưng lại không thể ngăn cản cái bình gốm kia được, trên bề mặt đã có vết nứt. - .
Ầm!
Lò bát quái khổng lồ thoáng cái đã nứt vỡ, ngọn lửa ngập trời kia bắt đầu tàn sát bừa bãi bốn hướng, đáng tiếc nó chỉ dao động được trong chốc lát, sau đó bị bình gốm thu vào bên trong.
Đây đã là vũ khí thứ chín của các thái thượng trưởng lão bị hủy rồi. Trước mặt vũ khí Cực Đạo, không có vũ khí nào có thể chống đỡ, chỉ có thể bị chấn nát bấy.
Tuy nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng cái bình gốm dính đầy đất đó lại là Thánh binh được Đại Đế dùng chính huyết nhục của mình luyện thành, uy năng không thể nào tưởng tượng được. Nếu như không phải còn thiếu cái nắp đậy ở trên, sợ rằng toàn bộ địch thủ đã bị tiêu diệt.
- Xem các ngươi còn kiên trì được bao lâu?
Thanh Giao vương hét lớn, tiếp tục cùng Đồ Thiên thúc giục bình gốm.
Bỗng nhiên có một đỉnh cổ trầm trầm di động ra, phía trên đỉnh có những hoa văn hình rồng, hình thức cổ xưa, xung quanh còn có sương mù tụ lại.
Đây là chế phẩm đỉnh Long Văn của Diêu Quang Thánh Địa, được một lão nhân thực lực cường đại khống chế. Người này đang cố dùng chế phẩm này đối kháng với bình gốm.
Nhưng dù sao chế phẩm cũng là chế phẩm, mặc dù tên thái thượng trưởng lão này đã tế luyện được mấy trăm năm, nhưng vẫn không thể đối chọi với Thánh binh Đại Đế cổ đại được.
Mọi người hợp lực thúc dục chế phẩm đỉnh Long Văn, nhưng mà mới chỉ kiên trì được nửa giờ đồng hồ, cái chế phẩm đỉnh Long Văn này đã dao động liên tục, các hoa văn hình rồng phía trên bị tróc bỏ ra, ảm đạm hẳn đi.
Răng rắc!
Chế phẩm đỉnh Long Văn rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, trên bề mặt xuất hiện những vết nứt, chuẩn bị nát bấy ra.
- Thánh binh này của lão Đồ Thiên ngươi quá mạnh mẽ, ta nguyện trả bất cứ giá nào để trao đổi, ngươi có thể lấy đi toàn bộ những thứ đang thuộc về ta.
Thanh Giao vương sợ hãi than thở, nói như vậy.
- Đời này đã chú định ta gắn liền với nó, không thể trao đổi với bất kỳ ai.
Đồ Thiên trực tiếp cự tuyệt.
Sắc mặt mấy người bên phía Diêu Quang Thánh Địa trắng bệch, vũ khí bọn họ đều bị chấn nát, khó chống đỡ được nữa.
Sự đáng sợ của vũ khí Cực Đạo làm người ta phải sợ hãi, đáng tiếc đỉnh Long Văn chính là chí bảo trấn giáo của Diêu Quang Thánh Địa, không thể mang ra dễ dàng được. Nếu không, bọn họ cũng không cần phải bị động như thế.
Còn bên phía Khổng Tước vương và Diêu Quang Thánh Chủ, hai người đang đại chiến trong một trăm lẻ tám thế giới, khó phân được thắng bại.
Pháp lực hai vị Đại Năng ngập trời, mạnh mẽ đến nỗi làm cho trăng sao ảm đạm, trời đất thất sắc,. Bọn họ vừa rống lên một cái thì núi đá dưới mặt đất đã bị chấn nát.
Diệp Phàm nhìn thấy mà hoa cả mắt, vũ khí Cực Đạo làm cho lòng hắn phải rung động, đám người Diêu Quang Thánh Địa lần phải ôm hận vì cái bình gốm này.
Bây giờ hắn không cần phải đi vội, hiện đám người Thanh Giao vương đang chiếm thượng phong tuyệt đối. Nếu như họ có thể diệt sát một vài lão giả, chắc chắn Diêu Quang Thánh Chủ sẽ dữ nhiều lành ít. Lúc đó hắn có thể dễ dàng nương tựa vào đám người Khổng Tước vương rồi theo bọn hắn rời đi, không cần chạy trốn nữa.
- Huynh đệ thiên tài, mấy người như chúng ta phải coi trọng nghĩa khí...
Đồ Phi cũng vọt tới, lóe lên một cái đã tới sát bên người Diệp Phàm.
Diêu Quang Thánh nữ không đám đuổi giết tới đây, dù là người bình thường thì cũng có thể nhận ra tình huống các đại nhân vật Diêu Quang Thánh Địa bây giờ không ổn chút nào, bọn họ đang bị Thánh binh Đại Đế trấn áp, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng ngay.
Tuy thực lực ẩn sâu bên trong Diêu Quang Thánh Địa thâm hậu, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, các đại nhân vật không thể vượt qua hư không đến đây kịp được.
Ầm!
Bỗng nhiên viễn không chấn động, rồi có tiếng người la thú rống vang lên. Một đội thiết kỵ đang đạp hư không chạy đến, âm thanh chấn động cả vòm trời.
Đội thiết kỵ đó từ cuối chân trời chạy đến như tạo thành một cơn hồng thủy vậy, sát khí ngất trời, ngay giữa có một cây cờ lớn bay phất phới, trên đó có viết một chữ to: Khương!
Người của thế gia Thái Cổ Khương gia tới, bọn họ là một trong những chủ nhân Bắc vực, thế lực ở nơi này so với Diêu Quang Thánh Địa còn lớn hơn rất nhiều.
- Chư vị đạo hữu Diêu Quang Thánh Địa, Khương gia ta đến giúp!
Mấy trăm thiết kỵ vọt tới, trong đó còn có mấy vị đại nhân vật, chiến ý người nào người nấy đều ngập trời, giống như thủy triều cuồn cuộn mãnh liệt kéo tới, khí tức bàng bạc làm cho người khác thấy phải phát rét.
- Thật là xui!
Đồ Phi mắng!
Ba người Khổng Tước vương, Thanh Giao vương, Đồ Thiên ở trên bầu trời cũng biến sắc. Không ngờ Khương gia cường đại lại đến giúp đỡ Diêu Quang Thánh Địa làm lúc này, làm cho bọn họ thất bại ngay trong gang tấc.
Tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa thì reo hò lên, chiến đấu nãy giờ đã làm bên họ tổn thất nhiều, rất nhiều người bị chết. Khi sắp bị diệt vong, đột nhiên có một đám quân cường đại như vậy đến cứu giúp, tất nhiên họ phải vui mừng phấn chấn.
- Huynh đệ thiên tài...
Đồ Phi quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện Diệp Phàm đã sớm bỏ trốn, nháy mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa. Hắn chỉ còn cách mở to mắt ra nhìn quanh, rồi hô lớn:
- Huynh đệ thiên tài, ta phải nói với ngươi điều này: những người như chúng ta phải nói được làm được, không thể không nói nghĩa khí như vậy a...
Diệp Phàm không dám ở lại chỗ đó thêm chút nào nữa, hắn tự biết sức mình đến đâu. Đại giặc cướp và Thánh Địa quyết chiến đến như vậy, những người có thực lực như hắn chỉ có thể làm pháo hôi.
Những người ở đây toàn là người mạnh mẽ, không có ai là người yếu cả. Tu vi vừa mới kém đối thủ một chút liền bị giết chết, người chết nhiều đến nỗi sương máu bao phủ cả chiến trường, vô cùng thảm thiết.
Ầm!
Phương không gian đằng sau chấn động kịch liệt, đại chiến đang lên tới đỉnh điểm. Hai người Thanh Giao vương và Đồ Thiên tâm tư ác động, trước khi rời đi còn không tiếc ra tay tiêu diệt hết một đám cường giả.
Ánh mắt Khổng Tước vương thoáng cái trở nên bén nhọn, sát khí chấn động tứ phương. Hắn hóa thành một con Khổng Tước năm màu, vung trảo một cái làm rách cả bầu trời.
Chiến trường ở phía sau trở nên hỗn loạn, dường như cả bầu trời và mặt đất ở đó cũng muốn bị hủy diệt.
Diệp Phàm nhanh như điện chớp, thân hình hóa thành một đạo lưu quang lướt nhanh đi. Hắn vận dụng bộ pháp thần bí đến cực hạn, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
- Sau này ta sẽ trở lại...
Hắn biến mất đi ở phái chân trời. Hiện giờ hắn cần tìm một địa phương an tâm tiềm tu để tăng thực lực lên, không cần thiết phải cuốn vào mấy cuộc tranh giành.
*******
Khắp nơi ở Bắc vực hầu như chỉ là những mảnh đất màu nâu đỏ mênh mông bát ngát, không có một thực vật tồn tại, cũng không có nguồn nước. Cái duy nhất chỗ này không thiếu chính là sự trống trải và yên tĩnh.
Đã qua bảy tám ngày rồi, Diệp Phàm cũng không biết mình đã đi được bao nhiêu dặm. Nhưng đừng nói là ốc đảo, ngay cả một cái cây nhỏ hắn còn không thấy được.
Rời xa khỏi khu nguyên kia, Diệp Phàm khẽ thở dài một cái. Từ đây biển rộng tha hồ cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay, hắn không bao giờ bị người nào trói buộc nữa.
Căn cơ Diêu Quang Thánh Địa ở Nam vực, dù cho Diêu Quang Thánh nữ biết hắn ở Bắc vực thì cũng không có cách huy động đủ người ngựa để truy tung hắn. Phiền toái lớn nhất đối với bọn hắn chính là mười ba nhóm giặc cướp, bọn họ phải tận lực dùng người để bảo vệ các khu nguyên của mình, chắc chắn không còn tinh lực quản đến chuyện khác.
- Ta cần pháp môn tu hành bí cảnh Đạo Cung...
Diệp Phàm tự nói.
Đây chính là mục đích lớn nhất hắn tới Bắc vực. Hiện giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Bỉ Ngạn, nhưng thời gian không đợi người, hắn phải nhanh chóng tìm được tâm pháp tu luyện của Dao Trì Thánh Địa.
Nghĩ đến vấn đề này, hắn cảm thấy nhức đầu, đây đúng là một vấn đề khó khăn. Lý tưởng mỗi người thông thường rất tốt đẹp, nhưng điều quan trọng là làm sao để thực hiện được nó, và đây cũng là điều khó làm nhất.
- Cách tốt nhất chính là bắt cóc một Dao Trì tiên tử bí cảnh Đạo Cung, sau đó ép hỏi huyền pháp.
Nhưng mà hậu quả của việc làm như vậy rất nghiêm trọng. Hắn chỉ học được một loại bí thuật vô thượng của Cơ gia, còn chưa tu luyện Hư Không kinh cổ thì đã bị tai họa ngập đầu rồi.
Nếu như bắt cóc một Dao Trì tiên tử thật rồi ép hỏi học bí pháp các nàng, tất nhiên đó cũng là một đại tai họa.
Trong lịch sử không phải không có người tu qua kinh cổ Thánh Địa, nhưng kết quả cuối cùng không phải là bị diệt tộc, thì cũng là diệt phái, rồi bị xóa sạch không một dấu vết.
Đối với Thánh Địa và các thế gia Thái Cổ, kinh cổ là một trong những điều quan trọng nhất đối với họ. Cho dù là ai học được, chắc chắn họ cũng lấy toàn bộ lực lượng ra đuổi giết.
- Ta tự làm cho mình gặp phải một vấn đề khó khăn rồi...
Diệp Phàm xoa nhẹ huyệt thái dương. Nếu như có thể lựa chọn được, hắn thật không muốn phải đi theo con đường này.
- Dao Trì tiên tử có thể lập gia đình, nhưng nghe nói điều kiện vô cùng hà khắc...
Hắn đang nhớ lại những lời lão nhân Ngô Thanh Phong nói.
Dao Trì tiên tử có địa vị cao cao tại thượng, làm sao có thể gả cho một tên tu sĩ nho nhỏ như hắn.
- Chẳng lẽ phải làm đại ma vương, chém giết một Dao Trì tiên tử sao?
Diệp Phàm cảm thấy thật khó khăn.
Hắn không muốn làm kẻ thù với Dao Trì Thánh Địa, nhưng lại rất muốn lấy tâm pháp tu hành bí cảnh Đạo Cung của các nàng.
- Muốn trở thành con rể Dao Trì Thánh Địa cần có điều kiện...
Diệp Phàm suy nghĩ lung tung.
- Có lẽ còn có một chút thời gian.
Hắn nhớ tới những lời lão nhân Ngô Thanh Phong đã nói, không ít Đại Năng thượng cổ chỉ chuyên tu một bí cảnh, mà vẫn có thể làm cho tu vi đạt đến mức tận cùng.
- Nhất định bên trong Luân Hải còn rất nhiều bí mật chưa được khám phá, có lẽ ta nên trong trọng tu một lần. Nhiêu đó thời gian cũng đủ để đến gần một Dao Trì tiên tử.
Diệp Phàm cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là tăng thực lực lên, phải thử hết mọi biện pháp có thể. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn làm "ma vương".
Diệp Phàm suy tính một hồi, cảm thấy nơi này còn chưa đủ xa nên không muốn tu luyện ở đây. Do đó hắn tiếp tục chạy thẳng tới phía trước. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng hắn cũng dừng lại để khai phá đất một chút, xem thử có tìm được nguyên hay không.
Nhưng mà thu hoạch của việc làm này rất nhỏ, cả đường đi hắn cũng không đào được mấy khối nguyên, không tìm được mạch nguyên.
Hơn mười ngày sau, rốt cuộc Diệp Phàm phát hiện được một ốc đảo, hắn thấy có người trên đó.
- Suốt đường đi ta luôn dùng bí pháp vô thượng, mặc dù nói cũng có lúc ngừng lại, nhưng chỉ sợ đã đi được bảy vạn dặm rồi. Đi lâu như vậy, bây giờ mới nhìn thấy người ở...
Bắc vực mênh mông bao la đã sớm hơn xa tất cả các lục địa trên địa cầu, điều này làm hắn phải than thở.
- Vô tận năm tháng trước, cả vùng đất này được thảm cỏ trải đầy, chủng tộc nhiều vô số kể. Sinh vật mạnh mẽ đến nỗi có thể dùng tay để bổ núi, các thần miếu cũng có rất nhiều. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà Bắc vực lại trở thành nơi đất cằn sỏi đá như bây giờ?
Diệp Phàm không ngừng lại, tiếp tục chạy tới phía trước. Cho đến ngày thứ mười hai, hắn mới quyết định dừng lại kiếm một chỗ tiềm tu.
Trong mấy ngày vừa rồi, hắn đã thấy được có ốc đảo nhỏ diện tích khoảng mấy dặm, có cái lớn đến hơn ngàn dặm, trải rộng cả mảnh đất màu nâu đỏ.
Dân chúng ở Bắc vực tính tình hung hãn, hắn thấy được có không ít người vì tranh đoạt ốc đảo hoặc chiếm lĩnh mỏ nguyên mà đại chiến với nhau đến nỗi máu chảy thành sông, gần như lúc nào cũng có chiến đấu.
Diệp Phàm không dừng lại ở một ốc đảo nào cả, mà tìm một hoang mạc trống trải vắng vẻ để ẩn cư. Hắn tìm một ngọn núi đá, làm một cái động phủ rồi vào trong tu hành.
Vừa tế Ngọc Tịnh bình ra, lập tức có rất nhiều nguyên rơi xuống trước mắt. Nhất thời cả động phủ có ánh sáng chói mắt bao phủ, nhiều loại màu sắc lấp lánh phát sáng.
Nếu như tính tổng lại hết, toàn bộ chỗ này cũng được khoảng mười cân. Đây là một khoản tài phú khổng lồ, có thể làm cho thực lực hắn tăng lên rất nhiều.
Diệp Phàm bắt đầu tu hành, chuẩn bị đột phá.
Cảnh giới Bỉ Ngạn thực chất là một cảnh giới giúp thể chất con người lột xác. Theo truyền thuyết, những Đại Năng thượng cổ khi chuyên tu bí cảnh Luân Hải, họ sẽ có chín lần lột xác sinh tử. Khi tu luyện như vậy đến mức tận cùng, bọn họ sẽ như nhộng phá kén hóa điệp, đạt đến đại viên mãn. Lúc vừa xuất quan, họ sẽ lập tức dẫn động phong vân, dị tượng ngập trời.
Dĩ nhiên đó là thành quả của việc tu luyện quanh năm suốt tháng, thậm chí còn có người vì nó mà tu hành cả đời, chứ không phải chỉ cần tu hành một lần là xong.
Nhưng việc tu hành một bí cảnh không phải là việc dễ, không chỉ cần tâm pháp rất cường đại mà còn cần một chút bí thuật cổ xưa hỗ trợ. Diệp Phàm cũng không hiểu rõ điều này, nên bây giờ hắn còn chưa thể so sánh với các Đại Năng thượng cổ.
Trong bảy ngày kế tiếp, động phủ được Diệp Phàm mở ra luôn tràn ngập linh khí. Luân Hải bên trong cơ thể Diệp Phàm bắt đầu xuất hiện các cảnh tượng kỳ dị, buội hoa sen màu xanh rung động, biển rộng màu vàng chuyển động, sấm sét hiện lên khắp nơi...Hắn bắt đầu lột xác.
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...