Đây là một loại khiêu khích, lại là một loại miệt thị! Một hậu bối đến từ đương thời, cách xa nhau cũng không biết bao nhiêu đời khiêu chiến, trên mặt đầu sỏ Địa phủ ý cười không giảm, từ xa xa đi tới, nhưng sát ý càng dày đặc thêm vài phần.
Âm vụ màu đen tràn ngập, cả vũ trụ này đều run rẩy, một cái móng vuốt lớn màu xanh mở ra trong sương mù, nó dần dần lộ ra hình dáng, bộ dáng dữ tợn và đáng sợ của nó khiến người ta kinh hãi.
Diêm La Điện chủ cao tới mười trượng, cả vật thể có màu xanh, mọc một lớp vảy phủ kín phát ra hàn quang dày đặc, có thân thể nhân loại, cái đầu cực lớn, ngay cả trên mặt đều dầy đặc vảy nhỏ màu xanh, trên đầu tóc dài màu máu, mà ở giữa những sợi tóc lại có tám cái sừng cực lớn. Từ huyệt Thái Dương đến sọ kéo dài tới sáy, bị cái sừng lớn chiếm đầy, dữ tợn mà khủng bố.
Ở sau lưng hắn kéo theo một cái đuôi thật lớn, dài có tới mười trượng, dày đặc vảy màu xanh, có dạng như đuôi cá sấu, hai chân như chân voi, rất nặng mà hữu lực, đạp bước trên hư không ù ù vang động, về phần hai tay thì lại là một đôi móng vuốt rồng màu xanh.
Đây là loại sinh vật gì? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ thấy tận mắt, quỷ dị mà khủng bố, so với hoang thú, tộc đàn hung mảnh, thoạt nhìn đều phải dọa người hơn.
- Đây là huyết mạch của Địa phủ chân chính a!
Lão nhân đốn củi lộ vẻ kích động, rồi không kiềm nổi thở dài.
Hiện trường rất nhiều người đều mờ mịt, chỉ có một ít người biết được ý của lão, nghe vậy ai cũng run lên, tất cả đều không tự chủ được thối lui lại, không kiềm nổi nảy sinh e sợ
- Sinh vật đản sinh ra trong biển thi cực âm, không phải thi thể, không phải thi hài cổ thông linh, mà là một loại sinh linh chân chính!
Có người nói như vậy.
Nói đã đến nước này, tất cả cường giả đều biết được lai lịch của hắn, tất cả đều phát lạnh, bọn họ từng nghe nói tới truyền thuyết này, lập tức biến sắc!
Đây là Âm Thần tiên thiên, không phải thi thể sau này biến thành, mà là tự nhiên đản sinh ra, càng khủng bố hơn.
Không sợ lôi hỏa, không sợ thiên kiếp, các thủ đoạn diệt thi bình thường đối với sinh linh này không có hiệu quả. Điểm mấu chốt nhất là bọn hắn có được tính trưởng thành đáng sợ, là chủ u minh trời sinh.
Xưa nay từng xuất hiện Âm Thần trời sinh đâu có bao nhiêu, mỗi một lần đều trở thành tồn tại vô địch cái thế, yêu tà nghịch thiên. Thế gian khó có thánh lực nào có thể hùy diệt.
Loại Ác Linh này là sinh ra ở trong vô tận thi hài, cũng chỉ có Địa phủ mới có thể có núi thi biến xương khổng lồ như vậy, gần cả trăm ức năm chồng chất, mới có thể sinh ra một Âm Thần tiên thiên.
Diêm La đương thời!
Điện chủ này lại có lai lịch bực này, mọi người sau khi hiểu biết thấu triệt, ai cùng phát lạnh toàn thân, loại vật này bản thân là đại biếu cho luân hồi. Có thể trực tiếp đưa một người sau khi chết đi, sinh mệnh đi tới hướng chung điểm.
- Ha ha...
Hắn cười lạnh như băng, đi nhanh tới phía trước, trong mắt bắn ra hai tia sáng quỷ dị, phàm là chỗ âm quang đảo qua, từng mảng thiên binh thiên tướng hóa thành xương khô, máu thịt tinh khí tất cả đều biến mất sạch sẽ.
"Ầm!"
Diệp Phàm tung một quyền đánh tới, đồng thời trong Nguyên Thiên Tiên Đồng lao ra hai luồng thần mang hừng hực, làm cho mặt trời trăng sao mất sáng, tiến hành áp chế.
Không thể không nói, loại ánh mắt của hắn này cũng có thể nói thật nghịch thiên. Ở kiếp này một mình hắn khai sáng, tiền nhân chưa từng có, có lực sát thương thật lớn đối với âm binh Địa phủ.
Diêm La Điện chủ chịu đựng, nhưng âm binh âm tướng như biến phía sau hắn kia lại từng mảng từng mảng ngã xuống, một khối lại một khối thi hài cổ ở dưới lực lượng thánh khiết bị nổ tung.
- Hay là để cho ta tới đi!
Lão nhân đốn củi tiến lên, ngăn lại đường đi của Diệp Phàm. Diêm La này quá mức khủng bố, thân là Âm Thần tiên thiên, lại leo lên tới Chuẩn đế cửu trọng thiên đính phong, đương thời ai có thể áp chế? Dù lão đi lên cũng là dùng tánh mạng để đọ sức. Nếu không có đòn sát thủ, cũng có thể ngã xuống.
"Keng" một tiếng, đao chẻ củi khí mang xông thẳng lên trời cao, như tinh hà đảo ngược, địa phương này trắng xoá một mảng, sát khí lạnh như băng chấn động tinh không. Lão nhân đốn củi ra tay đối phó với Diêm La đương thời.
- Tồn tại đều là hư ảo, tử vong mới là tái hiện chân thực!
Diêm La Điện chủ khẽ nói, trấn tĩnh mà ổn trọng, hai tay chậm rãi múa động, cả thiên địa này lập tức vỡ ra, hiện lên núi thi thể biến xương cốt vờn quanh trong vũ tru.
Đao mang của lão nhân đốn củi tuy rằng cường đại, nhưng lại đều dung nhập trong thế giới tử vong này, bị tan ra, âm khí mờ tối như là bột xương bay lên, âm trầm như đao quét qua xương cốt.
Một khối lại một khối xương trắng đứng dậy, cắn nuốt đao mang và tinh khí để lớn mạnh bản thân mình, rồi sau đó đi tới phía trước, đây là một lành địa tử vong.
Trong vũ trụ, mỗi một viên đại tinh đều là đầu lâu khô khốc biến thành, khí tức tử vong dày đặc, tuyệt địa cô quạnh, sát khí âm lãnh, một mảng thế giới quỷ dị như vậy vây khốn một vị cao thủ tuyệt thế.
Lão nhân đốn củi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt lưu chuyển, như là lập tức trôi qua trăm ngàn năm lâu xa như vậy. Cây đao chẻ củi của lão chậm rãi đẩy tới phía trước, trên đao phong có một thế giới đang sáng lập, các thần linh nguyên thủy đang khai sáng từ trong hồng hoang vũ trụ lao ra, tàn sát bừa bãi ngay trong thế giới tử vong.
- Rống...
Tiếng rống chấn động biến xương khô này.
Đao đến cực đính, khai thiên lập địa, diễn biến mặt trời trăng sao, tái hiện một đại vũ trụ hoàn toàn mới. Lão nhân đốn củi dùng loại sinh cơ của khai thiên này để chống lại lành địa tử vong của Diêm La.
"Ầm!"
Đây là đối kháng của pháp tắc cực hạn, hai thế giới đều hòng mất, tinh tú nổ tung, nơi này phát sinh một hồi hủy diệt, hai người đều bay tung ra ngoài.
Từng dải tinh hà trở thành bụi bậm, vô tận tinh tú xương khô dập nát, tới cuối cùng, chỉ còn lại có hai người giằng co.
- Luân hồi đi!
Diêm La Điện chủ nói lời nói bình tĩnh, nhưng rất lạnh, hai mắt hắn trống rỗng sau đó đột nhiên bắn ra hai chùm tia sáng u ám, thấu phát ra tử khí, vô cùng đậm đặc, không ngừng cướp đoạt sinh cơ của phiến tinh không này.
Xa xa, một số người tu vi hơi yếu liền trực tiếp hóa thành xương khô, máu thịt khô quẳt, trở thành thây khô.
Chùm tia sáng tử vong màu xám cấu trúc thành một cánh cửa, đó là một địa phương luân hồi, muốn thu lão nhân đốn củi vào đó, trở thành tro tàn lịch sử, kết thúc một đời.
"Đông, Đông..."
Lão nhân đốn cùi vung đao, mỗi một lần đao chẻ cùi hạ xuống đều phát ra tiếng nổ vang như sấm sét, phát ra dương khí dày đặc, lạc ấn từng cái ký hiệu ở trong hư không, thủ hộ và trấn áp hư thiên.
Ầm!
Luân Hồi Môn nổ tung, không thể cắn nuốt lão nhân đốn củi đi vào, nhưng hai người trong chinh phạt cũng đều bị thương nặng, lảo đảo lui về phía sau, toàn thân máu chảy đám đia.
Hai đại cao thủ tuyệt thế tranh hùng, chấn động vũ trụ!
Bên kia, Diệp Phàm cũng không nhàn rỗi, triền khai tuyệt sát, không hề giữ lại quét ngang bốn phương, lực công kích kinh thiên động địa.
Nguyên Thiên Tiên Đồng quét qua, toàn bộ Âm Linh nổ tung, hóa thành bột mịn. Đồng từ của Diệp Phàm như hai ngọn lửa thiêu đốt, ở trong vũ trụ lạnh giá này có vẻ đặc biệt và bắt mắt kinh người.
Mà một bộ phận binh mà Thiên Đình đang tụng Độ Nhân Kinh, đúng lúc này cũng sinh ra hiệu quả, phù văn đầy trời, áp chế âm quân như sóng thủy triều màu đen kia kêu gào thảm thiết, khó có thể phát huy ra lực sát thương hung ác của chúng.
Diệp Phàm đánh chết tươi một chiến nô cường đại, một Chuẩn đế đi đầu làm kẻ mờ đường, bị hắn dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đánh chết, hóa thành một dấu ấn xương trắng chìm sâu vào trên vách cái đỉnh.
Một trận chiến này, khiến hắn cảm nhận được sự đáng sợ của Địa phủ. Hắn gần như bị thương nhẹ, mà chiến nô như vậy không chỉ có một!
Gần cả trăm vạn năm tích lũy, Địa phủ tuyệt đối không thiếu thi thể hài cốt Chuẩn đế, chôn ở trong âm phần mộ, tế dường mấy chục vạn năm, một khi thông linh rồi trọng tố lại là có thể tái hiện thần uy cái thế.
- Bên kia...
Lão nhân rãng vàng kêu to, ý bảo Diệp Phàm trợ giúp một chỗ chiến trường khác. Chuẩn đế đại hán râu ria xồm xòm toàn thân đẫm máu. Trong lúc đang quyết đấu với Nhật Nguyệt thần tướng bị chiến nô của Địa phủ tập kích, bị thương khá nặng, rõ ràng sắp chống đỡ hết nổi.
Nhật Nguyệt thần tướng nhìn thấy Diệp Phàm bức tới, lập tức mất trợn trừng, toàn thân khí tức tăng vọt. Máu như hải dương nổ vang, một vòng mặt trời lớn hiện lên ở trên đầu hắn, một vầng mặt trăng xoay tròn ở sau lưng hắn. Lúc này trông hẳn như một Thần ma.
- Ta đến đây!
Diệp Phàm thể chỗ cho đại hán râu ria xồm xòm, đi lên chính là một loại bí thuật trong Thái Dương tiên kinh, dùng để đối kháng với thần quyền mặt trời lớn của đối phương, có thể nói là đối chọi gay gắt.
"Răng rắc!"
Tia chớp màu vàng bổ tới, với địa phương này làm trung tâm lan tràn ra khắp bốn phía vũ trụ, người không phải cấp số này đều đã sớm thối lui ra đủ xa, bằng không không có cách nào chống lại được.
"Bùng, bùng..."
Từng viên từng viên tinh tú bị tia chớp màu vàng bổ trúng, tất cả đều nổ tung, như là đóa hoa âm u nở rộ, sáng lạn khoảnh khắc rồi sau đó quy về ảm đạm, vĩnh viễn tan biến đi.
- Ngươi giết chết Khôn Thiên, kết quả tàn nhẫn biết bao!
Nhật Nguyệt thần tướng lộ vẻ sầu thảm nói.
- Tàn nhẫn? Trong quyết chiến sinh tử ngươi nói ra từ này không cảm thấy quá ngây thơ sao? :
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn.
- Không phải nói ngươi tàn nhẫn, mà là đối với hắn mà nói rất tàn nhẫn, không chết ở trong tay vị Thần cầm cửu trọng Thiên Đình phong vô địch của Thiên Đình cổ kia. Lại bị một người đời sau lục trọng thiên đánh chết, kết quả khó có thể chịu đựng!
Nhật Nguyệt thần tướng thê lương cười nói.
- Hắn chết không oan ức, ngươi sẽ thấy, chết ở trong tay ta rốt cuộc có đáng giá hay không!
Diệp Phàm toàn thân phát sáng, tiềm năng cực hạn ra hết, đi về phía hắn, huyết khí khổng lồ quấy động vạn vực chư thiên, dị tượng ra hết, vờn quanh hắn ở trung tâm, chiếu sáng vạn đạo tiên quang, hắn như Thiên Đế hạ giới!
- Chúng ta nếu ở đỉnh phong, nếu ở thời thái cổ, ngươi lấy cái gì chiến cùng chúng ta?!
Nhật Nguyệt thần tướng rống to, thân thề tăng vọt, hắn thật không cam lòng, phát huy không ra toàn bộ chiến lực ngày xưa, cảm giác thực bất đắc dĩ.
- Ta nếu sinh ra ở thái cổ thì không có các ngươi, chúng ta nếu cùng chung cảnh giới, căn bản là không cần chiến!
Diệp Phàm đáp lại rất lãnh khốc, cùng rất vô tình, trực tiếp xé nát một chút tự phụ cuối cùng của Nhật Nguyệt thần tướng.
Trên thực tế, Nhật Nguyệt thần tướng chính mình cũng biết, người thanh niên trước mắt này quá mạnh mẽ, nếu là thật sự cùng cấp cùng thế hệ chiến, chú định bọn họ đều trở thành thi thể hài cốt trên Đế lộ của hắn.
Người như vậy, Nhật Nguyệt thần tướng hắn từng nhìn thấy hai người, sinh ở cùng với một thời đại với hắn là một loại bi ai, không có người nào có thể chống lại.
Nhưng, hắn thật sự có chút khó có thể chấp nhận chuyện này là thực. Kẻ từng được phong thần ở thời thái cổ, tám vị tướng hiệu lệnh thiên hạ, uy hiếp toàn bộ thời đại thái cổ, lưu lại uy danh hiển hách trên lịch sử lại phải kết thúc như vậy sao?!
Cũng từng vô địch thiên hạ, cùng từng huy hoàng thêm thân, toàn bộ thế giới đều phủ phục ở dưới chân bọn họ, bọn họ là anh hùng vĩ đại nhất ở thời đại đó!
Thể mà ngày nay lại phải kết thúc...
Kiêu ngạo và tôn nghiêm của họ, được viết trong cổ sử, chiếu rọi muôn đời, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy: một cao thủ trẻ tuổi đời sau sẽ chấm dứt tất cả vinh quang của họ, làm cho bọn họ ảm đạm rời thế gian, chung kết một đời người!
- Sát!
Nhật Nguyệt thần tướng bùng nổ, máu toàn thân thiêu đốt, thần hồn tăng vọt, xương trán nứt nẻ, hắn bất kể cái giá phải trả, cho dù là qua một trận chiến lập tức chết đi, cũng phải chiến một trận trong vinh quang, không được bại vong trong khuất nhuc.
Kết quả đã chú định, không có gì trì hoàn.
Ở trong phiến dị tượng đó, Tiên Vương ngồi xếp bằng, biến cấm kỵ màu vàng sôi trào, một thân ảnh cường đại đứng sừng sững, xé Nhật Nguyệt thần tướng thành hai nửa, máu tươi bắn lên, thân ảnh kia đẫm máu mà đi, như một Ma Chủ tối cao.
- Hết thảy của ta đều ở thái cổ mà! Kỉiỏng nên tới trên đời này...
Nhật Nguyệt thần tướng thà rằng chết trận trong vầng hào quang thái cổ, thà rằng bị thần tướng của Thiên Đình cổ giết chết, cùng không nguyện ý bị người trẻ tuổi đời sau quật khởi đánh chết như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...