Đỉnh chỉ cao một thước từ trên trấn áp xuống, vị cao nhân Cơ gia này không thể nào tránh khỏi, giống như là chính mình đi đường đụng phải một tảng đá vậy.
Ầm!
Rốt cuộc một tiểu đỉnh được dùng tinh túy Huyền Hoàng tế luyện ra nặng đến mức nào, đây là điều rất khó nói. Nhưng một cao nhân Cơ gia đã tu luyện đến ba bí cảnh cũng không thể thừa nhận được, vai phải liền bị đánh lõm sâu vào.
Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, giống như là bị vạn quân dùng chùy đập vào người vậy, thoáng cái đã bị đánh bay ra ngoài đụng vào một khối đá cao mấy chục thước.
- Thúc tổ!
Cao nhân Cơ gia vô cùng kinh hãi, mở to mắt ra nhìn cỗ thi thể cách đó không xa mà không thể tin được, run giọng nói:
- Là ngươi...
Diệp Phàm không trả lời, tiếp tục tấn công. Tuy tiểu đỉnh kia tỏa khí tức tự nhiên, nhưng mỗi khi chuyển động đánh xuống lại làm cho mặt đất ở dưới phải dao động.
Lần này cao nhân Cơ gia đã có chuẩn bị trước, hóa thành một đạo ánh sáng xông ra ngoài, tránh được một kích này.
- Nhãi con, ngươi còn sống?
Vị cao nhân Cơ gia này bây giờ vừa tức giận lại vừa khiếp sợ. Dù nghĩ như thế nào, hắn cũng không ngờ có thể gặp lại Diệp Phàm ở ngay tầng thứ sáu Hỏa vực này.
Từ lúc xảy ra vụ việc đó đến giờ đã nửa năm rồi, không ai cho rằng Diệp Phàm có thể còn sống. Tất cả mọi người đều nói hắn đã sớm bị biến thành tro bụi, không còn hi vọng sống sót.
- Ta còn sống khỏe như thế, làm sao mà chết được. Cho dù Cơ gia các ngươi bị diệt, ta vẫn còn sống tốt chán.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Phàm liền ngự đỉnh bỏ chạy vào trong tầng thứ bảy Hỏa vực.
Hai lần tấn công nhưng không thể giết chết đối phương, hắn quyết đoán rút đi. Dù sao tu vi đối phương đã đạt đến bí cảnh thứ ba, tu vi thâm hậu đến mức hắn không thể nào so sánh được.
- Trước kia chưa giết được, hôm nay phải đưa ngươi lên đường!
Cao nhân Cơ gia bay lên trời, đuổi giết Diệp Phàm. Lúc này vai phải hắn đã bị biến dạng, lõm sâu vào bên trong rồi hóa thành bùn máu rồi. Mặc dù sức sống hắn tràn đầy, nhưng cũng không thể phục hồi ngay lại được.
- Hay là ngươi tự lo cho chính mình không bị chết trong Hỏa vực trước đi.
Tốc độ Diệp Phàm vô cùng nhanh. Sau khi đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, lúc hắn sử dụng bộ pháp lão điên thì như hóa thành một ánh sao băng vậy.
- Diệp tiểu tặc, ngươi học được Đại Hư Không thuật Cơ gia ta mà còn muốn sống ư, đúng là người si nói mộng!
Sắc mặt cao nhân Cơ gia trầm như nước, sát khí ngất trời, theo sát phía sau Diệp Phàm không nghỉ.
- Cút ông ngoại nhà ngươi đi, các ngươi lấy oán báo ân mà còn bày đặt trượng nghĩa như thế, làm như bọn ngươi tội lắm...
Diệp Phàm cắn răng, nói:
- Chờ khi ta có đủ thực lực, ta sẽ làm cho Cơ gia các ngươi biết thế nào là tội nghiệp.
- Các đại nhân vật mạnh hơn ngươi gấp trăm lần cũng không dám nói lời này, chỉ dựa vào ngươi....có tu luyện thêm một ngàn năm cũng không được.
Vị lão giả Cơ gia này vô cùng tức giận, nói:
- Thúc tổ ta vì sao mà chết?
Một vị đại nhân vật trong gia tộc chết ở nơi này, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
- Hắn không muốn sống nữa, cắt cổ tự sát!
Diệp Phàm chế nhạo, hắn không muốn giải thích gì cho kẻ thù của mình cả.
- Rốt cuộc thúc tổ ta chết như thế nào?
Sau khi vị cao nhân Cơ gia tỉnh táo lại, cảm thấy hung thủ không thể là Diệp Phàm được. Thực lực đại nhân vật Cơ gia mạnh như thế nào chứ, trừ phi là Khổng Tước vương đến, nếu không, tại sao có chuyện chết không một tiếng động như thế.
- Lát nữa ngươi tự mình hỏi hắn đi.
- Tiểu tử, sau khi ta bắt được ngươi, sẽ rút gân lột da, sưu hồn đoạt phách tra tấn ngươi.
Thân thể vị cao nhân Cơ gia này run lên, một vị đại nhân vật gia tộc mình chết không rõ ràng ở đây làm cho hắn vô cùng tức giận.
Làn sương năm màu phía trước tản phát nhiệt lượng kinh khủng, Diệp Phàm lóe lên một cái rồi đi vào trong đó.
Vị cao nhân Cơ gia này ngẩn mặt ra, dừng bước ngay tại chỗ chứ không dám đi theo vào. Mặc dù y phục trên người hắn có thể chống lửa được, nhưng không thể nào chống lại ngọn lửa ở tầng thứ bảy.
- Ngươi...sao ngươi làm được như vậy?
Nghĩ đến việc Diệp Phàm không những không sợ tử khí ở tầng thứ sáu, mà còn không sợ cả sương mù năm màu ở tầng thứ bảy, hắn rất giật mình, một hồi lâu mà không nói gì được.
- Lão giả ngươi sao không theo vào, không phải ngươi có mặc áo chống lửa sao?
Diệp Phàm đứng ở ngay tầng thứ bảy, cười cười rồi nói:
- Ta đứng đây khiêu chiến với ngươi, đại chiến ba trăm hiệp, ngươi có dám không?
Xoẹt!
Thần sắc vị cao nhân Cơ gia kia không thay đổi, đột nhiên tế ra một thanh mâu bằng bạc. Hắn muốn trực tiếp đánh xuyên qua hư không để giết chết Diệp Phàm.
Răng rắc.
Nhưng mâu bạc vừa hiện ra thì run nhẹ lên, rồi ở trên bề mặt xuất hiện những vết nứt, sau đó gãy lìa thành từng khúc, bị ngọn lửa màu tím thiêu hủy.
- Cái áo chống lửa của ngươi cũng chỉ thế mà thôi, ta còn tưởng thần kỳ đến mức nào chứ.
Diệp Phàm cười càng lúc càng tươi, từ từ đi về phía trước.
- Đây là khu vực Tử Khí Đông Lai, Hỏa vực quả nhiên danh bất hư truyền....
Cao nhân Cơ gia hơi kinh hãi.
Xoẹt!
Hắn vung tay trái lên, lòng bàn tay tỏa ánh hào quang rực rỡ rồi có một chùm lôi điện phóng về phía trước.
Xoẹt! Xoẹt!
Mặc dù lôi điện cuồng bạo, nhưng vẫn bị tử khí thiêu đốt, từ từ biến mất.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm hoàn toàn yên lòng. Hắn lấy Ngọc Tịnh bình ra, uống một chút Thần tuyền để khôi phục thần lực, sau đó từ từ bước ra khỏi tầng thứ bảy Hỏa vực.
- Ta tưởng ngươi lợi hại lắm, vô đây cũng chỉ vậy thôi.
Bây giờ hắn không còn sợ gì nữa, dù cho thần lực đối phương có cường đại hơn cũng vô dụng, căn bản không sử dụng được. Mà thân thể hắn có thể so với linh bảo, lại có thần thức cường đại, còn có bảo vật giúp đối kháng được các ngọn lửa kỳ dị ở Hỏa vực, tổng hợp những thứ trên lại thì hắn không hề sợ đối phương.
Vị cao nhân Cơ gia này thấy Diệp Phàm dám đi ra, trong lòng nhất thời khẽ động. Đối phương dám làm như thế, khẳng định có gì dựa vào nên không sợ hắn nữa. Hắn không dám khinh thường, chậm rãi lui về phia sau.
- Chậm rồi! Ê, lão già. Ta thấy ngươi không thể tiễn ta lên đường được, nhưng ta lại có thể giúp ngươi đi đoàn tụ với lão già đang nằm kia đấy.
Diệp Phàm đứng ở đằng xa chứ không xông thẳng qua. Hắn tế Kim Thư ra, Kim Thư liền biến thành một đoàn ánh sáng rực rỡ, trực tiếp phá vỡ hư không màu tím.
Tuy trang giấy ghi lại Đạo kinh không phải là vũ khí, nhưng nó lại hơn hẳn vũ khí. Tử khí ở đây không thể đốt hủy nó, nó hóa thành một đạo kim quang vô cùng sắc bén.
- Linh vật thật cường đại, ngươi đang đưa bảo cho ta sao?
Cao nhân Cơ gia giật mình, sau đó vui mừng lên. Tuy hắn là cao nhân Cơ gia nhưng còn chưa có vũ khí cấp bậc này, đối phương chỉ là một thiếu niên thôi, nhưng người lại mang dị bảo.
- Nếu như có thể lấy được, ngươi cứ tùy ý.
Diệp Phàm cười to.
Xoẹt!
Kim Thư phóng nhanh qua người vị cao nhân Cơ gia này, suýt nữa đã đánh trúng. Cao nhân Cơ gia không nói lời nào, vung chưởng lên đánh trên Kim Thư, dường như muốn cầm lấy.
Diệp Phàm âm thầm cả kinh, thân thể đối phương quả là đáng sợ. Chắc chắn tu sĩ khi tu luyện tới ba bí cảnh thì thân thể sẽ thoát thai hoán cốt, nhưng vẫn kém hơn so với hắn. Cảm nhận được điều này, lòng tin Diệp Phàm tăng lên rất nhiều.
Ngay một khắc này, cao nhân Cơ gia cười lạnh một tiếng, thi triển Đại Hư Không thuật hóa thành một làn khói đen đến gần ngay Diệp Phàm, lạnh giọng nói:
- Nhãi con, ngươi quá đắc ý rồi. Đánh chết ngươi gần như vậy, xem thử ngươi trốn bằng cách nào?
Hắn tin rằng với khoảng cách gần như vậy Diệp Phàm không thể nào chạy trốn được, chắc chắn phải chết.
Diệp Phàm tế Kim Thư ra chỉ vì muốn dò xét đối phương mà thôi, thật ra hắn đã sớm nghĩ tới việc đối phương ám sát như vậy. Đúng, hắn đang chờ giờ khắc cận chiến này!
Hắn không tránh lui, trực tiếp tung một quyền ra đón chặn cánh tay trái đang đánh xuống của đối phương. Lực đạo một quyền này vô cùng khủng khiếp, giống như có trăm vạn đại quân cùng tấn công vậy.
Ầm!
Cao nhân Cơ gia như bị sét đánh, đầu tiên vẻ mặt lộ thần sắc không thể tin được, sau đó trở nên thống khổ vô cùng.
Răng rắc.
Hắn nghe thấy âm thanh cánh tay trái mình đang gãy lìa một cách rõ ràng, hoàn toàn bị biến dạng. Sau đó cả thân thể bị chấn ngược ra sau, đập mạnh vào những tảng đá to lớn xung quanh.
- Ngươi...
Hắn vô cùng quyết đoán, lập tức thi triển Đại Hư Không thuật rời khỏi đây.
Lúc này hắn đã hiểu được hai chữ "tà môn" có ý nghĩa thế nào rồi. Chỉ là một thiếu niên, rõ ràng tu vi còn thua xa hắn nhưng lại khiến hắn rơi vào thế hạ phong như vậy, thật là cổ quái.
Đáng tiếc Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị, không cho hắn cơ hội chạy thoát. Tiểu đỉnh kia liền bay ra trấn áp xuống, ngay lập tức cả vòm trời xung quanh khẽ run rẩy lên, sau đó tử khí dường như bị bốc hơi đi, nơi đó trở thành một mảnh chân không.
Đại Hư Không thuật mất đi hiệu lực!
Cao nhân Cơ gia bị đỉnh trấn áp chặn đứng lại, thân thể phát ra những âm thang răng rắc to rõ, khớp xương khắp người rung động lên Áp lực do tiểu đỉnh phát ra quá khủng khiếp, hắn khó có thể thừa nhận được.
Răng rắc.
Hắn giơ tay trái lên chặn lại, nhưng cả cánh tay liền bị nứt vỡ rồi bị chấn thành sương máu. Sau đó ngay đầu hắn xuất hiện vết nứt, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn, hắn run giọng nói:
- Đây là đỉnh gì?
- Tinh túy khí mẹ vạn vật tế luyện thành đỉnh.
Diệp Phàm đứng cách đó không xa hồi đáp.
- Cái gì?
Thần sắc cao nhân Cơ gia biến hóa, vô cùng chấn động, nói:
- Một luồng Huyền Hoàng đã có thể đập nát một sơn lĩnh, nhiều như vậy... :
Quả thật một luồng khí mẹ vạn vật có thể đập nát một sơn lĩnh, nhưng mà Diệp Phàm còn chưa phát huy được uy lực tiểu đỉnh đến như vậy. Nếu như hắn có đủ thần lực, rồi tiểu đỉnh được khắc thêm những đạo văn thâm ảo thì chắc chắn hắn có thể đánh đâu thắng đó, đứng trên đỉnh thiên hạ. Lúc đó mấy việc đánh nát hư không, phá tan đại địa, dời sông lấp bể...cũng không phải là nói chơi.
Đáng tiếc là khi khí mẹ vạn vật được tế luyện thành đỉnh, nó đã trở lại nguyên trạng, hoàn toàn thu liễm lại vào bên trong. Trừ khi được thần lực kích thích ra, nếu không, tiểu đỉnh này chỉ có sức nặng kinh khủng chứ không có uy lực như trên.
Răng rắc.
Áp lực do tiểu đỉnh phát ra càng lúc càng trầm trọng, vị cao nhân Cơ gia này không thể chịu đựng nổi. Xương cốt toàn thân bị nứt vỡ, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Tiểu đỉnh do khí mẹ vạn vật tạo thành thực sự quá kinh khủng.
Thật ra cả Diệp Phàm cũng không thể chịu nổi, tiểu đỉnh kia giống như một cái động không đáy vậy, liên tục hấp thu thần lực của hắn nhưng vẫn chưa thỏa mãn. Mà hiện nay hắn lại muốn trấn áp một vị cường giả như thế, thần lực càng bị hấp thu nhiều hơn.
Chỉ một lát sau, hắn đã liên tục uống năm ngụm thần tuyền. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ không chống đỡ nổi.
- Lão già, ngươi lên đường đi!
Diệp Phàm cắn răng, khẽ khu sử thần lực rồi cất bước đi trong hư không. Cước bộ trầm trọng đến nỗi cả không gian như muốn sụp đổ xuống.
Ầm!
Tiểu đỉnh cao một thước kia chậm rãi áp xuống, cao nhân Cơ gia không thể nào chịu nổi nữa, cả người bị nứt vỡ rồi hóa thành phấn vụn.
Một lát sau, vị cao nhân này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một chút huyết vụ lượn lờ giữa không trung, nhưng cũng bị tử khí thiêu đốt sạch sẽ. Cái áo chống lửa của hắn cũng bị biến thành tro bụi, không còn vết tích gì.
Diệp Phàm thấy vậy thì càng yêu thích tiểu đỉnh này hơn, khí tức cổ xưa mà tự nhiên, uy lực tuyệt đại, ngay cả tu sĩ đã tu luyện ba bí cảnh khi đối mặt với nó cũng bị thiệt thòi lớn.
Điều duy nhất làm hắn buồn phiền là thần lực bị hao tổn quá nhiều, thật sự làm hắn không thể thừa nhận nổi. Mà điều quan trọng nhất là, nếu trong lúc chiến đấu bị người khác biết được tiểu đỉnh này là do tinh túy Huyền Hoàng tế luyện thành, chắc chắn sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn nữa..
Diệp Phàm rất muốn canh giữ tầng thứ sáu Hỏa vực để chờ Cơ Huệ đi vào dò xét, rồi ra tay tru diệt bà ta. Tuy nhiên, hắn biết bây giờ không phải là lúc làm việc thiếu suy nghĩ như thế, việc cần làm trước nhất bây giờ là tạm trốn cơn sóng lớn đang đến đã.
Đại nhân vật Cơ gia bị Ô Nha đạo nhân giết chết, chắc chắn sẽ gây nên một hồi cuồng phong mưa bạo. Lúc đó Hỏa vực sẽ không còn là nơi an toàn nữa, hắn phải tính toán lui một bước trước.
Khổng Tước vương đánh chết một vị thái thượng trưởng lão Cơ gia, làm cho Cơ gia Thánh Chủ phải liên thủ với Diêu Quang Thánh Chủ liên thủ với nhau tấn công vào sơn mạch Tê Hà. Hôm nay Cơ gia lại bị tổn thất một vị đại nhân vật, chắc chắn sẽ gây nên một trận cuồng phong lớn hơn nữa.
Liên tiếp tổn thất hai vị đại nhân vật, nếu Cơ gia không ra tay lập uy thì còn mặt mũi gì nữa?
Diệp Phàm tìm một đường lui rồi rời khỏi Hỏa vực, lẳng lặng chờ đợi một cơn cuồng phong lớn ập tới.
Quả nhiên ngay ngày hôm đó, đích thân Cơ gia Thánh Chủ đã dẫn động nhiều cường giả đến Hỏa vực.
Dị thú cất bước trong hư không làm cho bầu trời bị rung động dữ dội, chúng điên cuồng gào thét lên. Ở ngoài Hỏa vực xuất hiện rất nhiều người, người nào người nấy đều có tu vi thâm hậu. Cả Hỏa vực hoàn toàn sôi trào lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...