Phía trên hư không Khổ Hải là một bầu trời màu xanh, thâm thúy mà xa xưa. Diệp Phàm nhìn một hồi nhưng không thể nhìn ra điều gì khác lạ, không cách nào đoán được.
Trong Khổ Hải có một buội sen màu xanh tỏa sức sống tràn trề, diễn sinh thành một thế giới sinh động. Chung quanh nó có sương mù màu xám lượn lờ, thần bí mông lung.
Lúc này Diệp Phàm đã bình tĩnh lại, trong lòng có một cảm giác kỳ diệu, hắn đang dùng tâm cảm nhận nó. Buội sen màu xanh này vừa phá nước mà ra, vẻn vẹn chỉ có ba phiến màu xanh, tản phát khí tức tự nhiên, giống như nó xuất hiện ngay trong thời điểm trời đất vừa được hình thành vậy.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sanh vạn vật! Thật là kỳ diệu!
- Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh, vạn vật chi tông, tượng đế chi tiê (1)
Bỗng nhiên Diệp Phàm nghĩ tới mây câu nói trong sách cổ.
Buội sen màu xanh mày hợp nhất với Luân Hải, tạo thành một loại thần vận kỳ dị, thâm sâu không lường được. Nó an tĩnh xuất hiện ở giữa biển rộng, tựa như mãi mãi trường tồn không mất.
Sau khi Diệp Phàm qua sông Khổ Hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, thì Luân Hải đã bắt đầu diễn biến, huyền ảo khó hiểu không thể nói rõ.
Tiểu đỉnh cao chưa tới một tấc ở dưới vòm trời, buội sen màu xanh khẽ di động trên biển rộng màu vàng, cả hai hợp lại càng làm cho cảnh tượng trong Khổ Hải Diệp Phàm thật kỳ diệu.
Diệp Phàm khẽ động trong lòng, hiện giờ hắn đã là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, thực lực tăng lên rất nhiều. Hắn muốn thử tế đỉnh ra.
Xoẹt!
Đỉnh hiện ra bên ngoài cơ thể, trầm tĩnh không một tiếng động. Nó vừa xuất hiện trước người, Diệp Phàm liền có cảm giác lưng đang gánh một ngọn núi lớn, nhưng lần này có thể khu sử rồi.
Ầm!
Tiểu đỉnh không tản phát ánh sáng ngất trời, trực tiếp bay về một nơi cách đó không xa rồi đánh mạnh vào một tảng đá lớn cao gần mười thước. Ngay lập tức bụi bay đầy trời, tảng đá lớn không còn nữa.
Nó lại nhẹ nhàng chấn động, cả một khu vực nham thạch cùng với mấy khối đá lớn chung quanh đều nát bấy trở thành bụi bậm! Uy lực tiểu đỉnh thật kinh khủng!
Nhưng mà thân thể Diệp Phàm cũng khẽ run lên một cái. Tiểu đỉnh này còn chưa diễn sinh đạo văn mà đã cường đại như vậy rồi, thể chất hắn mạnh mẽ như thế, nhưng khi nãy cũng bị nó rút đi một phần ba lực lượng.
Nói cách khác, hiện giờ hắn chỉ có thể tế đỉnh ra ba lần. Tuy uy lực tiểu đỉnh cường đại, nhưng hắn lại không thể khu sử thuận tiện như tay mình, điều này làm hắn hơi khó chịu.
Đỉnh lơ lửng ở trên bầu trời tựa như một cái động không đáy, dường như có thể thôn thiên. Toàn bộ các nham thạch, hay các tảng đá lớn phía trước đều bị nó thu vào bên trong.
Diệp Phàm thu hồi đỉnh lại rồi nhìn vào trong, chỉ thấy toàn bộ các tảng đá được nó thu vào bên trong đều bị chấn thành phấn vụn. Sau đó có một làn gió nhẹ thổi qua, bụi bay rời đi, chỉ còn những hạt bụi nhỏ tinh khiết.
Mặc dù thần lực bị tiêu hao rất nhiều, nhưng Diệp Phàm vô cùng hài lòng, tiểu đỉnh này làm hắn rất thích, uy thế vô cùng cường đại. Đỉnh lại lặng yên trở về trong Luân Hải của hắn.
Hiện giờ đỉnh đã được luyện thành, cảnh giới lại đạt tới Bỉ Ngạn, lòng tin Diệp Phàm tăng lên rất nhiều. Hắn ở đây tu hành đã hơn mấy tháng rồi, hắn rất muốn biết tình hình ở bên ngoài bây giờ như thế nào.
- Không biết người Cơ gia đã rời đi hay chưa...
Sau khi khôi phục thần lực xong, Diệp Phàm bước ra ngoài.
Ở ngoài Hỏa vực là một khu vực đất cằn sỏi đá mênh mông bát ngát, không có gì để làm ở đây cả. Đệ tử Cơ gia đã sớm rời đi từ nửa năm trước.
- Như vậy cũng tốt, cứ để bọn hắn cho rằng ta đã chết đi, lúc ấy lại cho bọn hắn một sự kinh hỉ!
Diệp Phàm trở lại Hỏa vực, hắn chuẩn bị đi tới tầng thứ bảy sương mù năm màu để tinh luyện đỉnh của mình, giúp nó trở nên cô đọng hơn.
Sương mù năm màu còn kinh khủng hơn tử khí rất nhiều, còn chưa tiến vào, Diệp Phàm đã thấy sức nóng khủng khiếp lan tỏa đến, điều này lắm hắn cả kinh. Hắn làm được như vậy là nhờ đã cầm hạt Bồ Đề trong tay, nếu như không có nó, sợ rằng hắn không thể đến gần được.
- Ta có thể khống chế ngọn lửa cường đại như vậy sao?
Diệp Phàm tự hỏi mình.
Hắn cẩn thận hấp thu một tia sương mù năm màu, nhất thời có những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, thần lực đã bị ngọn lửa đó thiêu cháy sạch sẽ.
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, ngọn lửa này quá cường đại. Nó có thể thiêu chết cả một đại nhân vật, những tro bụi hình người trên mặt đất đã chứng minh hết thảy. Làm thế nào mới hấp thu nó một cách an toàn rồi đưa đến Luân Hải để rèn luyện đỉnh đây? Hắn không có phương pháp xử lý tốt.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn luôn cố gắng tìm ra một phương pháp ổn thỏa để thực hiện công việc của mình.
Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng vang kỳ dị từ bên ngoài truyền vào, nếu không phải thần thức hắn rất cường đại, sợ rằng đã không thể cảm ứng được.
- Chẳng lẽ có người đến?
Diệp Phàm cẩn thận bước ra bên ngoài.
Minh hỏa màu đen trong tầng thứ tư Hỏa vực đang nhảy lên, một người nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn không nhúc nhích. Trên đỉnh đầu của hắn có một tháp cổ cao khoảng nửa đầu người chậm rãi di động.
Ngọn lửa màu đen lóng lánh không ngừng chuyển động xung quanh thân tháp, làm cho nó phát ra âm thanh leng keng rồi từ từ biến hình.
- Tại sao hắn lại luyện khí bên ngoài cơ thể, nếu không coi trọng vũ khí mình như thế, cần gì phải đến Hỏa vực này?
Diệp Phàm không hiểu người này đang làm gì.
Ngay lúc này, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy cái tháp cổ kia.
Ngọn tháp cổ năm tầng này có màu bạc, mặc dù có chút ánh sáng nhưng vẫn có dấu vết cũ kỹ, gây cho người ta cảm giác cổ xưa dạt dào.
- Người trung niên mặc áo đen!
Thoáng cái Diệp Phàm nghĩ tới đám người đã từng truy sát hắn và Cơ Tử Nguyệt, đó là một tu sĩ trung niên mặc áo đen, tay cầm tháp cổ năm tầng, đám người đó suýt nữa đã giết chết hắn và Cơ Tử Nguyệt.
Lúc này người nam tử đó vẫn mặc áo đen, lẳng lặng ngồi xếp bằng. Tháp cổ màu bạc trên đỉnh đầu hắn không ngừng biến hình, hình như hắn đang muốn tế luyện nó lại.
- Tháp cổ năm tầng này cũng được xem là một vũ khí cường đại, nhưng hắn lại muốn tế luyện nó lần nữa...
Khi thấy bên trong tháp cổ có một luồng khí mẹ vạn vật tràn ra, Diệp Phàm càng tin chắc người này chính là nam tử mặc áo đen kia. Tuy ngày đó không nhìn thấy hình dáng, nhưng tòa tháp cổ này chính là minh chứng chính xác nhất.
- Hắn sợ người bên Cơ gia truy tìm đến, nên muốn xóa dấu vết đi!
Diệp Phàm muốn biết lai lịch thật sự người này, những kẻ thù âm thầm trong bóng tối như vậy rất nguy hiểm.
- Hình như hắn cũng không để ý đến vũ khí này lắm, có lẽ đúng như những gì Cơ Tử Nguyệt đã nói, người này chỉ là một khôi lỗi bị khống chế.
Diệp Phàm chú ý quan sát, cảm thấy người này quả thật hơi khô khan, ngồi yên ở đó như một bức tượng gỗ vậy.
- Nếu như ta muốn bắt hắn thì phải chuẩn bị cẩn thận!
Hắn khẽ suy nghĩ. Tu vi người này rất cao, tuyệt đối hơn một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn như hắn, tối thiểu cũng là tu sĩ cảnh giới Đạo Cung.
- Cần phải cẩn thận mới được, nếu như không giết được hắn mà hành tung ta bị lộ, lúc đó đúng là tai họa ngập đầu!
Diệp Phàm yên lặng trở về tầng thứ sáu Hỏa vực, sau đó nhanh chóng tế đỉnh ra, tiểu đỉnh liền điên cuồng hấp thu một lượng lớn tử hỏa. Sau đó hắn vội vàng ngồi xuống khôi phục thần lực lại.
Nửa giờ đồng hồ sau hắn lại quay trở về tầng thứ tư Hỏa vực - Minh hỏa, lẳng lặng chờ đợi.
Hai canh giờ sau, người mặc áo đen kia đã hoàn toàn khai mở được tháp cổ, một lần nữa định hình lại, từ từ diễn sinh thành một cái chuông. Ngay vào lúc quan trọng nhất là chuông bạc sắp thành hình, rốt cuộc Diệp Phàm đã xuất thủ.
Lúc này tinh thần người mặc áo đen đang tập trung cao độ, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trên chuông bạc, tiến hành lần trui luyện cuối cùng.
Đỉnh không một tiếng động áp tới, một lượng lớn tử khí phô thiên cái địa tỏa ra, thiêu đốt dữ dội!
Ngọn lửa này có thể thiêu cháy cả các đại nhân vật, chứ đừng nói chi đến các tu sĩ cảnh giới khác. Nhưng không ngờ người mặc áo đen kia lại vô cùng cẩn thận, trước khi tế luyện tháp cổ thì hắn đã khắc hạ đạo văn chung quanh mình. Lúc này những đạo văn đó khẽ phát sáng, rồi ngăn chặn tử khí lại.
Nhưng cả bảo vật các cao nhân Cơ gia còn không thể kháng cự nổi tử khí, phải gãy lìa từng khúc thì những đạo văn này cũng không thể chống đỡ tử khí nổi. Tác dụng duy nhất của chúng là giúp cho người mặc áo đen kia có thêm chút thời gian, người mặc áo đen đó nhanh như quỷ mị, lướt nhanh sang một chỗ bên cạnh.
Xoẹt!
Diệp Phàm sớm có chuẩn bị, lập tức tế Kim Thư ra đón chặn hắn. - .
Phốc!
Máu tươi phun ra, người mặc áo đen bị thương nặng! Thân hình hắn vì thế mà cứng đờ lại, cùng lúc đó tử khí đã áp sát tới, ngay lập tức phần bên trái nửa thân dưới của hắn bị tử khi thiêu rụi thành tro bụi.
Oong!
Bầu trời khẽ rung động lên một chút, tiểu đỉnh kia tỏa ra lực hút dữ dội, thoáng cái đã hấp thu người trung niên bị hủy nửa thân thể kia vào bên trong, rồi trấn phong lại.
Đến lúc này Diệp Phàm mới thở dài ra một hơi, hắn nhanh chóng lấy Ngọc Tịnh bình ra, uống một ngụm Thần tuyền để khôi phục thần lực. Sau đó hắn đưa mắt nhìn vào trong đỉnh.
Nửa thân thể của người mặc áo đen đã bị hủy, người này run rẩy không thôi, hắn cố gắng ngồi dậy rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Khi nhìn thấy Diệp Phàm, nhất thời hắn hoảng sợ, nói:
- Là ngươi...ngươi còn sống?
Diệp Phàm khẽ động trong lòng, khi nãy đối phương thất thanh kêu lên sợ hãi, dường như rất quen thuộc với hắn chứ không chỉ đơn giản là đuổi giết. Diệp Phàm khẽ cười, nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Thật không ngờ mạng của ngươi lớn như thế...
Người mặc áo đen thở dài, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Từ mi tâm hắn bắn ra một đạo ánh sáng, mục đích là muốn lao ra khỏi đỉnh, nhưng kết cục lại là thất bại. Hắn không thể thoát khỏi tiểu đỉnh được.
- Quả nhiên là một khối khôi lỗi xác thịt, bị người khác khống chế.
Diệp Phàm tản phát thần thức ra, muốn giam cầm người này lại.
Nhưng người mặc áo đen kia vô cùng quyết đoán, ngay trên trán xuất hiện một cột sáng rồi sau đó thân thể tự nứt vỡ ra. Một hồi sau chỉ còn một điểm sáng, rồi cuối cùng tiêu tán ngay trong đỉnh.
Diệp Phàm biến sắc, nhưng không thể ngăn cản kịp. Hắn cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng ngoại trừ cái chuông bạc vừa mới tế luyện xong kìa, người mặc áo đen kia không còn lưu lại gì nữa.
Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là người nào, dường như là người quen.
Diệp Phàm thu thập hiện trường một chút rồi lui vào trong tầng thứ năm ngọn lửa màu vàng để trốn đi. Hắn lẳng lặng chờ đợi, muốn xem thử có người nào đến đây hay không.
Cho đến ba ngày sau, một lão nhân vóc người cao gầy xuất hiện ở nơi đây. Lão ta nhìn đống tro bụi trước mặt một lát rồi tự nói:
- Chết ở đây....
- Lão già này là ai, ta chưa từng gặp hắn.
Diệp Phàm thầm hỏi.
Xoẹt!
Quang ảnh chợt lóe lên, lão già đó lao ra khỏi Hỏa vực, nhanh chóng biến mất.
Hai ngày sau Diệp Phàm tiến vào tầng thứ bảy Hỏa vực. Tuy đã có hạt Bồ Đề hộ thân, nhưng hắn vẫn cảm thấy sức nóng khủng khiếp ở đây. Nhiệt độ của sương mù năm màu thật kinh khủng.
Ngọn lửa ở đây có thể trực tiếp thiêu đốt thần lực do tu sĩ khổ luyện tạo thành, không thể nào chống lại được. Dường như bên trong làn sương mù năm màu đó có ma tính, có thể thôn phệ bất cứ thứ gì.
Tuy Diệp Phàm đã tiến vào bên trong thành công, nhưng hắn không dám dẫn ngọn lửa đó vào bên trong thể nội, làn sương mù năm màu này quá kinh khủng.
Mấy ngày sau có những tiếng động ầm ầm từ bên ngoài truyền tới, giống như là có thiên quân vạn mã cùng tấn công vậy, làm cho cả vùng đất phải rung động. Sau đó có vô số dị thú chạy vọt tới Hỏa vực.
Tiếng gầm thét của các dị thú cường đại này truyền xa hơn mười dặm, lập tức làm kinh động tới thần thức nhạy cảm của Diệp Phàm.
Hắn vội vàng dò xét, sau đó kinh hãi, nói:
- Người Cơ gia tới!
Lúc này ở bên ngoài Hỏa vực có khoảng trăm đầu dị thú, tất cả đang đạp không mà đến. Âm thanh ầm ầm rung động làm cho cả bầu trời và mặt đất phải run rẩy, tất cả kỵ sĩ cưỡi dị thú đều mặc áo giáp màu đen, tản phát khí chất xơ xác tiêu điều.
Một cây cờ lớn bay phấp phới, trên đó có một chữ "Cơ"!
Diệp Phàm thấy Cơ Huệ, Cơ Bích Nguyệt và một số vị cao nhân. Ngoài ra còn có một cỗ chiến xa được chín con thần tê kéo, lơ lửng trên bầu trời Hỏa vực.
Thần tê gầm thét rung trời, thân thể bọn họ vô cùng khổng lồ, lân giáp um tìm. Từ trên người nó tản phát khí tức trầm trọng như núi, chiến xa phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu ngọc bích, rõ ràng có đại nhân vật Cơ gia tới.
- Không có việc gì sao bọn họ lại tới đây? Đã qua hơn nửa năm rồi...vì sao bọn họ lại tới nữa?
Diệp Phàm không hiểu.
Ngay lúc này có một lão già từ trong xe bước ra, Cơ Huệ vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón, thần thái vô cùng cung kính. Bà ta tự mình dìu lão già đó xuống xe.
- Ông bà nhà ngươi!
Diệp Phàm không dám nhìn trộm nữa, vội vàng chạy sâu vào bên trong Hỏa vực.
-----------------------------------
(1) Một câu nói trong Đạo Đức kinh: Có một vật hỗn độn, sinh thành trước trời đất; yên lặng, trống không; đứng một mình mà chẳng thay; đi khắp nơi không dừng; có thể làm mẹ thiên hạ. Ta không biết tên của nó, nên đặt tên nó là Đạo. Gượng gọi tên đó là Lớn. Lớn là đi, đi là xa; xa là trở lại. Cho nên Đạo lớn, Trời lớn, Đất lớn, Người cũng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...