Bên kia, hỏa diễm ngút trời Diệp Đồng đối đầu với Thương Viêm. Một người là Thái Dương thể, có được huyết mạch độc nhất vô nhị, chí cường chí đại của Thái Dương Thánh Hoàng. Người kia là Hỏa Linh trời sinh, vâng chịu ý chí và linh khí của trời xanh mà sinh ra, tắm trong lửa mà động, là chí tôn trong lửa, uy chấn tinh không, không thể tranh phong.
Hai người này quyết đấu với nhau phát ra hỏa diễm ngập trời, đốt sụp thiên địa tứ phương, mọi người đều thối lui ra ngoài xa. Nơi đó trở thành mảnh đất khô cằn, rồi hóa thành dung nham, chỉ có hai thân ảnh quyết đấu kịch liệt, tiếng nổ vang.
Trận đấu này không giống như là nhân gian, mà như là Thần linh trên thiên giới đang quyết đấu với nhau!
- Ngã phật từ bi, sư tôn mạnh nhất! Hãy! Các tiểu tử đối diện, người nào không phục xông tới đây! Phật ca ca tiễn đưa các ngươi về nơi cực lạc!
Đến phiên Hoa Hoa xuất trướng, như thế nào nghe ra đều là mùi vị lạ thường! Tuy rằng đầu trọc bóng lưởng, nhưng hoàn toàn không có mảy may bộ dáng bảo tướng trang nghiêm. Thấy thế nào đều như là một tên đầu đường xó chợ cạo đầu giả mạo cao tăng.
Hắn tùy tiện làm ra một bộ dáng càn rỡ hướng về phía đối diện kêu lên. Thế nhưng bản thân hắn đích xác cường đại, trước người sau lưng đều có cổ Phật, Bồ Tát hiển hóa, chư thiên Phật Kinh đang kêu vang!
Vốn bộ dáng phải là thần thánh tường hòa, bảo tướng trang nghiêm, nhưng bị khí chất của bản thân hắn phá hỏng.
- Tiểu tử kia ngươi lại đây! Vừa rồi không phải ngươi kêu gào dữ lắm sao? Đừng chạy, nghiệp chướng! Hãy xem Phật gia làm thế nào thu thập ngươi!
Hắn bước ra một bước dài, chạy vù tới.
Người ở đối diện kia cái mũi đều vì phẫn nộ mà lệch đi. Hoa Hoa trái kêu một tên tiểu tử, phải kêu một tên tiểu tử, cũng không nghĩ lại rốt cuộc là ai lớn tuổi hơn! Người ở bên này đều tóc râu hoa râm có, bạc trắng có, tu đạo hơn nửa đời người, có làm tổ sư gia của hắn còn ngại tuổi cao.
- Hừ! Tiểu tử ngươi thực mãnh liệt, nhưng mặc cho ngươi thần thông bằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật gia! Khặc khặc khặc! Nghiệp chướng, mau theo ta đi đi, đi làm thủ hộ sơn môn cho ta!
Đây làm sao còn giống là phật tử, thật giống như một lão yêu đang cười khặc khặc quái dị.
...
Một hồi đại chiến bạo phát không thể tránh khỏi, mọi người đều thấy hoa mắt. Cường giả tuyệt thế phía trước kia đều là từ trong Đế quan buông xuống, nhưng ngày nay lại bị ngăn chặn, không qua được ba cửa ải kia.
Mọi người đều chấn động, không phải là gì khác, chỉ vì ba người kia cùng là môn hạ của Diệp Phàm, có được cùng chung một sư tôn.
Phải cường đại biết bao mới có thể dạy dỗ ra mấy vị đệ tử như vậy. Mọi người đều có hơi phát lạnh. Giờ này khắc này Diệp Phàm vẫn chưa ra tay, nhưng lại khiến mọi người kính sợ thật sâu sắc.
Mặc dù hắn cũng không có đích thân dạy đệ tử, chỉ là truyền cho bọn họ công pháp, mặc cho bọn họ tự do mò mẫm tìm ra con đường của mình, nhưng cố tỉnh ba người này đều nhất phi trùng thiên, mỗi người đều trở thành anh kiệt cả thế gian chú mục.
Không có gì có lực uy hiếp hơn so với điều này! Ba vị đệ tử dưới trướng Diệp Phàm đều có thể tranh hùng với nhân vật tuyệt thế trong thiên địa, vậy chính hắn thì phải khủng bố biết nhường nào?
Trong chiến trường, vô cùng kịch liệt, đủ loại hào quang bay múa!
Dương Hi là một con rồng hình người, ra tay nhanh như tia chớp, ánh mắt như hai ngọn lửa đang bùng cháy, hắn quét ngang chân chống lại một chưởng của Bá vương, bộc phát ra kim mang loá mắt.
Tuy rằng hắn tự tin nhưng cũng không dám xem thường, vận dụng lực lượng cực hạn đối chiến với Bá vương. Dù sao người này từng là bá chủ một thế hệ, từng chiến với sư phụ của hắn, ngày nay thế gian khó gặp đối thủ.
"Ầm!"
Bùng phát một đoàn hào quang thật lớn, kim mang với tử khí cùng vọt lên, chấn động trời cao, như mặt trời tím và thái dương vàng cùng nổ tung, địa phương này như bị sóng thần thổi quét ngang qua!
Cuối cùng, hai người đều tách ra, thân thể Dương Hi lui lại nhiều hơn mấy bước, nhưng cũng không có bị hao tổn gì, cái chân kia không tổn hao gì, cả người
cường tráng cao ngất như một con chân long chờ thời cơ tiếp tục ra tay.
Mọi người đều ồ lên, ai nấy đều biết Dương Hi cường đại, nhưng không nghĩ tới đáng sợ tới mức như thế. Hắn không bằng vào kỳ xảo, mà dùng cứng chọi cứng với nhân vật tuyệt đại cấp số Bá vương này, không ngờ lại hoàn hảo vô sự.
Nên biết rằng, Bá vương ngày nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, rất khó tìm được đối thủ chân chính. Con đường hắn đi tràn ngập máu tanh, là đạp trên vô tận thi thể hài cốt mà đi.
Rất nhiều người đều từng nhìn thấy, hắn tay không xé rách một khối lại một khối thân thể Đại Thánh, tắm rửa trong máu tươi đi qua tinh không, cả người đều tỏa ra loại máu tanh, toàn ngập ma tính này.
Ngày nay, Dương Hi nhưng lại cường đại tới mức này, có thể cùng tranh phong, nhất quyết sống mái với một nhân vật cái thế như hắn. Đệ tử của Diệp Phàm quả thật khiến người ta kính sợ!
"Ầm!"
Con ngươi Bá vương tím lại dọa người, mắt không có một chút tròng trắng, thấy không rõ con ngươi, chỉ còn lại có hào quang màu tím, hắn dùng lực nắm lại nắm tay, có màn sương màu tím bốc hơi, hóa thành một luồng điện màu tím tấn công tới trước.
Bá Quyền!
Đây là một loại quyền thuật chí cường, dập nát thiên địa vạn vật, có thể tranh phong với Lục Đạo Luân Hồi Quyền. Là bí thuật vô thượng của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch.
Mọi người đều cả kinh, lúc này Bá vương thật sự đã động sát ý rồi, nên vận dụng quyền pháp tuyệt thế như vậy. Năm xưa đây chính là bí thuật từng làm cho Diệp Phàm phải đổ máu tươi. Tuy rằng cuối cùng hắn bị Diệp Phàm áp chế, bị đánh nổ tung, nhưng cũng đủ để nói rõ chỗ đáng sợ của bí thuật đó.
- Hừ!
Dương Hi cũng không có úy kỵ, tay phải nắm thành quyền, màu vàng với ráng mây đỏ cùng nhau phát ra, đồng dạng dùng quyền đầu đánh trả, dĩ nhiên là Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Đây là pháp môn cường đại tuyệt thế Diệp Đồng thay mặt Diệp Phàm dạy cho hắn, thích hợp nhất với Thánh thể nhất mạch. Dương Hi sớm đã tìm hiếu thấu triệt, tìm ra con đường thích hợp của mình, đạt tới đăng phong tạo cực.
Hơn nữa, năm đó Diệp Phàm đánh bại Bá vương, chiếm đoạt pháp quyết Bá Quyền từ trong nguyên thần hắn truyền lại, nên đệ tử của hắn cũng không xa lạ gì với Bá Quyền.
Giờ khắc này, thiên địa Lục Đạo Luân Hồi Môn mở ra, sáu phiến vũ trụ xoay tròn, để chống lại một quyền bá chủ chí cường kia, lập tức vạn vật dập nát, làm cho địa phương này trở thành vùng đất chết.
"Ầm!"
Hào quang mãnh liệt, vô tận đốm sáng tàn sát bừa bãi mặt đất, hai thân ảnh bay tung ra ngoài.
Bá vương như một cây tiêu thương đứng sừng sững trên mặt đất, nhưng tay quyền lại đang chảy máu, hổ khẩu rách toạt, máu tím kinh người tản ra một ma lực kỳ dị.
Bên kia, Dương Hi có hơi lảo đảo, nhung rốt cục thì ổn định thân hình. Bàn tay máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng, thậm chí có hai ngón tay gãy cụp, đã biến hình vặn vẹo. Thế nhưng hắn chung quy là ngăn chặn được! Trong tiếng nổ "lốp bốp", xương cốt gãy đoạn tiếp nối, máu thịt hợp lại, một lần nữa chữa trị.
Đủ để dùng lực chống địch, sau này hai người gặp nhau, Dương Hi có thực lực tuyệt đối tự bảo vệ mình, có thể tiến hành một hồi đại quyết chiến!
- Bá vương quả là danh bất hư truyền!
Dương Hi phát ra lời nói từ chân tâm.
Thế nhưng, những lời này vừa ra lại làm cho sắc mặt Bá vương âm trầm tới cực điểm. Nếu là Diệp Phàm nói ra cũng được đi, nhưng đây là đệ tử của hắn a.
"Ầm!"
Bá vương sợi tóc dựng thẳng đứng, khí thế đột nhiên tăng lên một mảng lớn, ở phía sau hắn mơ hồ hiện lên chính đại Thần hình, ở trong này nhưng lại không có bị áp chế.
- Còn sợ ngươi hay sao?! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Dương Hi lạnh lùng nói, ở phía sau hắn hiển lộ ra Thánh thể dị tượng: Thương
long, Chu tước, Côn bằng... các thứ bay múa, bảo hộ hắn ở phía dưới.
Bá vương đây là động sát khí, muốn tại địa phương này giết chết Dương Hi. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, dù hắn có thắng, anh danh một đời cũng sẽ mất sạch.
"Ầm!"
Bên kia, Diệp Đồng đại chiến với Thương Viêm, mặc dù Hỏa Linh đạo hạnh rất cao, nhưng ở trước mặt Thái Dương thể dường như trời sinh bị khắc chế, bó tay bó chân.
Kết quả này làm cho mọi người ngẩn người, đó chính là Hỏa Linh Thương Viêm, chỉ bằng vào đạo hạnh của lão chỉ kém một bước là thành tựu Chuẩn đế bực này, đủ để ngạo thế, ở trên cao nhìn xuống nhân gian!
Thế mà ngày nay Diệp Đồng lại uy dũng quán thiên hạ, toàn thân bùng phát hào quang hừng hực, như một thiên thần thời đại thần thoại ra tay, càng đánh càng hãng, không chỗ nào sợ hãi.
Thương Viêm sắc mặt lạnh lùng, mặc dù hắn cảm thấy có vài loại thủ đoạn có thể diệt trừ Diệp Đồng, có thể trấn áp hậu bối này, nhưng làm như vậy hắn cũng phải trả cái giá bằng máu.
Càng đánh trong lòng Thương Viêm càng lạnh, đây chỉ là một tên tiểu bối a, tu đạo mới bao nhiêu năm, bối phận so với lão còn nhỏ một mảng lớn, nếu không thể đánh chết như lôi đình, vậy coi như lão bị đánh bại rồi.
Nhưng, thật sự lão đánh không nhúc nhích, Diệp Đồng quá mạnh mẽ, vầng hào quang bao bọc thân thể dọc ngang trong đó, thiên địa đều vì hắn mà chiến, không thể tranh phong cùng.
Hỏa Linh không thể nhúc nhích, chỉ trong khoảnh khắc truyền đến tiếng hiến tế ở thời thái cổ, lão nhìn thấy ở sau lưng Diệp Đồng một mảnh lớn chiến trường, vạn linh cùng bái Nhân Hoàng, lão vô cùng khiếp sợ, như là đang đối mặt với Thái Dương Thánh Hoàng, chứ không phải hậu đại Diệp Đồng!
- Một môn phái ba đồ đệ, mỗi người nghịch thiên như vậy, từ nay về sau mặc dù Thánh thể Diệp Phàm không ra tay, đệ tử cũng đủ để quét ngang chư địch!
- Sai rồi! Đây còn không phải là toàn bộ đệ tử của hắn, nghe nói còn có một nhị đệ tử tài ba trác tuyệt chưa từng xuất thế, nghĩ đến thực lực nhất định càng kinh người!
Địa phương này nổi lên tiếng náo động rầm rĩ, bất kể là kẻ căm thù hay là người ôm lòng hành hương tới, tất cả đều kinh khiếp rồi, hiển nhiên đây là một sự thực đáng sợ!
Diệp Phàm nhất mạch, ngày nay chân chính quật khởi, cho dù không có hắn, chỉ riêng mấy người đệ tử này đã đủ để phát dương quang đại cho Thiên Đình, xưng tôn trên thế gian.
Ai nấy đều có thể nhìn ra, đệ tử như vậy bất kỳ một người nào cũng đủ để truyền y bát, đẩy kế thừa tới hướng đỉnh cao huy hoàng, vậy mà ngay lập tức xuất hiện vài người, quả thực là nghịch thiên!
Tới ngày nay, không cần nói thêm gì, đệ tử đều như thế huống chi là sư phụ. Mọi người đều đang suy đoán, nếu Diệp Phàm còn pháp lực, không biết sẽ khủng bố tới mức nào.
Cái gì là mạnh nhất? Bản thân mình đứng sừng sững không nhúc nhích, để đệ tử dưới trướng ra tay, đủ để san bằng hết thảy, đủ để thể hiện hết thảy, đây mới là một loại đại uy thế!
- Ngã phật từ bi! Sư phụ tại thượng! Tiểu tử, đừng chạy! Ngu mau theo ta đi thủ hộ sơn môn đi!
Hoa Hoa đại phát thần uy, thi triển đạo pháp thực đặc biệt, trong miệng hắn sinh hoa sen, một đóa lại một đóa bay ra, phiến phiến hoa trong sáng, lóng lánh sáng rực rỡ, trực tiếp ép sụp đổ hư không phía trước.
Mọi người ngẩn người, cũng có chút giật mình! Tên đầu trọc bóng lưởng ở trong này không ngờ lại có thể thi triển loại đạo pháp này mà không hề bị áp chế.
- Trên trời dưới đất, chỉ có ta độc tôn! Nghiệp chướng còn không tự trói mình chịu tội, đã tới lúc bần tăng siêu độ ngươi rồi!
Trong miệng Hoa Hoa bay ra từng đóa từng đóa hoa sen, trấn áp tới phía trước, đánh cho đối thủ kia thân mình lảo đảo, toàn thân đẫm máu không chịu nổi.
Loại pháp môn này thực đặc biệt, nhưng ở trong mắt vị đối thủ kia, không thể nghi ngờ hắn chính là một kẻ phun vật dơ bẩn. Không hề có đạo lý, không ngờ hắn có thể ở trong chiến trường Phi Tiên này sử dụng đạo hạnh không gò bó như vậy. Nếu như rời khỏi nơi này, đạo hạnh của hắn cao sâu tới mức nào nữa? Chỉ nghĩ đến đó đã khiến cho người ta không rét mà run.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...