Tận cuối khu vực mờ mờ tối, không chỉ có rất nhiều điếm sáng, mà ở phụ cận cách đó không xa còn có một ngọn núi tráng lệ, mặt trên có cung điện lầu các, có chim loan bay múa.
- Đó là mấy cái tiên môn, đáng tiếc ta không có cơ hội đi vào, không thích hợp tu luyện!
Thiếu niên Bạch Dạ thật đáng tiếc nói.
Diệp Phàm sớm nhìn ra, lão ông là một tu sĩ, nhưng thiếu niên này cũng không có bước trên con đường kia, chỉ là gân cốt được rèn luyện cường đại một cách đặc biệt mà thôi.
- Ngươi không thích hợp?
- Đúng vậy, tu luyện tốc độ quá chậm, không thể tiếp dẫn thiên địa tinh khí nhập thể!
Thiếu niên thấp giọng nói, ít nhiều có chút mất mát.
Diệp Phàm không nói gì thêm, con đường tu luyện thực gian nan, tự nhiên là cần trong vạn người chọn một, không có khả năng mỗi người đều có thiên phú, đều thích hợp con đường này.
Hắn đã sớm nhìn ra, thiếu niên có khí lực rất mạnh, trong phàm nhân có thể trở thành cao thủ chấn nhiếp thế gian, nhưng lại khó có thể tiếp dẫn linh khí nhập thể, nhận thanh tẩy các thứ, không thể bước thêm một bước trên đường tu đạo.
- Nhân sinh trên đời, rất nhiều thứ không cần quá để ý tới, hãy để tâm cảnh của mình tường hòa và thỏa mãn, thủy chung bảo trì như vậy, bản thân sẽ không lo lắng gì!
Diệp Phàm an ủi.
Thiếu niên Bạch Dạ gật gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng hắn lại thật sự rất khát vọng muốn trở thành tu sĩ.
Diệp Phàm sao không rõ tâm tình của hắn, nhưng cũng không có nói thêm nữa, đi về dưới chân núi. Không ngờ tới nơi này rồi, hắn yên lặng một cách lạ thường. Từng liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, đúng ra hẳn phải chết đi nhưng còn giữ lại được tính mạng, hắn cũng không có gì kích động bi thương hay mừng rỡ.
Đầu vẫn như cũ rất đau, nguyên thần vẫn như bị cắt ra, như là có một loại khí cơ vô danh đang cắt xé Tiên Thai hắn, lại trấn phong và giam cầm một thân mảnh nhỏ pháp đạo trong máu thịt.
Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm thực trầm mặc, tản bộ đi khắp trong thôn, hít thở không khí rừng núi, một người một mình chậm bước, thường rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nhưng bất kể cố gắng như thế nào, tình trạng của hắn thủy chung khó có thể thay đổi, không thể thi pháp. Tuy nhiên sự nhanh nhẹn và cường độ của thân thể đều khôi phục lại với tốc độ kinh người.
Trôi nổi trong vũ trụ lạnh giá kia rất nhiều năm. Hắn đều khó có thể nhúc nhích một chút, mấy năm gần đây mới có thể nhích động, ngày nay rơi xuống vùng đất này hắn cố ý hoạt động tay chân, tiến hành phun nạp, rốt cục cảm giác thân thể đã hoàn toàn thuộc về chính mình.
Trong nửa tháng kế tiếp, Diệp Phàm sáng sớm thì đón ánh ban mai, nuốt khí lành phun trọc khí, xây dựng lại từ cơ bản nhất, hy vọng có thể thay đổi hiện trạng.
Mà mỗi lần đến đúng thời điếm đó, thiếu niên Bạch Dạ đều chạy tới, bắt chước theo, bởi vì hắn biết Diệp Phàm khẳng định là một người tu hành cường đại, bằng không sao có thể từ trên trời rơi xuống nện cho đỉnh Ngưu Đầu Phong vỡ ra, mà bản thân vô sự như thé.
Mấy ngày nay, thôn dân luôn luôn bàn tán, nói trong núi đá xuất hiện xà tinh, bị lão trời già cho Thiên lôi giáng xuống, đánh chết xà tinh... chỉ có Bạch Dạ với lão ông biết được sự thật là bị một người nện xuống vỡ nát.
Nửa tháng qua đi, thường thường sau giờ ngọ Diệp Phàm tản bộ trong đồng trống huy quyền, sáng sớm với ban đêm thì phun nạp, cắn nuốt tinh khí muốn làm cho mình khôi phục lại.
Làm như vậy đích xác có thành quả, thân thể hắn mạnh mẽ như rồng, đi nhanh như điện, tay không có thể dập nát hư không, cái loại lực lượng cường đại bùng nổ này làm cho mọi người khiếp sợ.
Nên biết rằng, mảnh nhỏ pháp đạo của hắn bị giam cầm, không thể vận dụng một chút đạo tắc và bí thuật nào, ngày nay chỉ còn lại có thân thể.
Thiếu niên Bạch Dạ chính là một lần từ rất xa thấy được, liền cả kinh gọi là Thần Nhân, trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được những gì nhìn
thấy. Hắn nghe Diệp Phàm nói qua, ngày nay chỉ là vận dụng lực lượng của thân thể, chỉ dựa vào thân thể mà thôi đã khủng bố như vậy, bắt giết dã long, hoang thú đều tuyệt đối không thành vấn đề.
Diệp Phàm rèn luyện gân cốt, nhanh chóng như tia chớp. Nhảy lên có thể ngay lập tức từ trong thôn nhảy lên tới đỉnh núi, như là một Thần Ma xuất hành, chấn khiếp lão ông cũng trong lòng nhảy dựng lên kịch liệt.
Thật sự không hề dùng bí thuật, chưa từng thi triển pháp đạo? Lão ông lông tóc dựng đứng, đây phải là một người cường đại đến mức nào, thân thể mới có thể khủng bố như vậy, thực hiếm thấy.
Chỉ vận dụng thân thể không thi triển pháp tắc như vậy cũng đủ để giết chết yêu ma cường đại. Đây khẳng định là một nhân vật khó lường, làm cho lão ông cực kỳ chấn động.
- Ta… ta không thể tu đạo, có thể dạy ta phương pháp rèn luyện thân thể không?
Thiếu niên Bạch Dạ cố lấy dũng khí, xin theo học Diệp Phàm, trong mắt tràn
ngập mong chờ và khát vọng, còn có một chút thấp thỏm không yên, sợ bị cự tuyệt.
- Có thể!
Diệp Phàm đáp lại đơn giản. Khi chính mình thi triển giãn gân cốt, cũng không che giấu, mà đây đều là một ít động tác cơ bản của chiến kỹ cường đại nhất, để mặc cho hắn quan sát.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm đình chỉ rèn luyện gân cốt, lúc này đối với hắn đã không còn có ý nghĩa. Cường độ thân thể của hắn hiện nay đã đạt tới đăng phong tạo cực, chỉ là còn thiếu mảnh nhỏ pháp tắc.
Thời gian còn lại, hắn chỉ thả bước đi lại, như là đang đo đạc vùng đất này. Hắn đi lại ở khu vực này chính là hơn nửa ngày, lúc nhàn rỗi thì chỉ điếm Bạch Dạ.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, vẫn như cũ không có hiệu quả. Cơn đau như nứt xương kia vẫn còn, nguyên thần lực không hiện ra, hắn không thể xông thẳng lên trời cao, vẫn y như cũ không có một chút chuyển biến tốt.
Tới sau lại, hắn không còn cố ý vất óc suy nghĩ, hoặc ở bên hồ nước thả câu, hoặc đi xuống ruộng trợ giúp một ít thôn dân gieo mạ cấy lúa, cũng có lúc ấy đánh bắt một ít chim muông thú rừng trở về làm món ăn thôn quê.
Một ngày này, Diệp Phàm đi ra ngoài, muốn đi chiến trường Phi Tiên nhìn một lần. Bạch Dạ giật mình, vội vàng ngăn cản nói nơi đó rất đặc biệt, tốt nhất không cần mạo hiếm.
Nhưng Diệp Phàm tâm niệm đã quyết, hắn cũng không thể ngăn cản, cuối cùng cùng theo đi, cùng nhau đi tới hướng đầu cuối khu vực mờ mờ tối kia.
Ở cuối đường chân trời, những màn ánh sáng vẫn như cũ đang bay vần vũ, chiến trường cổ đang liên tục biến hóa, mà mấy ngọn núi tráng lệ ở gần đó đã trống rỗng biến mất, vài tu sĩ của tiểu tiên môn bỏ chạy, sợ bị đại chiến đáng sợ kia lan đến gần.
- Hai đứa nhỏ các ngươi thật to gan, sao dám chạy tới đây, rất nguy hiểm! Chẳng lẽ cũng muốn đi vào chiến trường Phi Tiên tìm bảo, thử tiên duyên?
Phía trước một đại hán râu ria xồm xòm kêu lên.
Ở nơi đó, có hơn mười người tu sĩ, tu vi cũng không yếu, tối thiểu mạnh hơn nhiều so với những người của tiên môn bỏ chạy kia. Bọn họ do đại hán râu quai nón cầm đầu.
- Tiểu tử kia còn không có bước vào giới tu luyện, lá gan cũng quá lớn! Mau chạy nhanh về nhà đi thôi, đừng tới nơi này nghịch ngợm!
Một nữ nhân tuổi còn trẻ cười khẽ nói, tuy rằng giống như đang chế giễu, nhưng thật ra là có thiện ý nhắc nhở.
- Chúng ta chỉ là đến xem thử thôi!
Bạch Dạ giải thích.
- Vậy đi theo phía sau chúng ta đi, đừng chạy loạn, cứ ở bên ngoài nhìn xem, mở mang kiến thức!
Đại hán râu ria xồm xòm thực hào khí nói, lưng đeo một thanh kiếm lớn trông rất uy mãnh
- Cảm ơn đại thúc!
Nhóm người này có già có trẻ, đều là tán tu, cẩn thận đi tới bên ngoài chiến trường Phi Tiên. Ai nấy đều lộ vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm thế giới bên trong.
Phía trước, màn ánh sáng rơi vãi xuống như là một mảnh lại một mảnh pháo hoa nở rộ, mà khi từng mảng lớn tia sáng xẹt qua càng giống như sao băng xẹt ngang qua không trung, rất sáng lạn.
Ngay cả Diệp Phàm đều kinh ngạc, địa phương này thật sự rất thần bí, thế giới này mênh mông bát ngát, trong núi rừng sông suối thỉnh thoảng có phù triện lóng lánh. Như là từng tòa từng tòa động phủ tiên gia thượng cổ sắp mở ra.
- Những cường giả tuyệt đại hẳn là sắp xuất hiện, thật không biết kiếp này sẽ đánh thành bộ dáng gì nữa!
Một lão bà bà nói.
- Những người đó thực đáng sợ, sau khi rời khỏi phiến chiến trường này, khôi phục lại tu vi, giơ tay là có thể hái mặt trời chụp bắt mặt trăng, đánh nổ tung tinh tú, thần uy cái thế.
Ôi!
Đại hán râu ria xồm xòm thở dài, loại lực lượng kinh thế hãi tục này, cũng chỉ có mấy người cường đại nhất trong tinh vực này mới có thể có được.
Diệp Phàm phát hiện, không chỉ nhóm người bọn họ này, các khu vực lân cận cũng có không ít người lui tới, có khi là kết đội mà đến, còn có người một mình hành động, đang nhìn ra xa xa. Hơn nữa hắn phát hiện có người còn đi vào trong, đi tới chỗ sâu trong chiến trường bao la bát ngát kia.
Nói là chiến trường, nhưng cảnh vật núi rừng sông suối thực tráng lệ. Có cổ thụ, có thác nước, duy nhất khác nhau với bên ngoài chính là màn ánh sáng bay vãi ra hóa thành phù triện đang ẩn hiện trong đó.
- Bọn họ là muốn tìm kiếm cổ bảo, thử tìm tiên duyên!
Đại hán râu ria xồm xòm giải thích.
Đại chiến còn chưa mở ra, có một số người đã tiến vào chiến trường, quan sát những phù triện kia để ngộ đạo, thậm chí vận khí tốt có thể từ trong núi rừng sông suối lạc ấn phù triện đó tìm được thần vật.
Từ xưa đến nay đều như thế, mỗi khi đến thời gian này đều sẽ có người đi vào, đương nhiên phải phiêu lưu mạo hiếm rất lớn, bởi vì trở ra đạo hạnh sẽ bị tước đi, phải cần thời gian mấy tháng thậm chí vài năm mới có thể phục hồi như cũ.
Trong thời gian này, cái gì đều có thể phát sinh. Nếu chết ở bên trong thì cũng thôi, sau khi đi ra có thể sẽ bị người chặn giết, đoạt bảo, đang lúc bị giảm đi tu vi tự nhiên sẽ không có kết cục gì tốt, vì vậy tu sĩ bình thường sẽ không đi mạo hiếm.
về phần phàm nhân, đại đa số không chịu nổi trường vực quá cường đại ở bên trong, cơ thể sẽ rất nhanh suy kiệt rồi chết. Trông cậy vào bọn họ tìm được thần vật đồng thời mang ra, chuyên đó là không có khả năng rồi.
Nhất là, một khi đại chiến bên trong mở ra, những cường giả tuyệt đại kia sẽ tàn khốc đánh chết hết thảy người không quen biết. Tu sĩ đi vào tìm kỳ ngộ sẽ rất bi thảm, cái loại cảnh tượng đẫm máu này quả thực giống như ác mộng.
- Grào...
Một tiếng long ngâm chấn động thiên địa, ngay cả màn ánh sáng trong chiến trường Phi Tiên đềụ hỗn loạn. Từ hư không xa xa một đầu Thương long thật lớn lao xuống, nó dài đến vạn trượng, thực chấn nhiếp thế gian.
Điều này làm cho thần sắc Diệp Phàm vừa động, đây dĩ nhiên là một Đại Thánh!
Loại long uy này khiến rất nhiều tu sĩ sợ run, cuối cùng nó bay vào chiến trường Phi Tiên, trong nháy mắt chìm sâu vào trong đó, toàn thân phát sáng, thân thể rút nhỏ rất nhiều lần.
Hơn nữa, không thể tiếp tục phi hành, nó chỉ có thể nhảy vọt lên, phóng đi trên các ngọn núi, đạo hạnh của nó bị chém.
- Đó là... đại tôn Thương long!
Rất nhiều người đều cả kinh kêu lên, con Thương long kia là cường giả tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới này, uy danh lan xa tọa trấn một vực. :
- Nó cũng muốn đi thử tìm tiên duyên sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, nó là đi vào tham chiến, là muốn dựa vào thực lực cướp đoạt tiên duyên!
Đại hán râu ria xồm xòm nói.
Thế giới này có đủ người cường đại, có một bộ phận sẽ lựa chọn vào trường đấu tiến hành đại chiến, tranh phong với cường giả từ Vực ngoại buông xuống chiến trường Phi Tiên, cướp đoạt pháp khí và kế thừa của họ.
- Lão rồng này thân thể vô địch, cơ thể nó khổng lồ như vậy, so với các tộc khác mà nói, một cái nghiền ép là đất rung núi lở, làm cho xương thịt người ta nát vụn. Nếu nó đi vào tự nhiên là bạo cường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...