Thiếu niên này thoạt nhìn hình dáng chỉ chừng mười mấy tuổi, thần sắc oán độc, tràn ngập cừu hận, ánh mắt âm lãnh như là độc xà nhìn chằm chằm mọi người.
Cường giả họ Lưu? Diệp Phàm nghĩ lại đều không có ấn tượng gì. Bởi vì dọc theo con đường này chinh chiến liên tục, nhất là ở thời điểm loạn Thánh Linh, liều mạng huyết chiến hai mươi năm, hồn cốt đầy trời làm sao có thể ghi nhớ được.
- Ngươi nghĩ không ra sao? Giết bá phụ ta mà không lưu lại một chút ấn tượng, quả nhiên ngươi giết người như ác ma, là một tên đao phủ!
Thiếu niên oán độc kêu lên.
- Hạng người vô danh, khó có thể ghi vào trong lòng ta!
Diệp Phàm nói.
- Ngươi...
Thiếu niên phẫn nộ, tộc nhân hắn ở trong trong lòng đối phương ngay cả một vị trí nhỏ cũng không có, căn bản là không thèm để ý, điều này thực tổn thương lòng tự tôn của hắn.
- Thánh thể ngươi quả nhiên cuồng vọng!
Một người trong hai gã Chấp pháp giả gào to, toàn thân giáp trụ màu bạc tản ra hào quang rực rỡ, sáng loáng như ánh trăng rằm chiếu rọi khấp nơi.
Diệp Phàm theo dõi hắn, cảm thấy có điếm nhìn quen mất, khi nhìn kỹ chiến y Đại la ngân tinh trên người hắn, thần sắc vừa động, nghĩ tới một màn chuyện cũ.
"Chẳng lẽ là Lưu Nghiệp, tên Chấp pháp giả giả mạo phẩm tính đê tiện kia?"
Thời điểm ở thành thứ hai cổ lộ Nhân tộc, từng xuất hiện một Chấp pháp giả, tên là Lưu Nghiệp. ác nghiệt tàn nhẫn, muốn cậy vào thân phận sai người trói giữ Diệp Phàm, muốn trực tiếp trấn áp giết chết.
Lúc ấy, mọi người đều có điếm phát mộng, ngay cả Diệp Phàm đều cả kinh, nhưng sự thật chứng minh, hắn là giả mạo, chỉ là một con cháu của Chấp pháp giả mà thôi, mặc chiến y của thúc phụ hắn, hoành hành ngang ngược.
Kết quả mặc dù có người bảo hộ, nhưng Lưu nghiệp vẫn bị Diệp Phàm dùng chiến mâu lạnh như băng đâm thủng, đóng đinh trên tảng đá, máu tươi chảy đầy đất.
Cũng chính là trận chiến ấy, Diệp Phàm lần đầu tiên nổi danh trên cổ lộ Nhân tộc.
- Các ngươi là tộc nhân của Lưu Nghiệp?
- Không sai!
Sự tình đều đã qua nhiều năm như vậy, Diệp Phàm vốn tưởng rằng gió đã êm sóng đã lặng. Thân là Chấp pháp giả sẽ không làm ra chuyện trái với lệ thường này, không nghĩ tới lại là một kết quả như vậy. Bộ tộc này không kiêng nể gì, cường thế ngang ngược muốn diệt trừ hắn.
Nhiều năm qua, nếu không phải hắn vẫn đi trong hoàng kim cổ vực, là địa phương tu sĩ bình thường không thể đi vào, thì e là sớm đã bị trả thù từ lâu rồi.
- Người trẻ tuổi ngươi làm việc rất tuyệt, mặc dù Nghiệp nhi có sai, ngươi cũng không cần phải... lấy tính mệnh của nó, mối họa này là ngươi tự chọc lấy! Một Chấp pháp giả nói.
- Ngươi chính là thúc thúc của hắn?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sai!
Lưu Minh Đức gật đầu. Năm đó Lưu Nghiệp đúng là mặc chiến y của hắn đi tới Thành thứ hai Nhân tộc, kết quả ngã xuống đẫm máu tinh không, khiến hắn di hận.
Diệp Phàm trách mắng:
- Thân là Chấp pháp giả trên cổ lộ tinh không. Ngươi còn có chút lương tâm và giác ngộ nào không? Bao che cho người nhà, biết pháp mà phạm pháp, không kiêng nể gì. ngang ngược máu lạnh. Ngươi cũng xứng làm Chấp pháp giả sao, lột lớp áo và da của ngươi đi, dơ bẩn đến khiến người ta ghê tởm!
Sắc mặt Lưu Minh Đức lập tức âm trầm xuống. Mặc dù người vây xem ở rất xa. không thể nghe đươc tiếng trách mắng đó, nhưng vẫn làm vẻ măt hắn lành lạnh không thôi.
- Rắn chuột một ồ, cái gì ngưu đầu mã diện đều đến đây, đám người này rõ ràng không biết xấu hổ!
Bàng Bác bắt ép nói.
Hiển nhiên, đây là liên minh mấy cổ thế lực, cấu kết với nhau, không kiêng nể gì muốn ở trong này vây giết Diệp Phàm, nói đạo lý cái gì đều vô dụng.
"Bốp! Bốp!"...
Có người vừa vỗ tay vừa từ xa ung dung đi tới, tiến vào khu quỳnh lâu điện ngọc này, trên mặt hắn mang theo vẻ lạnh lùng, cũng có một loại trào phúng. nói:
- Nói không sai! Là một người trẻ tuổi chính trực, thực đáng tiếc, ở niên đại đương kim này, người như vậy thường thường không thể sống lâu lắm!
Đây là một người trẻ tuổi dáng người cao to, mặt như quan ngọc, mặc giáp trụ hoàng kim, đầu đội Tử kim quan, cả người khoẻ mạnh cao gầy, ánh mắt thực sắc bén. thoạt nhìn thực oai hùng.
- Tiểu thúc thúc! Mau mau tới giết hắn báo thù cho bá phụ Lưu Nghiệp!
Tên thiếu niên ánh mắt oán độc kêu lên. Trên thực tể tuổi thật sự của hắn không hợp so với bề ngoài.
Cường giả trẻ tuổi đầu đội Từ kim quan thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, một tên cũng không chạy thoát, tât cả đều phải chôn cũng!
Lời nói của hẳn tuy rằng rất bình thản, thanh âm không cao giọng lắm. nhưng đã có một loại áp bức, mơ hồ có một loại khí thế mãnh liệt.
Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt đều lạnh lùng nhìn hắn, cảm ứng được trên người hắn một cổ khí tức nguy hiểm, dường như không thuộc loại Vương của Thánh nhân, mà là một Đại Thánh!
- Hắn là Lưu Phong, mất tích hơn một trăm năm. hắn thiên tư ngút trời, không ngờ hôm nay đã trở lại!
- Đúng thật là hắn! Đây chính là một nhân tài mới xuất hiện, thiên phú cao đến nghịch thiên, thực lực cường đại khiến rất nhiều nhân vật lớp người già trố mắt nhìn trân trối. Nghe nói hắn đi lịch làm, bái phỏng danh sư, vừa đi chính là hơn một trăm năm đấy!
Xa xa một ít dân bản xứ trong thành nhận ra thân phận của nam nhân trẻ tuổi, cảm giác giật mình sâu sắc, đây là cao thủ có tiềm lực đệ nhất của Lưu gia.
Đúng lúc này, Lưu Phong tự nhiên ngoại phóng khí tức, toát ra uy nghiêm của Đại Thánh, lập tức làm cho mỗi người như rơi xuống hầm báng, tất cả đều phát lạnh.
Trong thành, không ít người ngạc nhiên thán phục, Lưu gia quả nhiên thế lớn gốc sâu, là một gia tộc rất mạnh trên cổ lộ Nhân tộc. Mấy chục năm trước, lão tổ tông trong tộc tọa hóa, mất đi vòng hào quang của Hộ đạo giả trên cổ lộ. Nhưng cách không bao lâu, ngày nay Lưu Phong đã trở lại đứng ở hàng ngũ Đại Thánh, lập tức lại làm cho gia tộc này tiếp tục đứng trên đỉnh cao.
Lưu Phong tu đạo không tới ba trầm năm mà đã trở thành Đại Thánh, đặt ở bất cứ nơi đâu đều là nhân vật tuyệt thế. Ngày nay cường thế trở về, tự nhiên giống như một tòa Thần sơn bàng bạc đứng sừng sững chấn nhiếp lòng người.
- Lưu gia quả thật khó lường! Lại tiếp một vị Đại Thánh quật khởi, còn trẻ tuổi như vậy mà thực lực nổi trội trên cổ lộ Nhân tộc!
Rất nhiều người thở dài, đây là một sự thực, Lưu Phong không tới ba trăm tuổi, so với Đại Thánh thọ nguyên sáu bảy ngàn tuổi mà nói, thật sự rất trẻ tuổi, mới vừa khởi đầu mà thôi.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cục có thể ra tay rồi!
Tên thiếu niên ánh mắt oán hận kia lạnh giọng nói.
Lưu gia ngày xưa bình tĩnh không động, chủ yếu là vì lão Đại Thánh mất đi không dám quá phận. Tiếp theo là bởi vì khó tìm thấy tung tích của Diệp Phàm, hắn luôn ở trên những địa phương cổ lộ hoàng kim, cổ vực thần thoại...
- Thật sự là xem trọng chúng ta. ba vị Đại Thánh đột kích!
Long Mã nhếch miệng, muốn cười, nhưng so với khóc đều khó coi hơn.
- Cần phải đưa các ngươi ra đi, tự nhiên phải trịnh trọng một ít tốt hơn!
Chấp pháp giả Lưu Minh Đức cười lạnh nói, hết thảy đều nắm trong tay, ba vị Đại Thánh cũng ra, ai chống lại được?!
Trên thực tế một Đại Thánh là đủ để quét ngang một tinh vực, lần này ba cường giả tề tụ. có thể tiêu diệt cả trăm chủng tộc chí cường cổ xưa.
Những người này thực cẩn thận, đây là muốn tuyệt sát!
Cơ Hạo Nguyệt ăn nói có ý tứ, lớn tiếng trách mắng:
- Các ngươi còn là Chấp pháp giả của Nhân tộc sao, còn có cảm thấy một chút hổ thẹn lương tâm hay không? Chấp pháp bất công còn chưa tính, còn cấu kết với dị tộc, tàn sát tinh anh Nhân tộc, quả thực cực kỳ vô sỉ!
- Nói không thể nói lung tung! Các ngươi ở trên cổ lộ làm lớp lớp chuyện ác, hôm nay lại làm chuyện phản nghịch định giết Chấp pháp giả, mà còn đố kị người tài, muốn ầm hại Đại Thánh trẻ tuổi mới tấn chức của Lưu gia ta, vì vậy giết không tha!
Lưu Minh Đức lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hung ác nham hiếm, nói tiếp:
- Nơi này không có ai là dị tộc. Mặt khác, người còn sống vĩnh viễn có giá trị hơn so với người đã chết. Một Đại Thánh trẻ tuổi của tộc ta so ra còn kém mấy cổ tử thi sao? Ta nghĩ sau này dù có người trách cứ, cũng không đến mức không rõ đạo lý này!
- Các ngươi thực bi ổi, cực kỳ vô sỉ!
Ngay cả Cổ Kim Bằng trầm mặc ít lời nhất đều nổi giận, không kiềm nổi vỗ cánh, đôi cánh màu vàng chớp động hào quang rực rỡ, muốn phóng tới trước.
Toàn thân Lưu Phong boc trong tử giáp giống như vảy vàng óng lấp lánh, hắn chấp hai tay sau lưng, oai hùng to lớn, trong mắt bắn ra từng đợt từng đợt ánh sao, phóng ra khí cơ Đại Thánh khủng bố.
Thân là một Đại Thánh không tới ba trăm tuổi, hắn có cũng đủ nội tình, bễ nghễ tứ phương, vượt trên xa chư hùng cũng thế hệ.
- Nếu đã đến đây ba vị Đại Thánh, cần gì phải bỉ ổi như thế, trực tiếp động thủ với chúng ta không phải càng bớt việc hay sao?
Diệp Phàm nói, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, tìm các địch nhân khác trong bóng tối.
Lưu Phong không thèm để ý, rất nhẹ nhàng ung dung nói:
- Không muốn để các ngươi chết thống khoái, làm thế nào cũng phải gán cho các ngươi tội ác tày trời, sau đó mới ra tay giết chết!
- Ai tin tưởng những tội danh này, trừ phi đầu óc có bệnh!
Long Mã cả giận nói. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Lưu Phong lãnh đạm lắc lắc đầu. Tử kim quan trên đầu rung chuyển, nói:
- Biến chuyện không thể thành có thể mới có cảm giác thành tựu. Có khiêu chiến, cho các ngươi mang theo tội danh chết oan, là chuyện khiến người ta thống khoái biết bao!
- Ngươi năm mơ!
- Trên thế ai ới ô trọc này, không có gì là không có khả năng. Có thực lực cái gì đều có thể làm được, ta chính muốn hắt bát nước bẩn lên người các ngươi. Đến chết đều không yên thân, phải chịu những tội danh này!
Lưu Phong bình tĩnh nói.
- Con bà ngươi! Ngươi tưởng ngươi là ai?
Thánh giả Hắc Hùng phẫn nộ không chịu nổi.
- Ta là Lưu Phong, một vị Đại Thánh, muốn nhào nặn các ngươi thế nào đều được!
Lưu Phong lạnh nhạt xoay người. nhìn chòng chọc vào hắn nói.
Loại lời nói tùy tiện này, lộ rõ một loại khí phách khiến người ta vừa hận vừa phẫn nộ, nhưng không thể không thừa nhận đây là một Đại Thánh đáng sợ, khó có thể đối phó.
Đúng lúc này, xa xa một thân ảnh khác đi tới, thân mặc đạo bào, lưng đeo một cái hồ lô lớn, ánh mắt âm trầm, đây là một nam nhân trung niên, đứng ở xa xa.
Người này phi thường cường đại, Diệp Phàm nhìn có chút quen mắt, rốt cục nhận ra được, tu sĩ này rất giống với Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên, hơn phân nửa là con nối dòng của hẳn.
Điều này làm cho trong lòng hắn chìm xuống, đây là hầm xúc ý nghĩa gì: chính là Thích Thiên có thể cũng ở gần đây!
Đúng theo như lời Bàng Bác nói, hôm nay ngưu quỷ xà thần gì đều xuất hiện, người có ân oán đều tụ tới, đây là phải đại bùng nổ tới vì một người, để chấm dứt ân oán trên cổ lộ Nhân tộc.
Bởi vì, những người này biết rằng, Diệp Phàm sắp tới sẽ rời khỏi con đường này, nếu không xuất hiện ra tay, về sau vốn không có hv vọng, tương lai thiên địa của hắn sẽ càng rộng lớn.
Diệp Phàm trầm mặc hồi lâu. luôn luôn nhìn quét thập phương, Nguyên Thiên Nhãn mở to, bắn ra từng đợt từng đợt hào quang vàng, xem khắp mọi ngõ ngách ở cửa quan Nhân tộc cuối cùng này, chân chính hiểu rõ trong lòng.
- Ta cũng đã thấy rõ, các ngươi nếu đã đến đây vậy ra tay đi, ai dám chiến một trận cũng ta?
Hắn bình tĩnh nói.
Mọi người đều ngẩn ngơ, không thể tưởng được Diệp Phàm ở trước mặt mấy vị Đại Thánh còn dám chủ động như vậy.
Mới vừa rồi, mắt thần của hắn lấp lánh nhìn quét khắp nơi, mọi người hiểu được hắn đang làm gì, nhưng cũng không thèm để ý.
Đại Thánh dị tộc tóc xám cười lạnh, nói:
- Kiến càng rung cây sao! Mặc dù ngươi là Thánh thể Nhân tộc thì thế nào chứ? Dám chiến một trận cũng mấy vị Đại Thánh, thật không biết sống chết!
Lưu Minh Đức thở dài, nói:
- Ta đang nghĩ lại, lần này có phải thật sự quá phận hay không, không ngờ thính tới nhiều Đại Thánh như vậy để diệt trừ ngươi, thật sự là có chút hưng sư động chúng!
Ba vị Đại Thánh đồng loạt tiến tới trước, từng người đều uy thế kinh người khủng bố ngập trời, như là ba vị Ma Thần đến trái đất, cả tòa cổ thành đều rung chuyển.
Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt... tất cả đều động dung, đây chính là ba vị cường giả không thể chiến thắng, cũng nhau công kích đối với Vương của Thánh nhân mà nói, là một hồi tuyệt sát.
Diệp Phàm không phát một lời, một mình đi tới, bảo đám người Cơ Tử Nguyệt ở phía sau quan chiến cho hắn.
Lưu Phong nở nụ cười, khoát tay chận lại, thinh Vương Thiên Vũ cùng với Đại Thánh tóc xám dừng lại, nói:
- Đều nói Thánh thể rất cao cường, hôm nay để cho ta tới chấm dứt tính mạng hắn đi!
Lưu Minh Đức ở phía sau truyền âm, như là muốn phản đối.
Tuy nhiên, Lưu Phong vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không thèm để ý, thực tùy ý ngoắc tay, nói với Diệp Phàm:
- Để ta xem ngươi có thể chống đỡ mấy chiêu trên tay ta!
Diệp Phàm cũng cười tươi, nói:
- Ngươi tin tưởng muốn đôc chiến với ta?
Loại câu nói này vừa ra. lập tức làm cho sắc mặt Lưu Phong sa sầm xuống, hắn tự phụ biết bao, ngạo thị thiên hạ, tuổi tác nhỏ như vậy đã thành tựu Đại Thánh, nghe câu nói này sao có thể thoải mái cho được?
Đừng nói là hắn vốn đã định tiến lên một mình, dù là không có ý niệm này trong đầu cũng khẳng định phải độc chiến. Lưu Phong sắc mặt lạnh xuống, nói:
- Ra tay đi!
"Ầm!"
Ngay sau đó, Diệp Phàm hóa thành một mảng đại dương màu vàng mờ mịt mênh mông, đánh ra quyền lực độc nhất vô nhị, sấm rền chớp giật, rung động thế gian!
Hắn ngay lập tức hiện ra trước mắt. "Ầm" một tiếng, hai người va chạm kịch liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...