Già Thiên

Quyền kình màu vàng nổ tung như là ngàn vạn tinh tú nổ nát, sáng lạn đáng sợ. Giờ khắc này khắp lôi hải trong khoảnh khắc đều bị chấn tiêu tan, cảnh tượng lộ ra trước mặt mọi người.

- Đó là ai?

Chư thánh đều ngây dại, nhìn thấy từng tòa Thiên cung to lớn, thấy được hai người chiến đấu kịch liệt đánh nát hết thảy, giống như hai vị Thiên thần đang đại chiến.

Bất kể là người thường hay là Đại Thánh tất cả đều kinh sợ. Người trong con ngươi lưu chuyển tia sáng ngũ sắc kia mặc dù ở cảnh giới Thánh Vương, nhưng cái loại phong thái của hắn lại giống như một vị Thần tối cao.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân ung dung bình tĩnh, đều có một loại khí thế hùng tráng trời sinh, khắp vũ trụ trời đất mênh mông chỉ có hắn độc tôn. Đây là khí chất chiếm giữ Thần vị tối cao mới có thể có được.

Tất cả chư hùng đều run rẩy, mỗi người đều sợ hãi, Diệp Phàm ở trong biển thiên kiếp cuối cùng không ngờ vẫn còn đang chiến đấu, mà lại gặp phải đối thủ cực kỳ mạnh mẽ!

Thân thể bất diệt của Diệp Phàm xuất hiện vết rách, có thể thấy được xương cốt trắng xóa lẫn trong máu màu vàng, nhìn thấy mà ghê người. Rốt cuộc hắn gặp phải địch thủ nào? Quả thật rúng động lòng người.

Các Đại Thánh sợ run, bọn họ linh giác sâu sắc hơn một ít, thấy được cảnh tượng vạn tộc cùng tôn sùng, chúng sinh cúng bái, người kia như là chủ tể vũ trụ, chư thần đều phải dập đầu cúi lạy.

- Chẳng lẽ là Bất Tử Thiên Hoàng?!

Ngưu Ma Vương cả kinh kêu lên, trong lòng run rẩy. Ở mẫu tinh của hắn đến nay vẫn còn tôn thờ vị Thần tối cao trước thái cổ này.

- Cái gì?!

Mọi người đều như phát mộng, như bị sét đánh. Điều này quả thực giống như chuyên thần thoại, quá mức khó tin.

Bất Tử Thiên Hoàng trong truyền thuyết đều xuất hiện trong lôi kiếp, đây là loại nghịch thiên cỡ nào, trời xanh rõ ràng là muốn tuyệt sát Thánh thể, không cho hắn quá quan mà!

- Đây chính là vị Thần các tộc đều phải tôn sùng, không ngờ lại hiển hóa ở trong thiên kiếp!

Một Tà Thần dị tộc cổ xưa run giọng nói.

Bất Tử Thiên Hoàng uy vọng rất cao, có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, từ xưa đến nay chưa bao giờ bị quên lãng, hết thảy về hắn chính là một bộ thần thoại, khiến người ta rung động.

- Nghịch thiên mà...

Cổ Yêu Bách Kiếp đạo nhân than nhẹ.


Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc Thích Thiên thì sắc mặt trắng bệch. Điều này đối với lão mà nói thật sự là một tin tức tồi tệ, trên mặt lão lúc xanh lúc trắng, nắm tay siết chặt.

Đế Thiên, Đại Ma Thần, Nhân Vương... đều trầm mặc, nhìn chăm chú trong lôi hải, ánh mắt lấp lóe. Bọn họ có tín niệm vô địch, nhưng giờ phút này lại cảm nhận được một loại áp lực cực lớn.

Quyền kình màu vàng cùng với thần quang ngũ sắc kia tới nhanh đi cũng mau, lôi hải hỗn độn ngay lập tức ép xuống lại bao phủ nơi đó, không thể nhìn thấy gì nữa.

Ở bên ngoài, chư hùng đều kinh sợ trong lóng.

Diệp Phàm đại chiến với Bất Tử Thiên Hoàng, thật sự là đánh tới mỗi một giọt máu đều phải thiêu đốt lên, xương cốt đều gãy nhiều chỗ, mà vẫn không ngừng giao phong, hắn liều mạng tắm trong máu.

Hắn rốt cục ý thức được, đâỵ là trời xanh làm khó dễ hắn. Từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ, hắn đã trải qua rất nhiều đau khổ, mặc dù có bí quyết chữ "Giả", cũng không có khả năng kéo dài không suy. Mỗi một lần chữa trị thương thể, đều cần thiêu đốt tinh huyết sinh mệnh màu vàng, nhìn như trong nháy mắt phục hồi như cũ nhưng chính là không ngừng tiêu hao lực căn nguyên.

Từ khi bắt đầu đại chiến đến giờ, dù hắn có là một vị Thần cùng không chịu nổi, nhất là gặp chủ tể vạn tộc Bất Tử Thiên Hoàng này, lại càng thêm nguy hiểm.

Diệp Phàm nhờ ý chí cường đại chống đỡ hắn: chỉ vì người này là Bất Tử Thiên Hoàng, xưng tôn ở quá khứ, được xưng là vị Thần tối cao, vì thế hắn muốn chiến một trận.

Người như vậy xưa nay ít thấy, cách xa nhau muôn đời căn bản không có khả năng gặp được, ngày nay có cơ hội chiến một trận, làm cho chiến huyết màu vàng của hắn sôi trào.

Nếu là những người khác đối mặt với địch thủ chí cường như vậy thì sớm sinh ra lo sợ, nhưng Diệp Phàm lại phấn chấn, cho dù thân thể không phải ở trạng thái tốt nhất, cũng mạnh mẽ kích phát tiềm năng.

Một trận chiến này phải đánh đến cùng! Bạn đang đọc truyện được tại

Diệp Phàm quyết đấu với Bất Tử Thiên Hoàng, gần như là chuyện trong mơ! Nhưng hắn không phải không nghĩ tới, sau khi giết chết Thiên Hoàng tử hắn hắn từng có ý niệm trong đầu như vậy, đều nói người này chứng được Thần vị tối cao, chẳng lẽ thật sự tọa hóa trong lịch sử sao? Có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp được chuẩn bị về sau của hắn.

Ngày nay, không cần nghĩ nhiều gì khác, người này xuất hiện trong thiên kiếp cực kỳ khủng bố, quả thực trong cùng cấp không ai có thể là địch!

Trên thân Diệp Phàm đổ không hề ít máu màu vàng, tuy nhiên cùng làm cho Bất Tử Thiên Hoàng phải trả giá không nhỏ, đồng dạng có máu ngũ sắc bắn tung tóe, hai người đánh đến thiên hôn địa ầm.

- A...

Diệp Phàm thét dài, âm thanh chấn động lôi hải, kinh động Bàng Bác trong một tòa đại điện khác, hắn mở choàng mắt, muốn vọt tới tương trợ.

- Diệp tử! Ngươi không sao chứ?

- Không sao! Gặp gỡ một vị Thần trước thái cổ, có hơi khó đánh! Ngươi không cần lại đây, một trận chiến này phải chính ta đến!


Diệp Phàm truyền âm, không cho Bàng Bác đến gần.

Một trận chiến này quá mức thảm thiết, chân thân Diệp Phàm đều bị đánh nát, mảnh xương trắng bay tung, máu màu vàng bắn văi khắp nơi. Đây là một đại địch tuyệt thế.

Đương nhiên, Bất Tử Thiên Hoàng cũng bị hắn chém ngang eo, ngọc thạch câu phần. Đồng cảnh giới chiến một trận, Đại đế trẻ tuổi cũng phải liều mạng cố sức, mặc dù là Thần cũng không ngăn được hắn.

- Diệp tử! Ngươi không có việc gì chứ?!

Bàng Bác phóng vọt tới, mạnh mẽ xông vào tòa đại điện này. Hắn vô cùng lo lắng, cảm nhận được một mùi máu tanh, cùng với đại chiến thảm thiết.

- Đừng tới đây, ta không sao! Chỉ là hôm nay đại chiến quá nhiều, thân thể không ở trạng thái tốt nhất, khiến ta có chút tiếc nuối!

Diệp Phàm nói vậy nhưng không ân hận. Hắn quyết chiến với Bất Tử Thiên Hoàng, vô cùng phấn khởi và điên cuồng.

Bàng Bác tự nhiên không chịu rời đi, thủ hộ ở trước đại điện. Hắn rất lo lắng, một khi Diệp Phàm gặp nguy hiểm hắn sẽ phóng vọt vào liều lĩnh ra tay.

"Ầm!"

Máu màu vàng của Diệp Phàm nổ vang như tiếng sấm, khớp xương cả người kêu "rốp rốp" vang động, hắn gượng ép tụ tập tinh khí thần, để cho mình hướng tới trạng thái đỉnh phong, rồi rảo bước tiến lên.

Hắn chiến tới điên cuồng, lại tiếp một lần va chạm kịch liệt, hắn và Bất Tử Thiên Hoàng đồng thời vỡ nát thành đống xương vụn, vô cùng thê thảm.

- Diệp tử!

Bàng Bác kêu sợ hãi xông lại đây, rốt cuộc không kiềm nổi, không thể để hắn tiếp tục chiến điên cuồng như vậy.

Tiếng tụng kinh cổ xưa vang lên, đống xương trắng lấp lánh của Diệp Phàm dung hợp cùng một chỗ, máu cùng bắt đầu chảy ngược, một lần nữa tạo thành một khối kim thân bất diệt sáng lóng lánh.

Bên kia, thân thể Bất Tử Thiên Hoàng cũng hợp lại cùng nhau, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng tóc tai bù xù nhưng lại có một loại uy nghiêm tối cao, khí cơ khủng bố.

- Ngươi đi Yêu Hoàng Điện đi, không cần ở trong này!


Diệp Phàm cố ý bảo Bàng Bác rời đi, hắn phải huyết chiến đến cùng.

"Ầm!"

Đại chiến lại bùng nổ, càng ngày càng kịch liệt, Diệp Phàm càng đánh càng hăng, giờ phút này hắn tạo ra dị tượng, đồng thời huy động Lục Đạo Luân Hồi Quyền chưa từng có từ trước đến nay.

Một trận chiến này đã kéo dài thật lâu sau, phi thường gian nan, cuối cùng Diệp Phàm giành phần thắng, Bất Tử Thiên Hoàng bị bổ thành hai nửa, đầy người đều là thần huyết ngũ sắc, khiến người ta chấn động.

Nhưng, Diệp Phàm lại trầm mặc một hồi, bởi vì đại chiến với nhiều vị Đại đế, thân thể sớm không còn ở trạng thái tốt nhất, như thế nào lại càng đánh càng mạnh, giết chết Bất Tử Thiên Hoàng? Điều này có phần không thích hợp!

Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu lên, ở chỗ sâu trong Thiên cung hắn nhìn thấy một thân ảnh, đứng sừng sững trên bầu trời nhìn xuống, khiến hắn giật mình rùng mình một cái.

Bất Tử Thiên Hoàng! Như thế nào lại có hai người? Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng: một người bị hắn bổ thành hai nửa, còn chưa trọng tổ lại được, như thế nào lại xuất hiện một người.

- Không đúng! Vị này vốn vẫn ở đó, không nên nói là sau lại xuất hiện, mà chính là không hề bị chú ý tới mà thôi!

Diệp Phàm bừng tỉnh.

Khối thân thể này lơ lửng giữa không trung nhìn xuống phía dưới, càng thêm uy nghiêm, khí nuốt tinh hà, trong con ngươi hiện ra cảnh tưởng mặt trời vỡ nát trăng rơi rụng, khắp vũ trụ đều sợ run ở dưới chân hắn.

Bất Tử Thiên Hoàng này còn cường đại hơn!

Đột nhiên, Diệp Phàm nghĩ tới một bí tân, là Thánh Hoàng tử nghe lão phụ thân hắn nói ra, xưa nay ít có người biết.

Bất Tử Thiên Hoàng được vạn tộc cùng tôn thờ, vô số sinh linh tiến hành cúng bái hắn, niệm lực tín ngưỡng tinh thuần đó nhưng lại dựng dục ra một thần thai, hóa thành một "Thần", cùng hắn giống nhau như đúc, pháp lực vang dội cổ kim.

Sau lại, chân thân của Bất Tử Thiên Hoàng lui ra phía sau màn ẩn cư, dùng "Thần" này để thống ngự vạn tộc, chính mình thì bế quan tu luyện, nếu không phải thời khắc cực kỳ trọng yếu sẽ không xuất hiện.

Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, cảm giác kinh sợ. Bất Tử Thiên Hoàng thật sự quá cường đại, hắn bổ làm hai nửa kia hẳn là "Thần", mà không phải chân thân. Lúc này chân thân mới xuất hiện.

"Keng!"

Truyền đến một tiếng kim khí vang dội có thể đánh rách tả tơi vũ trụ, phía trên bầu trời, sau lưng chân thân kia một thanh Thiên Đao tự động ra khỏi vỏ, hừng hực chiếu sáng, nếu vầng thái dương cùng so sánh với nó đều giống như ánh đom đóm lập lòe.

Trong hiện thực, Thiên Đao bất tử chân chính đến nay còn chưa xuất thế, không biết lưu lạc ở phương nào, là một kiện binh khí chí tôn từng tiếp nhận vạn tộc triều bái, mà đao này là với đạo tắc hiển hóa thành hình, bổ thẳng xuống.

Cái đỉnh tàn phá trên đỉnh đầu Diệp Phàm phóng vọt lên, phát ra vạn tia mẫu khí va chạm với Thiên Đao bất tử.

"Ầm!"

Tản ra hào quang chói mắt, địa phương này bị dập nát, cung điện của Bất Tử Thiên Hoàng cũng bị hủy diệt, tất cả hết thảy đều tan biến, hỗn độn lôi hải nổ tung, mọi người bên ngoài chỉ nhìn thấy máu màu vàng vẩy ra, ngoài ra không còn thấy gì khác.


Một lát sau, tiếng sấm "ù ù" lại lần nữa ngăn cách tầm mắt mọi người.

Toàn thân Diệp Phàm đẫm máu, rất nhiều chổ xương cốt lộ ra, xương trắng dày đặc, cái đỉnh trên đỉnh đầu gần như nổ tung, nơi nơi đều là vết rạn nứt, dường như chỉ cần búng nhẹ một cái nó sẽ ầm ầm vỡ vụn.

Ở trên mặt xuất hiện lỗ thủng thứ tám, giống như một thanh Thiên Đao, lưu động một loại khí tức vô địch chí tôn, chấn nhiếp lòng người.

Diệp Phàm quay đầu lại, cung điện Bất Tử Thiên Hoàng đều bị sụp đổ, chân thân Bất Tử Thiên Hoàng chìm sâu vào trong biển lôi điện hỗn độn, từ đó mất đi bóng dáng, không có lưu lại mảy may khí cơ nào.

Không thể chiến một trận với chân thân kia, Diệp Phàm lòng có tiếc nuối. Trận đại chiến vừa rồi trong Thiên cung quá mức kịch liệt, trời xanh không muốn thừa nhận cũng không được, bởi vì hắn đã thành công đánh giết đi ra.

- Bất Tử Thiên Hoàng thật sự quá cường đại...

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Đây là một sự thực, người này tư chất ngút trời, được xưng là Thần nhân trời sinh, có lời đồn đãi nói rằng Bất Tử Thiên Hoàng có thể là người của Tiên vực hạ giới; còn có người nói hắn kỳ thật là một con Tiên phượng chân chính, vì vậy mới có thể có được thân thể bất tử.

Ở niên đại Bất Tử Thiên Hoàng xuất hiện quá cổ xưa, khó bề phân biệt thực giả. Tục truyền, hắn từng tranh chấp cùng Đế Tôn, dám chống lại. Cùng có lời đồn nói sau khi Đế Tôn tọa hóa hắn mới xuất thế, dẫn đầu tác loạn, cuối cùng thống ngự vạn tộc. Cũng có người nói là Đế Tôn chết đi rất nhiều vạn năm sau hắn mới sinh ra, chiến tích huy hoàng vô địch ngạo cổ quán kim.

Cuộc đời của người này đều bị bao phủ trong sương mù, để lại quá nhiều bí mật.

Từ thái độ của một ít Cổ Hoàng đối với Bất Tử Thiên Hoàng, có thể thấy được mấy phần qụỷ dị. Đấu Chiến Thánh Hoàng phụ thân của Hầu tử khi còn trẻ tuổi rất tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng, mặc dù sau này thành đạo cùng vẫn mang kính ý đối với cổ nhân tiền bối, nhưng tới lúc tuổi già lại tự tay phá hủy đàn tràng của hắn.

Đây là một câu đố muôn đời, đến nay cũng không ai có thể giải được đáp án vì sao.

Đời sau, Vô Thủy Đại đế cường thế nhập chủ Tử Sơn, chiếm cứ phần mộ của Bất Tử Thiên Hoàng, nhưng nghe nói từ trước đó bên trong Tử Sơn chỉ là trống không.

Mà trên thực tế ở vô tận năm tháng trước cỗ quan tài của Bất Tử Thiên Hoàng đã biến mất, rồi tiến vào Tiên Phủ thế giới ở Trung Châu.

Đây cùng là nguyên nhân mọi người cho rằng Bất Tử Thiên Hoàng là một con Tiên phượng, đồn đãi nói rằng hắn chết đi sau thời gian rất lâu lại tắm trong lửa niết bàn sống lại, vì vậy dời cỗ quan tài vào Tiên Phủ thế giới, tiếp tục mưu cầu thiên duyên.

Tóm lại, đây là một chí cường giả bí ẩn, muôn đời trước xưng tôn được các tộc sùng bái, để lại huy hoàng không gì sánh nổi, cùng với vô tận nghi vấn.

- Cuối cùng không thể chiến một trận cùng chân thân hắn. Cũng tốt, đợi đến khi ta cường đại hơn, trong lôi kiếp Đại Thánh tái chiến!

Diệp Phàm lẩm bẩm nói, trên Đế lộ này hắn còn phải đi con đường rất dài, cần khai quật ra tiềm lực trong mỗi một tấc huyết nhục.

Diệp Phàm phỏng đoán, thời gian không còn bao lâu, nhiều nhất hắn còn có thể mở ra một tòa Thiên Cung, cũng là phù hợp với số chín cực hạn. Lần hội ngộ cuối cùng này là ai đây?

Hắn truyền âm nói với Bàng Bác, thời gian không còn nhiều, hày nắm bắt thời gian tìm hiểu mảnh nhỏ đại đạo ẩn chứa trong máu Đế kia, tinh luyện Yêu Hoàng Cổ Kinh, và nhất định phải thu lấy hai đoạn Tiên Xích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui