Già Thiên

Trên đỉnh Chuyết phong, Cửu Giai Thiên không ngừng phóng to, hóa thành chín toà bình đài, trên có quỳnh lâu ngọc điện, mây tía lượn lờ, vô cùng huyền ảo.

Lý Nhược Ngu chậm rãi bay lên, rồi được một cổ lực lượng cuốn lấy, tiến vào trong những cung điện huyền ảo này.

Trên đỉnh núi, vô cùng vắng lặng và yên tĩnh, giống như đang hình thành một thế giới mới, "Đạo" và "Lý" đang đan xen trong quá trình đó.

Vạn vật hiển lộ toàn bộ, tỏa ra sinh cơ bừng bừng, hình thành một quá trình tuần hoàn, cứ lập đi lập lại.

Khi mới bắt đầu thì phồn hoa như gấm, xanh mướt như ngọc, nhưng về cuối quá trình thì cây cối điêu linh, rồi trở về với cát bụi, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Diệp Phàm đứng ở trên đỉnh Chuyết phong không nhúc nhích, trong đôi mắt hắn có một quá trình từ xán lạn tới quạnh hiu, từ đông đúc tới trống vắng, giống như một quá trình đang diễn biến quy luật từ phồn thịnh tới suy tàn.

Quỹ tích thiên địa như phảng phất hiện lên, tạo thành một quy tắc và trật tự thâm ảo, biến thành những hoa văn và đồ án thần bí.

Chuyết phong đang trở về thời vốn có của nó, nó đang diễn hóa đạo và lý, cả ngọn núi như một bộ kinh thư, phải cần hòa nhập tâm hồn vào nó mới có thể thấy được quá trình sinh diễn, biến hóa này.

Diệp Phàm không phải Lý Nhược Ngu, hắn mới tới Chuyết phong được hơn nửa tháng, hắn không rõ những căn cơ và lai lịch của ngọn núi này, cho nên rất khó hòa nhập tâm hồn vào nó.

Nhưng mà trong lòng hắn lại có hạt bồ đề đoạt được ở Đại Lôi Âm Tự, trong nó ẩn chứa đồ án đạo lý trời sinh, hiện thị quá trình sinh diễn của tự nhiên, làm cho tâm hồn hắn thanh tĩnh tới vô cùng.

Bồ đề là ngộ đạo Thánh thụ trong truyền thuyết, được gọi là Trí Tuệ Thụ, có thể giúp con người khai mở thần tính, ngộ được đại đạo của trời đất, nó là một trong những vật bất phàm nhất.

Lúc này Diệp Phàm có Hạt Bồ Đề thần bí hỗ trợ, hắn đã thực hiện được quá trình dung nhập đạo pháp tự nhiên vào trong hoàn cảnh.

"Tâm cảnh cũng biến hóa như những cây cỏ xung quanh, từ tốt tươi tới tàn úa."

"Đại thành nhược khuyết"..."Đại doanh nhược trùng"... "Đại xảo nhược chuyết"…

Những âm thanh kỳ lạ cứ vang vọng trong không gian, Lý Nhược Ngu ở trong cung điện ngồi im không nhúc nhích, yên lặng như bàn thạch, lắng nghe thiên âm kì diệu.


Truyền thừa ở Chuyết phong đã đoạn tuyệt hơn 500 năm, bây giờ huyền pháp lại tái hiện, cánh cửa bước vào "Đạo" đã mở ra, vô số đạo lý kì diệu cũng được hiển thị.

Chẳng có Thần Lực Nguyên Tuyền phun trào từ dưới mặt đất, cũng không có điềm lành từ trên trời hạ xuống, chỉ có một loại truyền thừa giản dị, một loại đạo vận đang lưu chuyển tự nhiên.

Trong lòng Diệp Phàm đang biến hóa kì dị, đang dung nhập hoàn toàn với Chuyết phong, Lý Nhược Ngu có thể cảm ngộ tất cả, hắn cũng có thể lắng nghe mọi thứ, Hạt Bồ Đề tỏa ra hơi ấm tự nhiên, làm cho tâm hồn hắn thanh tịnh tới vô cùng.

Hóa ra đây không phải là tiên thuật truyền thừa gì cả, mà là tâm pháp căn bản của Chuyết phong.

"Một trong Cửu Bí" không phải là huyền pháp tu hành, nó là một loại bí thuật, nếu kết hợp với tâm pháp truyền thừa của Chuyết phong, thì sẽ phát huy được một loại sức mạnh thần bí khó lường.

Tâm pháp truyền thừa của Chuyết phong chính là cơ sở của mạch này, chỉ có nắm giữ phương pháp tu luyện này, thì bản thân mới có thể trở nên cường đại, và phát huy hết sức mạnh của bí thuật.

Một trong Cửu Bí đúng là tuyệt thế bí pháp, một khi được vận khởi, sẽ ngẫu nhiên phát động, có thể phát huy chiến lực cao gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, đây chính là bí pháp tuyệt thế mà các Thái Cổ Thế Gia và Thánh Địa thèm đỏ cả mặt.

Không có tâm pháp, không có chiêu thức, vẻn vẹn chỉ có chín loại bí thuật, nếu như có thể hợp nhất được nó, thì cho dù là Cổ Kinh ở Đông Hoang cũng không sánh được, từ đó mới biết được nó có giá trị lớn tới mức nào.

Tâm pháp cơ sở của Chuyết phong quả nhiên có chút độc đáo, không hổ là một trong truyền thừa mạnh nhất của Thái Huyền môn, hơn 500 năm trước, chủ phong của ngọn núi này chiến đấu với Thái thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa thì đã đủ để nói lên điều này.

Dù nó không thể so sánh với Đạo Kinh, nhưng cũng rất thần diệu, Diệp Phàm vừa tiếp nhận vừa so sánh hai thứ với nhau, tìm tòi, nghiên cứu, nhưng cái hắn quan tầm nhất chính là "Một trong Cửu Bí".

Đây là điều hắn vô cùng mong muốn đạt được, đối với hắn nó còn có sức hấp dẫn thậm chí vượt trên cả cổ kinh của Cơ gia và Thánh Địa, nếu trong khi đối địch, có thể ngẫu nhiên kích phát chiến lực gấp mấy lần, thì đó đúng là một đòn sát thủ vô cùng đáng sợ!

Nếu như có thể dẫn phát Huyền Hoàng Nhị Khí trên nắm tay, rồi lại phát động bí pháp huyền bí, thì sức mạnh sẽ vô cùng kinh khủng, cho dù ngươi có vô tận pháp bảo, cho dù ngươi có thần thông vô song, thì ta cũng có thể 1 quyền đấm tan tành.

Đương nhiên, việc tăng chiếc lực gấp mấy lần này, cũng sẽ đồng thời tăng sức mạnh của thân thể lên cực hạn, đồng thời cũng làm tăng các loại thủ pháp, ví dụ như thi triển thần thông, như ngự khí, thậm chí thậm chí là tốc độ phi hành...

Trong mắt Diệp Phàm, Cửu Bí tuyệt đối là vô thượng bí pháp, Chuyết phong nhất bí này, hắn nhất định phải đoạt được.

Đột nhiên, có một loại đạo vẫn kì diệu bỗng nhiên lưu chuyển, nó vô cùng thần bí, có thể sánh ngang với tâm pháp huyền bí của Chuyết phong, nhưng lại có sự khác nhau.


Không có âm thanh nào truyền tới cả, mà chỉ có ba động lan tỏa, nó là một loại thần vận kì dị, đang hiển hiện trên đỉnh Chuyết phong.

Diệp Phàm có cảm giác Hạt Bồ Đề trong lồng ngực mình lại ấm áp thêm vài phần, rồi đột nhiên nó rung lên, hắn đoán là một trong cửu bí đã xuất thế, cho nên hắn không thể nào tiếp tục tham khảo tâm pháp truyền thừa của Chuyết phong nữa, mà bắt đầu nắm giữ loại đạo vận thần bí này.

Không thể không nói, những tiên hiền đại năng của Chuyết phong đúng là kỳ bí vô cùng, truyền thừa lại không dùng lời nói, cũng không dùng chữ viết lại, mà lấy cả một ngọn chủ phong làm kinh thư, truyền thừa một trong Cửu Bí, khiến nó có thể vĩnh viễn lưu truyền hậu thế, thủ đoạn như vậy quả nhiên vô cùng bất phàm.

Khắp ngọn Chuyết phong giờ đây tràn ngập khí tức cổ xưa, giống như nó đang xuyên qua thời không, trở về quá khứ hơn một vạn năm về trước, lại giống như hoang sơn dã lĩnh, chưa từng có dấu chân người, đồng thời có một cỗ khí tức tự nhiên đang lưu chuyển.

Trên nhiều ngọn chủ phong ở phía xa xa, có rất nhiều người đang đứng nhìn những biến hóa kỳ dị của Chuyết phong, không ít người giật mình kinh hãi.

"Không có tiên vân đầy trời, cũng không có vạn đạo sắc màu, không có tiên nhạc êm tai, mà lại vô cùng tự nhiên, chưa tới lúc truyền thừa, mà đã làm cho người ta có cảm giác cao thâm vô cùng..."

"Đã từng có một vị tiên hiền đại năng, trong thời điểm khai mở được truyền thừa, chiếm được tâm pháp cơ sở và bí thuật của chuyết phong, sau đó tu luyện được pháp lực ngập trời, có thể so sánh với thương cổ đại năng, mạnh mẽ cường đại tới cực điểm".

"Chẳng lẽ nói, Lý Nhược Ngu cũng sẽ giống như vậy, trở thành một vị tiên hiền đại năng thứ hai trong lịch sử? Hoặc là sẽ tồn tại một khả năng, đó là vị tiên hiền trước kia tư chất cũng bình thường, mà Lý Nhược Ngu cũng giống vậy cho nên mới khai mở được truyền thừa."

Rất nhiều cường giả ở các ngọn chủ phong xung quanh vừa nhìn về Chuyết phong vừa đánh giá bình luận.

"Truyền thừa khai mở rất tự nhiên chẳng có chút nào kinh thiên động địa cả, đúng là rất hợp với cảnh tượng của Chuyết phong xưa nay, cũng chỉ có như vậy, mới có thể diễn tả hết ý nghĩa sâu xa của cái tên Chuyết phong, loại tự nhiên, giản dị này lại vô cùng thích hợp với nó".

Rất nhiều cường giả trên ngọn chủ phong khác đều hiểu rõ một chuyện, Chuyết phong sắp sửa quật khởi, đồng thời có thể xuất hiện một vị đại năng thứ hai trong lịch sử!

"Lý Nhược Ngu tư chất thường thường, năm đó có thể trở thành đệ tử Thái Huyền môn cũng là do vận khí may mắn. Khi đó không ai coi trọng hắn cả, cũng chỉ cho rằng hắn chỉ là người cố kéo dài hi vọng của Chuyết phong mà thôi, không ngờ bản thân hắn lại có Tiên duyên, rồi có thể đạt tới thành tựu bất phàm như hiện nay".

Nhưng mà sự thật trước mắt lại đập tan quá khứ, nếu như Lý Nhược Ngu thực sự bình thường thì có thể bước lên con đường của vị tiên hiền ngày xưa hay sao, có thể so sánh với thượng cổ đại năng hay sao, đồng thời nếu mà như vậy, thì sức ép của Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa lên môn phái này cũng giảm đi nhiều.


Không chỉ riêng các trưởng lão của các ngọn chủ phong bị kinh động, mà các vị phong chủ cũng phá quan mà ra, nhìn về phía Chuyết phong xa xa, trong đôi mắt hiện lên những hào quang kì dị.

Sau đó, chưởng môn Thái Huyền môn và các vị Thái Thượng trưởng lão, đồng thời các vị tu sĩ danh tiếng ẩn cư ở các sơn mạch gần đây cũng xuất hiện, phá không đứng trên những đám mây lơ lửng trên bầu trời.

"Lý Nhược Ngu, đúng là không phải người ngu dốt, hắn có thể khắc phục những yếu điểm của mình, rồi bước lên con đường của các vị tiên hiền, tương lai hắn sẽ là người thủ hộ của Thái Huyền nhất mạch chúng ta."

"Nếu thực sự hắn có thể trở thành thượng cổ đại năng, thì địa vị của chúng ta tuy không so được với Thái Cổ Thế Gia và Thánh Địa, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu."

Chưởng môn Thái Huyền môn và các Thái Thượng trưởng lão đều tỏ ra rất nghiêm túc.

"Chuyết phong đã quạnh hiu hơn trăm năm, đệ tử thì điêu linh. Truyền thừa hôm nay đã khai mở, thì cũng lên chọn những đệ tử kiệt xuất của các ngọn chủ phong khác, đưa tới Chuyết phong."

Chưởng môn Thái Huyền môn ra một mệnh lệnh như vậy.

Khi các đại nhân vật của Thái Huyền môn ra quyết định như vậy, thì đệ tử của các tòa chủ phong cũng bắt đầu nghị luận, những người hiểu lịch sử của Chuyết phong thì đã quyết định, mình sẽ là người gia nhập.

Một ngọn chủ phong điêu linh trong quá khứ, nay lại bắt đầu truyền thừa, lọt vào trong tầm mắt của mọi người, trở thành một ngôi sao xán lạn.

Trong khi các ngọn chủ phong đang rục rịch mỗi người một ý, thì Diệp Phàm lúc này đang cố gắng nắm bắt thần vận.

Trong thiên địa phảng phất như có từng "sợi chỉ" đan xen vào với nhau, hình thành nên những quy tắc và trật tự không rõ ràng, nó diễn biến hóa thành những lực lượng kì diệu, hình thành nên các loại hoa văn thần bí trong hư không. Ở trong mắt hắn bây giờ, Chuyết phong không ngừng biến ảo mạnh mẽ.

Vạn vật khô héo, cây cỏ điêu linh, hóa thành bùn đất, rồi lại trở về với bản nguyên, như động lại như tĩnh, giống như có một loại pháp tắc vĩnh hằng đang biến hóa.

Từ khi mới nhú mầm mọc rễ, rồi thấm đượm sinh cơ bừng bừng, tốt tươi vô cùng, rồi lại điêu linh suy tàn, trở về với cái ban đầu, lúc này trong thiên địa có vô số Đạo văn đang tự sinh tự diệt.

Trong đôi mắt của Diệp Phàm, từ xán lạn tới u ám, từ chỗ sinh cơ bừng bừng tới chỗ điêu tàn quạnh hiu, quá trình không ngừng nghịch chuyển, tâm hồn hắn đang cố gắng nắm giữ được những hoa văn đang biến hóa, hiểu rõ được những quỹ tích đang vận động, để có thể hòa nhập vào quá trình sinh diễn đó.

Hắn âm thầm kinh sợ thán phục, các bậc tiên hiền của Chuyết phong quả nhiên vô cùng kinh khủng, đem những biến hóa tự nhiên của bí pháp, mô khắc trên Chuyết phong, quả thực huyền diệu tới vô cùng.

Lúc này hắn như đang xe chỉ luốn kim, cố gắng nắm giữa từng li từng tý một, thu vào trong tâm hồn, hắn đang cố gắng tới mức cao nhất để nắm giữa truyền thừa của một trong Cửu Bí.

Diệp Phàm yên lặng cùng hòa hợp với thiện đại, cùng hợp nhất với chuyết phong, dùng tự nhiên để gột rửa, dường như hắn hóa thành một tẳng đá, một cái cây, một ngọn cỏ, một sợi dây leo…


Trên Chuyết phong, hắn cẩn thận từng chút một đem vô tận thần vận đó khắc sâu vào trong trái tim.

Cuối cùng, tất cả những cảnh tượng đó đều biến mất, trên Chuyết phong lúc này chỉ còn lại một mầm cây và một nắm bùn đất, hắn như một ngọn gió nhẹ, thổi lướt qua.

Cái mầm cây tự nhiên xanh biếc, trồi lên từ dưới bùn đất, toả ra ánh sáng màu xanh biếc.

Tâm hồn hắn tĩnh lặng vô cùng, cuối cùng hóa thành một giọt nước, rơi vào cái mầm biến trong bùn đất kia.

Tâm hồn của hắn hợp nhất với cái mầm cây này, trở thành một chồi non xanh biếc, tỏa ra sinh cơ bừng bừng, bên trên Chuyết phong hoàn toàn yên lặng, chỉ có một thứ duy nhất trong thiên địa, đó là một gốc cây xanh biếc.

"Đông "

Diệp Phàm chấn động, hai mắt sáng lên rực rỡ, một trong Cửu Bí, đã hóa thành mầm cây, in sâu vào trong tâm hồn hắn, từ dưới đất chui lên, hóa thành một mầm cây có sinh cơ vĩnh hằng, một bí thuật vô thượng mang theo tự nhiên đã bị hắn hoàn toàn nắm giữa.

Lúc này, hắn lại nhìn chuyết phong, vẫn là ngọn núi kia, vẫn là dòng suối kia, vẫn là cây cỏ, vẫn là tảng đá… chẳng có gì biến hóa đặc biệt, y như trong quá khứ.

Hắn như một đám mây lưu động, lại tựa như một con gió vi vu, thân hình hắn như mờ ảo đi, vô thượng bí pháp hiện lên trong lòng hắn, giống như một dòng suối nhỏ cứ lững lờ trôi qua.

Diệp Phàm không nắm giữa được tâm pháp cơ sở của Chuyết phong, nhưng nắm giữa được một trong Cửu Bí đã là đủ nắm rồi!

Sau nửa ngày nữa, Lý Nhược Ngu tỉnh dậy, lão đứng thẳng người lên, toàn thân hắn huyền ảo vô cùng, cứ như hư vô, như xa xôi, lại giống như một đám mây trắng tinh trong hư không, cách xa hoàn toàn bụi bặm của thế gian. :

Nhưng mà biến hóa lại nảy sinh, mây mù tan đi hết, hắn lại trở về bình thườn, như một lão nông trong sơn thôn, không hề có một chút thần kỳ nào cả.

Trong giờ khắc này, dưới Chuyết phong đã tập trung một lượng lớn người, nhưng không một ai dám xông vào, cũng không một ai dám bay lên trời cao, tất cả chỉ yên lặng đứng chờ dưới chân núi, hầu hết tất cả mọi người đều đến bái sư, có ý định gia nhập vào Chuyết phong nhất mạch.

Lúc này, không còn một ai dám khinh thị Chuyết phong nữa, lại càng không có một ai dám coi nơi này là hoang sơn dã lĩnh, tự tiện đi vào nữa.

Hầu hết mọi người ở đây đều là những đệ tử kiệt xuất của những ngọn Chuyết phong khác, thậm chí còn có không ít người thuộc dòng dõi của những phong chủ khác.

Lý Nhược Ngu lẳng lặng đứng ở trên núi, không nhìn mọi người ở dưới chân, mà lại nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

"Ngươi là Thái cổ thánh thể."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui