A...
Lão ẩu hét thảm một tiếng, hộc ra một ngụm máu.
Mà đúng lúc này, bộ cơ giáp rách nát của Diệp Phàm không sai biệt lắm cũng xong rồi, vỡ nát tan tành, hắn từ trong đó vọt ra, tấn công thẳng tới hướng cơ giáp màu đen kia.
Trước khi lão ẩu kịp ổn định tâm thần, hắn đã vọt vào từ lỗ hổng ngay ngực của cơ giáp màu đen, dùng Hắc Tiễn hộ thể, dùng dao động thánh văn kia công kích phòng ngự của lão ẩu.
- Tiểu tử ngươi...
Lão ẩu không nghĩ tới Diệp Phàm hung hãn như vậy, có thể đánh tới phụ cận mình như vậy.
- Lão bà! Để ta đưa ngươi ra đi!
Diệp Phàm thực linh hoạt vươn ra một bàn tay màu vàng, một tay chụp lấy cổ bà ta, trực tiếp xách bổng lên.
Cường đại như lão ẩu kia, đạt tới cảnh giới Bán Thánh cũng hoàn toàn không địch lại, trong khoảng cách gần như vậy không có người nào có thể tranh hùng với kim thân bất diệt của hắn. Lão ẩu giãy giụa kịch liệt, trong mắt đầy vẻ oán độc.
Nhưng mà, kết quả không hề trì hoàn, bị Thánh thể Nhân tộc áp sát đến phụ cận, đây tuyệt đối là một hồi ác mộng!
"Phốc!"
Diệp Phàm một tay bóp nát đầu lão ẩu, máu tươi vọt lên rất cao, sau đó đánh vỡ nát nguyên thần, rồi ném tất cả huyết nhục tàn cốt ra ngoài cơ giáp.
- Người nào dám gây náo động trong đất lành?
Xa xa có người phát hiện thảm án nơi này, rất nhiều người bay tới.
Nhất là chỗ trang viên bên cạnh, nơi đó là chỗ ở của Đọa Lạc cùng với thủ hạ, vừa rồi lão ẩu kêu cứu, đã kinh động người ở bên trong.
Nhìn thấy một đám người ào tới bao vây, trong mắt Diệp Phàm chợt lóe lên hung quang, hắn liền khống chế cơ giáp màu đen kia rất nhanh vọt vào trang viên, bắt đầu đại khai sát giới.
Lập tức máu thịt văng khắp nơi, phần còn lại của chân tay bị đứt cụt bay tung, mảnh xương trắng dính tơ máu bắn tung tóe, đây là một hồi tàn sát kinh khủng.
Nhóm người này sao có thể ngăn chống được Diệp Phàm, không thể đánh chết hắn, ngược lại bị đồ sát, trong phút chốc tán loạn, toàn bộ chạy trốn trối chết.
Diệp Phàm thần sắc ác nghiệt, vì thời gian có hạn, hắn không thể trì hoãn quá lâu, liền xé mở hư không, lập tức nhằm về phía phương xa, tìm kiếm Tào Thanh tính sổ.
Người này rất âm trầm và ác nghiệt, nhiều lần đối phó với hắn, lần này lại không tiếc giá phải trả thỉnh mời Hắc Anh Khách muốn giết hắn lấy bảo huyết, quả thực khiến hắn rất phẫn nộ.
Một mảng núi rừng phong cảnh tú lệ, có vài toà cung khuyết, to lớn sáng sủa như tranh như thơ.
Lão nhân áo xám nói:
- Tên tiểu tử ngoại lai kia còn thật có chút bản lĩnh, có thể từ đất lành không một tiếng động rút đi. Tuy nhiên lần này chung quy là hắn đi tới chung điểm rồi, thuật truy tung của Hắc Ảnh Khách trong thiên hạ gần như có thể xưng là đệ nhất, lúc này hơn phân nửa hắn đã bỏ mạng rồi!
- Ta mặc kệ hết thảy, chỉ quan tâm một thân máu huyết màu vàng của hắn có thể mang về cho ta hay không?
Tào Thanh thần sắc lãnh liệt, như là pho tượng băng.
- Hẳn là không có vấn đề!
Lão bộc nói.
Đột nhiên, trong rừng núi truyền đến tiếng nổ mạnh, một tòa cung khuyết bị chấn nát, đồng thời một cơ giáp màu đen cao bảy trượng xuất hiện, cầm trong tay thanh chủy thủ bổ xuống nơi này.
- Là ái chà... nhưng lại còn sống trở lại!
Trong mắt lão bộc áo xám lóe ra hai đạo hàn quang.
Cả người lão xuất hiện một lớp hoa băng, đầy trời nổi lên bông tuyết bay múa, vang động "leng keng", rồi xuất hiện một cơ giáp màu lam cao tới tám trượng, lão nhập vào bên trong, rất nhanh hoàn thành bộ võ trang.
Bộ cơ giáp này vô cùng cường đại, cả vật thể kim loại chớp động màu lam mờ nhạt, các đường nét phi thường thông thoáng, vừa thấy chính là một cổ công cụ chiến tranh đáng sợ, so với bộ cơ giáp màu đen của Diệp Phàm hiện giờ mạnh hơn không ít.
- Thiếu gia! Ngài trước rời nơi này đi! Để ta đến lăng trì hắn!
Lão bộc cất tiếng âm trầm lạnh lẽo.
- Cướp đoạt kim huyết bất diệt của hắn cho ta! Ta muốn đạp lên thi thể hài cốt của hắn để tiến hóa thành thể chất mạnh nhất!
Tào Thanh nói giọng âm u. rồi rất quyết đoán rời đi.
- Lão già, Tào Thanh, các ngươi một người cũng đừng mong chạy thoát!
Diệp Phàm vung tay phát ra một chùm tia sáng thật lớn, bắn tới hướng Tào Thanh bên kia.
Lão bộc áo xám phản ứng nhanh chóng, khống chế cơ giáp kim loại màu lam nhạt cao tám trượng, trong nháy mắt lướt ngang tới khởi động một quầng sáng, chặn lại một kích này.
- Tiểu tử ngươi hết lần này tới lần khác chạy trốn, lần này tự mình đưa thần huyết kim sắc tới cửa, ngươi chết chắc rồi!
Lão bộc trào phúng nói.
"Vù!" Tại
Diệp Phàm cũng không hề nói gì, sắc mặt ác nghiệt, cây chủy thủ trong tay xẹt qua trời cao, phát ra một luồng ô quang, thánh ngân đầy trời, pháp lực rất nhanh lan rộng ra.
"Keng!"
Lão bộc khóe miệng mang theo một tia dữ tợn, cầm trong tay thanh Lam ma đao, ngăn chặn thanh chủy thủ màu đen, trong nháy mắt chặt đứt nó.
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, cùng là cơ giáp cổ, nhưng bộ cơ giáp của đối phương này rõ ràng rất quý hiếm, cường đại hơn nhiều, là một loại công cụ chiến tranh siêu cấp, hùng mạnh hơn xa bộ cơ giáp của hắn.
- Tiểu tử! Dâng lên bảo huyết của ngươi rồi đi chết đi!
Lão bộc tấn công, bộ cơ giáp của lão bất kể là dao động pháp lực, hay là trình độ chắc chắn đều cực kỳ ưu tú.
"Bùng!"
Diệp Phàm dùng cánh tay sắt màu đen ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến dạng, bị cơ giáp màu lam nhạt đánh cho lõm xuống một mảng lớn, bất kể là pháp lực hay độ chắc chắn đều không bằng đối phương.
Trong đối kháng kế tiếp cơ giáp màu đen liên tục bị thương nặng, Diệp Phàm cả kinh, cảm thấy nhất định phải đoạt bộ cơ giáp Cổ Thánh này mới được. Đây là một bộ pháp bảo chiến tranh hiếm có.
Rất nhiều bộ vị trên cơ giáp màu đen bị lõm xuống, bị đánh thũng lỗ chỗ, rất nhiều phù văn bị hủy diệt, bất kể là pháp lực hay cận chiến mà nói đều hoàn toàn kém xa.
"Keng!"
Lão bộc khống chế cơ giáp màu lam nhạt thon dài mà hữu lực, tràn đầy một loại mỹ cảm cùng lực cảm, pháp lực công kích cường đại phi thường, gần như hủy diệt tất cả phù văn đại đạo trên cơ giáp của Diệp Phàm.
"Ảm ầm!"
Vả lại quan trọng nhất chính là thanh Lam ma đao trong tay hắn kia thực đáng sợ, thiếu chút nữa chém bộ cơ giáp của Diệp Phàm thành hai nửa, vang lên tiếng răng rắc, đốm lửa bắn ra tứ phía.
"Vù!"
Diệp Phàm khống chế cơ giáp như một con báo xông ra ngoài, phía sau lưng gần như bị tan rã, suýt nữa giải thể. Hắc giáp này so sánh cùng cơ giáp Thánh nhân siêu cấp kia còn kém một mảng lớn.
Hắn đang ở trong công cụ chiến tranh suýt chút nữa bị cổ pháp lực Thánh nhân cuồn cuộn mãnh liệt kia lan đến, trên mặt biến sắc.
Diệp Phàm đi tới chỗ sâu trong vùng núi này, mục tiêu là Tào Thanh, bởi vì cảm thấy hắn chưa đi xa lắm, vì vậy tạm thời thoát khỏi cơ giáp màu lam nhạt, đuổi giết lại đây.
"Ầm!"
Một cánh tay cơ giáp của Diệp Phàm bị Lam ma đao chém đứt rời, đạo ngân vỡ nát, lôi điện phong bạo mãnh liệt, làm cho cả một dãy núi đều bị san thành đất bằng.
Mà cũng đúng lúc này, hắn phát hiện Tào Thanh ẩn trên vòm trời hòa hợp cùng hư không, nếu là người khác căn bản không có khả năng phát hiện, nhưng hắn từng tu luyện bí pháp của Thiên Đình, thuật ầm sát thiên hạ ít có.
"Phốc!"
Diệp Phàm đánh ra một kích, sóng gợn đại đạo lan tràn phá nát vòm trời.
- Không, thiếu gia!
Lão bộc phát hiện ác ý của Diệp Phàm, vội vàng ngăn cản, tạo ra quầng sáng màu lam nhạt, củng cố phiến thiên địa này, nhưng chung quy là chậm một bước.
Trên không trung, Tào Thanh há mồm phun ra một ngụm máu, thân mình hắn vỡ nát, gần như hóa thành một đống thịt vụn, trên người cũng không biết có bao nhiêu bí bảo bị hủy diệt, cuối cùng chặn được dòng Thánh uy này.
- Mau giết chết hắn cho ta, tàn sát!
Tào Thanh phẫn nộ, thần sắc âm trầm, rất nhanh độn ra xa.
Lão bộc áo xám thét dài, khống chế cơ giáp màu lam nhạt, phát huy ra hết các loại uy lực tới cực hạn, gần như muốn đánh tan rã cơ giáp của Diệp Phàm, rất nhanh làm cho nó vỡ nát không chịu nổi.
- Tiểu tử! Ngươi xong rôi!
Lão bộc nhe răng cười ngạo.
"Úm!"
Đột nhiên, Diệp Phàm phát ra một tiếng rống to, sử dụng một đạo văn cuối cùng của cơ giáp cấp Thánh phát ra một tiếng quát như vậy.
Cơ giáp Cổ Thánh có thể phát huy ra chiến lực của Thánh nhân, hắn sử dụng đạo ngân vô thượng này thúc dục ra chân ngôn như vậy, thừa dịp lão bộc nghĩ rằng tất thắng buông lỏng cảnh giác, ma âm đánh vào đầu óc lão một cái trở tay không kịp, chấn cho lão phát mộng, thần thức hỗn loạn, gần như hỏng mất.
"Ầm!"
Diệp Phàm rất nhanh xuất kích, rồi lại lao thẳng tới cơ giáp màu lam nhạt như một con chim ưng giương cánh từ trên cao lao xuống, vô cùng sắc bén.
Cũng không phải là hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, mà bởi vì hắn sớm đã định thi triển một kích này, lợi dụng sóng gợn đại đạo của cơ giáp màu lam nhạt tạm thời gián đoạn, hắn vận dụng Nguyên Thuật chìm sâu vào trong thân thể nó.
Nguyên Thuật thực thần bí, hắn có thể dựa vào áo nghĩa vô thượng này để thân thể tiến vào trong thạch thai Thánh linh, mà nay càng ngày càng xuất thần nhập hóa, tự nhiên có thể thuận buồm xuôi gió mạnh mẽ tiến vào trong cơ giáp cấp Cổ Thánh.
Trước khi đầu óc lão bộc còn chưa phát mộng, tất nhiên là hắn không dám, bởi vì có pháp lực cấp Thánh khủng bố, mà hiện tại thì không giống vì đầu óc lão tạm thời hỗn loạn và gián đoạn rồi.
Mặc dù như thế, Diệp Phàm cũng thực mạo hiểm, vạn nhất trong lúc đó lão bộc thanh tỉnh, dấu vết đại đạo Thánh nhân vừa ra, có thể sẽ hủy diệt hắn ngay tại đương trường.
Chủ yếu là bộ cơ giáp cường đại siêu cấp này, khiến hắn cảm giác thực khó giải quyết, vài lần gặp nạn không thể không liều như thế. Hơn nữa, hắn muốn thu được khối công cụ chiến tranh này không tổn hao gì, như vậy mới có thể trợ giúp hắn trọn vẹn, có thể quét ngang một cõi.
Kết quả thực thuận lợi, Diệp Phàm mượn dùng cơ giáp Cổ Thánh phát ra thiên âm chữ Úm, nhằm đánh vào thần thức của địch nhân, thiếu chút nữa tiếng quát chấn vỡ nát Tiên Thai của lão bộc. Hắn hóa thành một tia chớp màu vàng, thành công chìm sâu vào trong cơ giáp, khóe miệng lộ ra một vẻ cười lạnh tàn khốc.
- Ngươi...
Lão bộc áo xám rốt cục thanh tỉnh lại, hoảng sợ tới mức hồn phách đều phát lạnh. Lão đã tận mắt thấy qua lực lượng thân thể đáng sợ của Diệp Phàm.
- Lão già ngươi không phải muốn lấy cái mạng của ta sao?
Diệp Phàm trào phúng.
- Không!
Lão bộc áo xám kêu lớn, ra sức ẩu đả.
Thế nhưng kết quả lại vô tình, "rốp" một tiếng Diệp Phàm vặn gãy cổ lão, lập tức máu tươi giàn giụa.
Cuối cùng, một cỗ thi thể lạnh như băng bị ném tung ra ngoài cơ giáp, Diệp Phàm nhập chủ ở bên trong, thành công có được bộ công cụ chiến tranh Cổ Thánh siêu cấp này.
- Đã xảy ra chuyện gì, là ai đang làm càn?
- Đến tột cùng là ai, dám đến đất lành Thiên Đường ta đại khai sát giới!
Khắp nơi, vô số người bay tới vây quanh vùng núi này, rất nhiều cường giả đều xuất hiện.
- Là hắn! Lại là tên tiểu tử này! Tốt quá! Rốt cục ngươi xuất hiện rồi! Ta đang muốn lấy tính mạng của ngươi báo thù cho cháu ta!
Bán Thánh Tuyên Lâm Phong khống chế cổ giáp cười lạnh quát to.
Ngoài ra, gia gia của Đọa Lạc đang bế quan cũng xuất hiện, thần sắc âm trầm, biết cháu mình cùng lão ẩu đều đã chết, ánh mắt lão như phun hỏa.
Một nhóm nhân vật cường đại xuất hiện, bao gồm người của Phạm tộc Thiên Đường đều bao vây quanh Diệp Phàm.
Phạm Tiên cũng tới nơi, hai chân trắng nõn không tỉ vết, tuyệt đại khuynh thành. Lúc này đang đứng bên cạnh Tào Thanh, mặt sắc rất lạnh lùng, không nói gì-
Diệp Phàm cầm trong tay Lam ma đao, khống chế cơ giáp phóng vọt tới hướng Tào Thanh, muốn lấy mạng của hắn.
- Diệp Phàm! Ngươi muốn làm gì?
Phạm Tiên quát hỏi.
- Giết hắn!
Diệp Phàm dùng mũi đao chỉ vào Tào Thanh.
- Không được! Ta không cho phép ngươi ở chỗ này làm càn, loạn sát người vô tội. Ngăn hắn lại cho ta!
Phạm Tiên khẽ kêu, một đám cường giả ra tay, ngăn cản đường đi của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...