Già Thiên

- Hạo chính tả thích. Bà nê sát linh. Bi chiêu quân cương. Kịp nam đỉnh khôi. Tĩnh di tổn quang. Hỗn nguyên giác duyên...!

Trong miệng Diệp Phàm tiếp tục tụng Đạo Kinh, chung quanh cỏ cây hoa lá mọc ra, các tòa lầu các vàng chói hiện lên, mây màu lượn lờ, Pháp Tướng lộ ra, Tiên Vương ngồi xếp bằng trên chín tầng trời, trong hỗn độn có một gốc hoa sen đang được nuôi dưỡng.

Một lần giảng kinh, các tín đồ thành kính đều được khai sáng từ trong tim. Hai lần giảng kinh, thông hiểu hết mọi sự trần gian. Ba lần giảng kinh, mọi người đều cúi đầu, mang tâm cảnh thanh minh. Bốn lần giảng kinh, các loại bệnh tật đều bị diệt trừ. Năm lần giảng kinh, ngay cả xương cốt, răng tóc đã mất đi cũng mọc lại.

- Vô lượng phỉ đắc tư. Đạo Hải Sinh ba đào. Pháp nghĩa đồng quyên lưu. Tư thực thành gia miêu. Dụng dĩ chửng cơ cùng...!

Dị tượng của Diệp Phàm dần dần hợp nhất cùng với thân thể hắn, hắn ngồi trên chín tầng trời trên cao, miệng tụng Thiên Địa Huyền Hoàng vãn tự, các điềm lành dâng lên đầy trời, từ từ buông xuống dưới, hoàn toàn bao phủ Jerusalem.

Vào thời đại này thì gần như không thể gặp được các đại thần thông giả như vậy, càng không có người nào lại đi tận tâm dùng tinh, thần và đạo hạnh của minh giải thích Cổ kinh, độ hóa nhiều người như vậy, ở thời cổ mà nói thì đây chính là thần tích đang được hiển hóa.

Đây cũng không chỉ là ở độ hóa tín đồ, hơn nữa còn trao cho bọn họ chỗ tốt cực lớn, cho dù là luyện công xảy ra vấn đề, hay là trên vấn đề đạo hạnh gặp phải gông cùm xiềng xích, tất cả đều sẽ thay đổi, nhận được chỗ tốt thật lớn.

Vào thời cổ, đây là thần hàng lâm xuống thế gian, giống như đang khai sáng một vùng tịnh thổ, là pháp môn vô thượng đang thu nạp tín ngưỡng, một khi thành công thì sẽ khiến cho người trong khắp thiên hạ cùng tán thành và cộng tôn, như vậy thì sẽ có thể lập địa thành Thánh.

Trong Jerusalem Thánh thành, địch ý đã hoàn toàn biến mất, hóa thành một nơi tràn ngập vẻ yên bình, Diệp Phàm dùng đại pháp để độ hóa toàn bộ sát ý, trấn áp tất cả nơi đây.

Mà trong quá trình này, tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương thu hoạch được nhiều nhất, vốn hắn chính là đệ tử Đạo môn, được hộ pháp phía sau Diệp Phàm, cảm thấy như minh đã mở ra được một cánh cửa sổ, đạo hạnh tinh, tiến, vậy mà lại tại đây đột phá một cảnh giới nhỏ.

- Sư phụ lập giáo đi, cổ chi thần tích cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, mọi người phía dưới đã bị người độ hóa, trở thành tín đồ thành kính rồi!

Hắn run giọng nói.

- Thiên Đình!

Diệp Phàm phun ra hai chữ này, âm thanh ầm ầm vang lên, chấn động tận trời cao, hắn lại nói cho Trương Thanh Dương biết, ngày sau sẽ truyền giáo, nhưng ngày nay thì lại không được.


Trương Thanh Dương gật đầu, đây chính là mục tiêu mà từ trước đến này hắn luôn cố gắng đạt tới, từ đó Trương chân nhân tiếng tăm lừng lẫy bắt đầu đi lên một con đường sáng sủa.

Cuối cùng, Diệp Phàm không còn hiển lộ đạo hạnh nữa, cũng không tiếp tục tụng kinh, tất cả những người ngồi xếp bằng trên mặt đất dưới chân Thánh sơn phía đều có tinh, thần tràn trề, hoàn toàn buông tha cho sát niệm, tinh, thần đã được tinh lọc.

Hắn đứng thẳng lên, phía dưới là một đám người hành hương, ánh mắt vô cùng thành kính, đều bắt đầu cầu nguyện, nguyện ý theo hắn mà đi, đi tới Vatican lấy lại tổ khí.

Trương Thanh Dương tự chủ trương, vào lúc này tuyên bố đạo vị của Diệp Phàm, được xưng là Thiên Đế, toàn bộ ngọn núi tràn ngập trong tiếng hô vang không dứt, vang vọng khắp thiên địa.

Đám người Long Tiểu Tước, Chiêm Nhất Phàm hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Trương Thanh Dương thật sự có tiềm chất làm thần côn, trong nháy mắt đã khiến cho một đám địch nhân biến thành tín đồ, đúng là có chút khó tin.

- Sư phụ, mong truyền cho ta Độ Nhân Kinh hoàn chỉnh!

Trương Thanh Dương nói rất nghiêm túc.

Diệp Phàm khẽ vung tay một chút, một mảnh sáng mờ chìm sâu vào trong mi tâm của Trương Thanh Dương, hóa thành một chương kinh văn phức tạp khó hiểu, hơn nữa còn có cả cảm ngộ khi hắn ngộ đạo cũng được khắc vào, kèm theo đủ loại chi tiết và quá trình liên quan đến việc tìm hiểu bộ kinh này, khiến cho tên đồ đệ này có thể nhanh chóng thấu hiểu.

Đây đã không phải thuần túy là Độ Nhân Kinh, trong đó còn có cả Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh, Hằng Vũ Kinh và rất nhiều thứ thâm ảo có thể độ hóa nguyên thần của người khác xen lẫn, hình thành nên một quyển cổ kinh độc đáo.

- Nên rời đi thôi!

Diệp Phàm nhìn về phía xa, từ đó bắt đầu ra đi.

-Thiên Đế...!

Dưới chân Thánh sơn, từng mảng tín đồ thành kính cùng hô lên, vang tận mây xanh, trong Thần Điện của hai tôn giáo khác tại phía xa có nhiều lão nhân trợn mắt há mồm, ngay cả thần mà bọn họ kính sợ cũng đều không nói gì, không dám ra tay.


Diệp Phàm xuống núi, các truy tùy giả đi theo rất đông, chậm rãi rời khỏi nơi này, hướng phương xa mà đi.

- Ta muốn khiến cho đạo thống của Thiên Đình được nở rộ trên khắp mọi ngóc ngách của thế giới, từ đó lập thành một giáo phái bất hủ!

Trương Thanh Dương nói, phi thường kích động.

- Trương Thanh Dương, chẳng lẽ ngươi đã bị sư phụ độ hóa rồi hay sao?

Mấy người khác lẩm bẩm, khẽ trêu đùa.

- Các ngươi không hiểu được đâu, lập giáo bất hù... Ta đã mơ hồ cảm ứng được, hiện tại khó có thể nói rõ!

Trương Thanh Dương vẻ mặt hoảng hốt nói.

Vatican, ý nghĩa là nơi tiên tri, là bồng lai tiên cảnh nổi danh nhất tại phương Tây, là thần thổ mà Thần linh thượng cổ yên nghỉ, có vô tận thần thoại và truyền thuyết liên quan đến nơi này.

Diệp Phàm đi về phía tây, rời khỏi thành Jerusalem không lâu, tất cả các tin tức liền thông qua đủ loại thủ đoạn truyền ra ngoài, khiến cho các đạo thống phương Tây chấn động mạnh.

Hai tên Thần tộc cuối cùng bị bắn chết, tất cả vinh quang và vầng sáng đều ảm đạm, hơn nữa Thập Tự Quân lại trở thành hộ vệ của hắn, trở thành tín đồ thành kính của hắn, đang ở bắt đầu cuộc tây chinh.

Ma đi phương Tây!

Rất nhiều gia tộc cổ xưa đều ngồi không yên được nữa, Trung Thổ xuất hiện Ma, hùng hổ đi tới khắp thế giới, lai giả bất thiện, đây chẳng phải là muốn quét sạch các đạo thống phương Tây hay sao?

Trong một ngày đen tối này, các đạo thống truyền thừa lớn đều mang vẻ sợ hãi, Trung Thổ đã xuất ra một Ma, đi khắp thiên hạ về phía tây, ai cũng không ngờ được mọi việc lại phát triển đến tình cảnh này, ác liệt tới mức cực điểm.


Tất cả Thần tộc sót lại trên đời này thì đều đã chết, ngày nay còn có ai có thể chế phục được đại Ma đến từ Trung Thổ này hay sao?

- Vatican nguy rồi, tuy nói rằng nơi đó có nội tình thâm hậu, nhưng tại thời đại mạt pháp này thì đã không còn thấm vào đâu được nữa, không có kẻ nào có thể trấn áp tên Ma quỷ này được!

- Nói cẩn thận, đó là chúa tể Thiên Đình, cẩn thận đó, nếu không hắn sẽ đến độ hóa ngươi cho mà xem!

- Vậy, chúng ta có đi viện trợ hay không?

- Không cần lo lắng, nếu ta không đoán sai, các Thánh kỵ sĩ sống sót từ thời đại hắc ầm còn có người còn sống, có lẽ sẽ có sức đánh một trận!

Khắp nơi đều đang nghị luận, đối với việc Diệp Phàm độ hóa Thập Tự Quân thì đều cảm thấy vô cùng rung động, có vài người không thể tiếp nhận sự thực này, ai nấy đều có chút dựng tóc gáy.

Diệp Phàm đi vòng bên ngoài Vatican một lượt, sau đó bắt đầu tiến vào Pháp trận thượng cổ, đi vào một vùng đất nguyên thủy, nơi này các cổ thụ sừng sững, cổ dược phát ra mùi hương, là Thánh địa tu đạo mà trên thế gian ít có, khí tức màng hoang lập tức phả vào mặt.

Từ trong những năm tháng thượng cổ thì đây chính là linh thổ nuôi dưỡng các thiên tài của giáo phái, mỗi đời đều có thánh hiền tọa trấn, thời đại ngày nay mọi thứ đã biến đổi, không có khả năng lại tạo ra cao thủ như vậy nữa, nhưng vẫn được người ta kính sợ.

Đây là một đàn tràng thượng cổ, khác với trung tâm đ*o Thiên Chúa mà người phàm tín ngưỡng, nhưng cũng có thể hấp thu tín ngưỡng lực từ bên ngoài.

Trong Vatican, có một đại nhân vật đang lo sợ trong lòng, lông mày nhãn tít lại, ngày nay Ma của Trung Thổ đã giết tới đây, bọn họ thấy minh như rơi vào tỏng vực sâu vô tận.

Nhưng mà, điều này cũng làm cho một vài người cười to, phi thường sung sướng an ủi, nói:

- Thần tộc chết đi không phải là tốt lắm sao, Thánh kinh chính là kết tinh của trí tuệ, Giesu là thánh hiền đáng kính nhất, vài tên Thần tộc Vực ngoại kia tính làm cái thứ gì? Đến lúc đó chúng ta đi nghênh đón Ma của Trung Thổ. Giáo lí của chúng ta là vĩ đại nhất, Thượng Đế rõ ràng tồn tại, khiến cho thế nhân có một loại ký thác tinh thần, mà không phải là vài tên Vực ngoại Thần tộc muốn người khác phải cung cấp niệm lực dùng để tu luyện kia.

Trong một tòa đại điện to lớn khác, một đám người đang hết sức bối rối, tất cả đều lo lắng tới mức cực điểm, Thần tộc đều bị giết chết, liệu Vatican có ngăn cản được không?

Cuối cùng, Giáo Hoàng lên tiếng, sắc mặt bình thản như nước, nói:

- Không sao, thần không phải là vạn năng, nhưng giáo ta cũng không phải là không làm được gì!


- Giáo Hoàng bệ hạ, ngài có biện pháp gì sao? Ma của Trung Thổ thật sự cường đại đến cực hạn a!

Có người lộ ra vẻ khiếp sợ, không kìm nổi hỏi.

- Ngươi có biết tại sao mấy vị cường giả Thần tộc chỉ ở tại Jerusalem Thánh thành, mà chưa bao giờ dám đến chỗ đàn tràng thượng cổ này hay không? Bởi vì bọn họ sợ hãi, nơi này có người mạnh nhất dưới vòm trời này!

Đôi mắt Giáo Hoàng rất sâu sắc, giống như biển rộng không lường được, ngồi ngay ngắn tại phía trên, khí thế trầm tĩnh như núi.

- Vậy tại sao lại ngồi nhìn bọn họ bị giết?

Có người hỏi.

- Bọn họ tính là thứ gì, chỉ là hợp tác lẫn nhau mà thôi, dùng khi ngẫu nhiên cần bọn họ biểu hiện thần tích, bọn họ cũng không phải là Thượng Đế thật sự, chỉ cần chúng ta lập vài vị thần, bất cứ lúc nào cũng có thể phế bỏ bọn họ!

Mái tóc rậm rạp của Giáo Hoàng có từng luồng sáng di chuyển, khuôn mặt gần như trắng tới mức trong suốt, đôi mắt như thâm thúy như tinh không, ngồi ở trên cao, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như có các luồng quỳ tích của đạo xẹt qua, giống như một vị thần.

Vatican là nơi của các nhà tiên tri, là tịnh thổ mà các thần minh ngủ say, phi thường rộng lớn, rộng hơn xa so với vùng đất nho nhỏ tại giới phàm nhân kia nhiều, thực tế nó rộng lớn vô ngần.

Ở trong này, các dãy thần sơn cao ngất phập phồng, có từng luồng thánh huy lượn lờ xung quanh, có Thiên sứ đang hát các bài thánh ca, đủ loại kỳ hoa nở rộ, cổ dược sinh trưởng trên vách núi, Độc Giác Thú có huyết mạch tinh khiết thường xuyên lui tới trong rừng rậm.

Đây là một thượng cổ đàn tràng rất yên bình, thậm chí có thể nhìn thấy cả tinh linh, người khổng lồ, cùng với các loại rồng mà thời thượng cổ đã sớm tuyệt chủng, khí tức màng hoang phả vào mặt.

Phía xa, có long đàm toát ra vẻ thâm thúy, thác nước từ trên cao vạn trượng buông xuống, có mấy chục ngọn núi lớn nhất hiện ra trước mắt, mỗi một tòa đều được khắc vào đạo ngân của thiên địa, không có chút tầm thường nào.

Ở trên mỗi một ngọn núi đều có một tòa Thánh điện to lớn, khí thế mênh mông, bất kể là một tảng đá hay là viên ngói, cột nhà đều là những thứ từ thời thượng cổ, đã tồn tại trên thế gian rất lâu.

Nơi này khiến cho người ta cảm nhận được một loại đại khí và tang thương, mặc cho năm tháng thay đổi, thời đại biến hóa, nơi này mãi mãi như một, thủy chung chưa thay đổi, vẫn luôn thần thánh mà uy nghiêm.

Không phải mỗi người đều có thể đặt chân vào địa phương này, nhất là lại khởi binh vấn tội mà đến, khiêu khích toàn bộ Vatican, từ xưa đến nay cũng không có mấy người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui