Khi gặp lại Diệp Phàm, con sóc nhỏ như thủy tinh tím ánh mắt đẫm lệ chớp chớp, vù một cái bám lên người Diệp Phàm, nhanh chóng trốn ra sau, lộ ra nửa cái đầu nhỏ nhìn về phía trước.
Nha đầu Hứa Diệp này thật hoạt bát, lao tới như nha đầu điên, giương nhanh múa vuốt không ngừng cười duyên, bắt lấy con sóc tím.
Mấy ngày nay Diệp Phàm luôn luôn đi bên ngoài, vì chuyện Bàng Bác đi thẳng xuống nam, đi khắp chốn, không để Tiểu Tùng ở bên người, để lại thành phố B trong nhà Hứa Quỳnh.
Rõ ràng, mặc kệ bỏ tiểu tử này chõ nào thì cũng sẽ hút hết ánh mắt, toàn thân lông mịn như lụa, cả người sáng bóng, lưu chuyển màu tím, trực tiếp mê hoặc nha đầu Hứa Diệp.
Có thể nói mặc kệ ăn hay ngủ, con bé đều phải ôm lấy Tiểu Tùng, không rời một tấc, loại nhiệt tình này dọa sợ tiểu tử kia.
Trước khi Diệp Phàm đi từng dặn dò nó không thể bày ra thần thông, cũng không được lộ đạo hạnh, bởi vậy tiểu tử này mãi không thoát khỏi ma trảo, đau mà thoải mái,
Nó không quen bị người ôm, trước giờ đều là một mình dưới ánh trăng với Cổ Phật, phun nuốt hào quang, vẫn mơ mơ hồ hồ, thuần khiết hết biết nói.
Mấy ngày nay, điều duy nhất làm nó vui vẻ là được ăn ngon, ngon lành hơn hắn trước kia, nếu không thì có lẽ tiểu tử này sớm trốn mất bóng rồi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nó gặp Diệp phàm liền mắt đẫm lệ, thật sự sợ hãi tiểu ma nữ này, trốn sau lưng hắn, chỉ chừa lại một con mắt to lén liếc nhìn, láo lia láo lịa.
- Tiểu Diệp tử, lại ngược đãi Tiểu Tùng, dọa nó thành thế này.
Diệp Phàm nói, Tiểu Tùng là hắn dựa theo màu tím dặt thành.
- Ta rất tốt với Tiểu Tùng, nhưng nó không biết, thật tức chết ta mà.
Nha đầu này cũng không còn nhỏ, đã mười sáu mười bảy tuổi, thân thể thon thả, sắp cao bằng mẹ mình, nhưng vẫn cứ hoạt bát, nhảy nhót bắt Tiểu Tùng.
Ở trong mắt Tiểu Tùng, khuôn mặt xinh đẹp kia không khác gì ác ma có sừng, nó ủy khuất hỏi Diệp Phàm, có thể nó về hang núi hay không.
Diệp Phàm vừa thấy tiểu tử này ủy khuất đến thế, vội vàng an ủi, khuyên bảo một phen, nói sau này không bỏ mặc nó nữa.
Mảnh vỡ bảo bình ngọc làm cho giới sưu tầm náo nhiệt thảo luận. Phòng đấu giá Gia Đức trở thành điểm kinh doanh bảo vật hiếm có, mỗi lần đấu giá đều khiến người ta chú ý.
Diệp Phàm thu được một phần tiền, để Hứa Quỳnh hỗ trợ mua biệt thự cổ ở nơi yên tĩnh, tự nhiên hắn phải sống riêng, cần một nơi không bị người ta quấy rầy.
Hôm nay phải mua một ít đồ dùng hàng ngày, nha đầu Hứa Diệp xung phong nhận việc, đi theo cha mẹ hỗ trợ chọn lựa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm dẫn Tiểu Tùng đi ra, chẳng bao lâi liền bị cản lại mấy lần, hỏi Tiểu Tùng cả người sáng chói trên vai hắn, phiền phức không thôi.
Còn có người báo cáo, nói hắn nuôi động vật sắp tuyệt chủng, loài vật quý này nên báo lên quốc gia, phải được bảo vệ.
Một ngày qua, quả thật làm Diệp Phàm đối phó mệt mỏi, thật có người tràn đầy tình cảm, báo án yêu cầu cứu động vật tuyệt chủng.
Cuối cùng bình tĩnh lại, Diệp Phàm bố trí trận văn trong căn biệt thự xưa này, lấy một viên tị trần châu, khiến mọi thứ sạch sẽ.
Còn Tiểu Tùng rốt cuộc được giải thoát, nhưng vẫn còn có chút sợ Diệp Phàm, sợ hãi nhìn hắn, cẩn thận dùng móng vuốt bóc một quả hạt dẻ, nâng nhân quả lên, ngửa đầu đưa cho hắn lấy lòng, đôi mắt to trong veo như bảo thạch.
- Ngươi không cần sợ ta, người sống phải thoải mái, không cần đeo thêm xiềng xích. Nếu cảm thấy không quen, ta có thể đưa người về Tây Tạng, tiếp tục sống tự do.
Diệp Phàm vuốt đầu nó.
Không biết vì sao, có đôi khi hắn cảm thấy tiểu tử này thật đáng thương. Nó hồn nhiên, ngây thơ không biết gì, cùng với sợ hãi, sâu trong nội tâm thể hiện tràn ngập kính sợ với vận mệnh.
Tiểu Tùng cái hiểu cái không, nhưng mà cuối cùng thả lỏng một chút, lén lút liếc Diệp Phàm, vừa ngoan ngoãn ngồi một bên bóc vỏ hạt dẻ.
- Trước kia thế nào, bây giờ cứ thế, không phải sợ. Này, cho ngươi.
Diệp Phàm lấy ra Xích Nguyệt Quả, hình như trăng rằm, toàn thân đỏ sậm sáng rực, mùi hương ập tới.
Chít chít chít!
Tiểu tử màu tím này liền mắt to sáng ngời, không ngừng lấp lánh, như là cẩn thận hỏi có phải thật sự cho nó không?
- Tự nhiên là thật, về sau không cần e dè, ta là sư phụ của ngươi, ngươi có thể coi ta như người thân.
Diệp Phàm an ủi.
Không yên ở sâu trong nội tâm nó ruốt cuộc biến mất, lập tức trở nên hoạt bát, ôm Xích Nguyệt Quả lăn qua lăn lại, ngây ngô cười, bộ dạng đơn thuần lại khiến người ta có chút đau lòng.
Keng!
Diệp Phàm chém một khối Đại La Ngân Tinh nhỏ, dùng đạo hạnh của mình rèn luyện không ngừng, rốt cuộc đúc thành một cái chuông bạc. Thể tích của nó không lớn, chỉ là một cái chuông nhỏ, điểm khác biệt là bên trong buộc quả lắc để va chạm thành âm thanh.
Hắn rất chú ý, Đại La Ngân Tinh làm thân chuông chỉ to bằng ngón tay, sau đó hóa nhỏ tượng phật đá, luyện thành quả lắc, đặt vào bên trong.
Từ nhỏ tiểu tử màu tím này làm bạn với tượng phật đá, sớm có cảm tình, nay Diệp Phàm luyện thành bảo bối cho nó, dạy nó làm sao thu vào người, nó rất vui vẻ.
Không nói ở Địa Cầu, dù là Bắc Đẩu Tinh Vực thì bảo bối này cũng là thần trân kinh thế, dùng Đại La Ngân Tih rèn thành “chuông”, dùng tượng phật đá thần bí làm “lắc”, đúng là có một không hai mà.
Ánh trăng phủ xuống, Tiểu Tùng phun ra bảo bối, đứng trước cửa sổ, mượn Phật quang từ linh đang dẫn ánh trăng tiến hành tu luyện.
Nó có linh tính, tuy rằng đơn thuần nhưng cũng biết chỗ tốt của tu hành, rất có nghị lực, không lãng phí mỗi đêm.
Diệp Phàm không nuông chiều, bằng đạo hạn của hắn hiện giờ, muốn làm cho nó đột nhiên mạnh mẽ cũng không khó, nhưng hắn không làm. Con đường tu hành phải đi từng bước một, đạo cơ phải vững chắc, đây là căn bản. Bằng không sau này xảy ra chuyện, lầu cao vạn trượng có thể vì nên đất không vững mà sụp đổ trong một đêm.
Hắn chỉ có thể dẫn đường, truyền pháp, tu luyện dựa vào chính tiểu tử này.
- Tối này, truyền cho ngươi một đoạn Yêu Đế cổ kinh.
Diệp Phàm từng luận pháp với Bàng Bác, so sánh cổ kinh, biết không ít Thanh Đế cổ kinh.
Hắn kết hợp Đạo Kinh cùng Yêu Đế cổ kinh, sáng tạo bộ tâm pháp cho riêng tiểu tử này, có thể nói tâm pháp dẫn động sấm sét, cảm ngộ đại đạo.
- Bộ phận này không kém Yêu Tinh, cất bước cao đến đâu, ngày sau phải xem ngươi.
Không thể không nói, tiểu tử màu tím này có linh tính cực cao, ghi tạc trong lòng, nhanh chóng đối chiếu tâm pháp điều động đạo hạnh.
Phía Ấn Độ nhanh chóng có tin tức, mấy vị thượng sư bẩm báo chi tiết, vị lão tăng một trăm chín mươi tuổi rung động, cùng hai vị cùng bối phận đi về phía đông.
Đấu gia bảo bình ngọc lên cao trào, thượng sư Ấn Độ mua hai khối, ba khối sau liên tục do một người trẻ tuổi mua lấy.
Thượng sư rat ay, tự nhiên khiến cho Ngọc Tịnh Bình càng phủ thêm sắc thái thần bí, rất nhiều người sưu tầm cũng không nghĩ ra, căn bản không thể nào tụ tập đủ, tạo thành một cái bảo bình hoàn chỉnh, hôm nay đều mua một khối mà vinh quang.
- Cũng được, coi như dùng mảnh vỡ bảo bình thử xem, có thể dẫn đến một ít người.
Diệp Phàm tự nói.
Có thể mọi thứ đã nhạt đi, nhiều ngày qua, trong lòng Diệp Phàm vẫn còn bi thương, nhưng không còn chìm đắm trong đó nữa.
Mấy ngày nay, hắn thường thường tự pha trà xanh, nhàn nhã ngồi trong sân, tịch mịch đọc kinh, trong lòng dẫn trống rỗng, ban đêm thường nhìn lên bầu trời sao.
Trảm đạo!
Hắn cách không xa, nếu hắn muốn có lẽ lúc nào cũng có thể bước lên, nhưng gần đây tâm tình thay đổi quá nhanh, sau khi tâm tình yên ổn lại, hắn đột nhiên cảm thấy xóa bỏ chấp niệm trong lòng, đó không phải đạo của hắn.
- Mặc kệ tinh khong bên này, hay là bờ bên kia, ta cũng không trảm đi, dù cho quên một đoạn cũng không được.
Tuy rằng hắn trở về, nhưng cha mệ đã mất, chấp niệm trong lòng càng sâu. Còn ở tinh không kia, còn có cố nhân, nhiều chuyện xưa, khó mà quên được, nhưng lại không trở về được.
- Trảm mất một thứ nào, ta cũng có thể lập tức bước lên Tiên Tam, nhưng ta sẽ không làm vậy….
Diệp Phàm lắc đầu, hắn quá nhiều chấp niêmk, nói trảm đạo dễ, chỉ cần lựa chọn một cái, kiên quyết chém đi, bước ra đạo là thành.
Nói trảm đạo khó, đó là vì hắn không muốn làm vậy, hắn muốn cởi bỏ toàn bộ, làm cho tâm tình bình thân, nhưng làm vậy giống như tự xóa bỏ mình.
- Ta nhờ rõ rất cả!
Ánh mắt vững vàng của hắn, hắn sẽ gặp một cửa khác hẳn với bất kỳ ai.
Thiên trảm nhân đạo, còn hắn muốn đi ngược lại, chống đỡ, hắn muốn chém ngược ngăn cản đại đạo, đây là một con đường ngược hướng.
- Không phải chờ người đến trảm ta, mà là ta muốn trảm ngược lại ngươi.
Diệp phàm bình tĩnh, khi nói những lời này không có kiên quyết, không kịch liệt, lặng lẽ ngồi yên, ngày qua ngày trong lòng bình thản.
Hắn biết hậu quả làm như thế, thành công thì đạo của hắn sẽ vô cùng rộng lớn, hơn hẳn người khác. Thất bị, vậy thì chém đi là hắn.
- Trảm đạo, trảm đạo, ta cảm thấy như vậy mới chân chính là trảm đạo, không trảm đạo trước mắt, mới xứng dùng tên này.
Địa Cầu khó có thể cảm ứng được đại đạo, vốn là một nơi khó có thể tu hành, khó khắn hơn cả Bắc Đẩu trước khi thiên địa chưa biến đổi.
Nhưng mà có một chỗ tốt, một khi đạo hạn tịnh tiến thì nhất định kinh người, hùng mạnh như Thánh nhân Nhân tộc Bắc Đẩu, làm cho Tổ Vương sống trong những năm thái cổ phải run sợ.
Hôm nay, Diệp Phàm lại lựa chọn con đường này, không đột phá thì thôi, một khi đột phá dưới điều kiện gian khổ, chém ngược đại đạo, nhất định rung động xưa nay.
Đường này phải đi, có lẽ sẽ thành tro bụi, nhưng nếu xông qua, sẽ nhìn tháy cảnh chưa bao giờ hết.
Một ly trà xanh, mùi hương thoang thoảng lan ra, Diệp Phàm đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa.
Mấy ngày nay hắn không tu hành, nhưng lòng ngày càng yên tĩnh, pha một ly trà thơm, xem Đạo Tạng, làm cho tâm thần hắn trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...