Lý Hoài đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, xoay người tiếp tục đi về hướng Tấn vương phủ, Nguyên Tư Trăn liếc một cái hắn, hạ giọng hỏi: "Chàng cảm thấy có người đi theo?"
Lý Hoài lắc đầu, "Cũng không hẳn.".
Truyện Trọng Sinh
Hắn vừa dứt lời, Tru Tà bảo kiếm đang đeo bên hông bỗng nhiên phát ra một trận vù vù, Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được một trận âm phong đánh tới, trong gió còn kèm theo mùi thây thối như có như không, ngửi thấy mùi này, tóc gáy sa cổ nàng chợt dựng đứng lên.
Lý Hoài kinh ngạc nắm lấy Tru Tà bảo kiếm trong tay, cực nhanh kéo Nguyên Tư Trăn ra phía sau lưng, hai người đứng tại chỗ, đều cảnh giác nhìn xem bốn phía.
Chỗ này là giao lộ của bốn con đường, quầy hàng bên đường đều chuẩn bị dọn quán, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại, trận âm phong kia dường như từ con hẻm bên trái thổi tới.
Nguyên Tư Trăn ngưng thần nhìn thẳng vào con hẻm đen nhánh bên trái, đã thấy tận trong cùng ngõ nhỏ có một hộ đang treo đèn lồng trắng trước cửa.
Đèn lồng vẫn chưa châm nến, khung đèn trắng theo gió nhẹ nhàng lắc lư, nếu không phải thị lực nàng tốt, trong đêm xác thực khó nhìn thấy.
Trước cửa treo đèn lồng trắng, chính là nhà có tang, đây là tập tục trên phố, sau khi đưa người chết nhập quan tài, còn phải giữ trong nhà mấy ngày, chẳng lẽ cái trận âm phong mang mùi thây thối này là do người chết kia có dị biến?
"Vương Gia Vương phi, làm sao vậy?" Ngọc Thu đi theo phía sau, không biết hai người bọn họ vì sao dừng lại, bước lên phía trước hỏi.
"Chờ một chút." Nguyên Tư Trăn vừa định muốn bảo nàng ta đừng tới đây, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một cái bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống phía nàng, nàng vô ý thức liền đưa tay che mặt, một cái tay khác cực nhanh bóp pháp quyết.
Như va chạm trong dự đoán không xảy ra, chỉ nghe được tiếng Tru Tà bảo kiếm vù vù đến điếc tai nhức óc, nàng mở mắt ra, liền thấy kiếm Lý Hoài đã xuất vỏ, mà bóng đen kia thì lăn xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
Pháp quyết trong tay Nguyên Tư Trăn chưa tán, nàng nhìn về phía bóng đen trên đất, đúng là một lão bà mặc áo liệm, một kiếm này của Lý Hoài làm cho đầu bà ta tách rời khỏi thân thể, cái đầu kia lọc cọc lăn về hướng Ngọc Thu.
"Đây là..." Ngọc Thu dừng bước lại, nhìn nhìn thứ đang lăn về hướng mình, đợi nàng ta tập trung nhìn kỹ, bị doạ đến liên tiếp lui về phía sau, hai chân mềm nhũn ngã nhào trên đất.
Nguyên Tư Trăn liền vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta, thấy trên cái đầu lão bà kia đầy tóc bạc tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nhìn kỹ lại, trên mặt lại có mọc ra lông trắng.
Trong lòng nàng cả kinh, thành Trường An này phong thuỷ vô cùng tốt, lại chân khí Tử Long tọa trấn, nàng ở đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy cương thi, không nghĩ tới lão bà này không chỉ xác chết vùng dậy, mà còn trở thành một con Bạch Mao Cương Thi cực âm sát.
"Đầu người....!người chết?" Ngọc Thu chưa tỉnh hồn, ngay cả lời cũng nói không lưu loát.
Nguyên Tư Trăn chăm chú nhìn đầu của con bạch cương thi, sợ nó còn có dị động, chậm rãi dẫn Ngọc Thu lui về sau đi, mà Lý Hoài thấy thế, cũng cầm theo kiếm đi về hướng nàng.
Ai ngờ phía sau hắn, cái thân thể lão bà không có đầu kia lại bỗng nhiên duỗi thẳng tay ngồi dậy, đầu gối không gập lại mà nhảy dựng lên, đánh tới phía sau lưng Lý Hoài.
"Vương Gia coi chừng!" Nguyên Tư Trăn nhanh chóng ném ra một lá bùa vàng xếp thành hình tam giác từ trong tay áo, ném về phía đầu gối thân thể cương thi không đầu kia.
Cũng may Lý Hoài phản ứng cực nhanh, trước khi Nguyên Tư Trăn lên tiếng, liền phát giác sau lưng có dị động, quay người lại, ra một kiếm.
Tru Tà bảo kiếm dù không sắc bén, nhưng lúc này lại như lưỡi kiếm mới ra lò, chém thi thể không đầu thành hai nửa.
Lá bùa vàng hình tam giác vừa chạm đến thi thể, lập tức triển khai thành một sợi dây xích dính thật sát vào thi thể kia, chu sa trên bùa hiện lên ánh sáng ẩn ẩn đỏ, lông trắng trên mu bàn tay thi thể lão bà chậm rãi rụt trở về.
Ngọc Thu trong lòng ngực Nguyên Tư Trăn còn tỉnh hồn, lại bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, cuối cùng là hai mắt trợn trắng ngất đi.
"Ngọc Thu! tỉnh lại?" Nguyên Tư Trăn một bên đỡ nàng ta dậy, một bên véo thịt non trong người nàng ta, chật vật đỡ nàng ta vòng qua cái đầu người trên đất, di chuyển về hướng Lý Hoài.
Khi nàng có chút luống cuống tay chân, lại thấy sau lưng Lý Hoài rơi xuống một nam tử, còn tưởng rằng lại là một con cương thi, đợi thấy rõ diện mạo hắn, mới biết đây là ảnh vệ thiếp thân của Lý Hoài.
"Ài ngươi!" Nguyên Tư Trăn một mực không biết tên cái Ảnh vệ này, chỉ có thể xưng hô đơn giản, nói: "Mau đỡ giúp ta một chút!"
Mạnh Du thấy thế, vội vàng nhận Ngọc Thu đang ngất đi trong tay nàng, Nguyên Tư Trăn lúc này mới rảnh tay chạy đến bên cạnh Lý Hoài.
Âm thanh vù vù của Tru Tà bảo kiếm yếu dần, chỗ bị cắt ngang của thi thể không đầu bị toát ra khói đen nhàn nhạt, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái nói: "Cái kiếm này của chàng quả là bảo bối lợi hại!"
Lý Hoài cúi đầu nhìn mũi kiếm hơi lóe ánh sáng âm u, lại dùng kiếm chỉ vào thi thể, thấp giọng hỏi: "Đây là cái thứ gì?"
"Cương thi." Nguyên Tư Trăn ngắn gọn đáp, lại chỉ vào cái đèn lồng trắng treo trước một ngôi nhà trong ngõ nhỏ nói: "Chỉ sợ là từ nhà kia chạy đến, đây là đầu tiên ta gặp được bạch cương thi trong thành Trường An, gia đình này tạo cái nghiệt gì vậy?"
Lý Hoài nhíu nhíu mày, lại hỏi "Ta chém nó thành hai nửa rồi, còn có thể sống dậy không?"
"Lợi khí bình thường chỉ có thể chặt đứt, cương thi vẫn còn có thể cử động, nhưng chàng nhìn cái khói đen đó đi, chắc là Tru Tà bảo kiếm đã hoá giải sát khí của nó, lại có bùa vàng của ta trấn trụ, chết luôn rồi." Dứt lời, Nguyên Tư Trăn lại lớn mật tiến lên, giơ chân đá đá đoạn tử thi đứt thành hai khúc.
Nguyên Tư Trăn vừa muốn thả lỏng một hơi, liền nghe trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng hô hoán ầm ĩ.
"Không thấy nương đâu nữa?!!"
"Bị người ta đánh cắp rồi sao?! Nhanh đi tìm đi!"
"Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy!"
Lý Hoài nhìn thoáng qua Mạnh Du, hắn lập tức ngầm hiểu, thấp giọng nói: "Vương Gia Vương phi cứ hồi phủ, nơi đây giao cho ta giải quyết là được rồi."
"Vậy ngươi đưa Ngọc Thu cho ta." Nguyên Tư Trăn sợ Ngọc Thu ở lại chỗ này không tiện, cũng may nàng ta đã khôi phục chút thanh minh, nhờ Nguyên Tư Trăn đỡ, miễn cưỡng có thể đi được.
Trước khi đi, để phòng vạn nhất, Nguyên Tư Trăn thừa dịp Mạnh Du không chú ý, đánh một lá bùa vàng lên cái đầu của lão bà kia luôn, sau đó mới cùng Lý Hoài đi về Vương phủ.
"Hôm nay thật là nguy hiểm, còn may Vương Gia phản ứng rất nhanh." Nguyên Tư Trăn bưng trà xanh đến thư phòng Lý Hoài, vịn ngực nói nói, " không biết cái Tru Tà bảo kiếm này Vương Gia lấy được ở đây vậy?"
Lý Hoài giơ Tru Tà bảo kiếm kia lên trước người, thản nhiên nói: "Chừng ba, bốn năm trước, một đạo sĩ cho ta."
"Đạo sĩ nào vậy?" Nguyên Tư Trăn sững sờ, thầm nghĩ bảo kiếm này nhất định không phải là vật phàm, có thể ngửi được khí âm sát còn nhanh hơn cả nàng, làm sao có đạo sĩ nào phóng khoáng đến vậy, tự nhiên mang tặng cho người.
Lý Hoài chớp mắt, đưa tay sờ sờ vỏ kiếm, "Không nhớ rõ lắm."
Nguyên Tư Trăn đành phải đè xuống hiếu kỳ trong lòng, nhớ tới chuyện Lý Thanh, lại hỏi: "Trăn Trăn có thể hỏi một chút, không biết Thánh thượng xử trí Lý Thanh như thế nào không?"
Ngoài miệng thì nàng hỏi là Thánh thượng xử trí như thế nào, nhưng nàng biết việc này đã giao cho Lý Hoài, ngụ ý thật là đang hỏi ý Lý Hoài.
Lý Hoài khẽ nhấp một ngụm trà, cuối cùng lại không ngăn được ánh mắt tìm tòi của nàng, đành phải thấp giọng nói: "Trước khi điềm dữ rút đi, chỉ sợ là không thể để người nhìn thấy."
Nguyên Tư Trăn nghe hiểu ý hắn, nếu như điềm dữ cả đời không rút đi, vậy thì Lý Thanh cả một đời đều không thể gặp người, về phần làm thế nào để một hoàng tử cả đời không gặp người, sợ là phải xem ý Thánh thượng.
"Vậy Tương Phi nương nương thì sao? Như ý tứ của sơn thần đầu rồng thân người, chủ ý này là bà ta ra, chàng có thể tố cáo chuyện bọn họ muốn hại chàng hay không?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.
Lý Hoài lắc đầu, khẽ cười một tiếng,: "Làm gì đến nỗi.
Lý Thanh xảy ra chuyện này, thì Lý Du cũng phải bị chút liên luỵ.
Còn nữa, chuyện lũ lụt của Võ Xương vốn là có lỗi của hắn, lần này trong lòng phụ hoàng sợ là đã đem hai huynh đệ này đều coi là điềm dữ rồi.
Tương Phi vốn là muốn hại ta, hiện nay phụ hoàng chắc chắn sinh lòng khúc mắc với bà ta, bà ta lại phải nhìn hai hài nhi của mình chịu liên luỵ, cả đời chịu tra tấn dằn vặt trong lãnh cung, mua dây buộc mình, làm gì còn có rảnh rỗi bay nhảy, không cần để ở trong lòng."
Nguyên Tư Trăn thấy bộ dáng Lý Hoài nhẹ như mây gió, không thể không bội phục sự quyết đoán của hắn.
Chẳng hiểu sao nàng lại nhớ tới thời điểm hắn xé bỏ khế ước thành thân giả của hai người, trong lòng bỗng nhiên giật mình, lập tức trong lòng chợt nổi lên tâm tình phức tạp không biết từ đâu tới, liền nhìn hắn nhu nhu cười một tiếng, nhẹ nói: "Vương Gia anh minh."
"Làm sao vậy?" Lý Hoài càng nhìn ra đáy mắt nàng chợt lóe chút ngưng trọng, không hiểu liền hỏi.
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài, khẽ thở dài tựa vào đầu vai hắn, "Ta đang nghĩ, cùng Vương Gia là địch, thật không phải ý kiến hay."
Lý Hoài chỉ nghĩ là mình làm nàng sợ, thấy ngữ khí nàng trở nên sợ hãi, liền đưa tay nhẹ nhàng nắm bờ vai của nàng, có chút nghiêm túc nói: "Thân ở nhà đế vương, thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được) thôi."
"Ta chỉ hi vọng về sau ta sẽ không thành địch nhân của Vương Gia, nếu có, chắc là bị Vương Gia giết đến không còn sót lại một chút cặn." Nguyên Tư Trăn nửa thật nửa giả thử dò xét nói.
"Nàng sao lại trở thành địch nhân của ta chứ?" Lý Hoài cũng chẳng biết tại sao ngữ khí của mình lại có chút buồn bực.
"Tất nhiên sẽ không." Nguyên Tư Trăn vội vàng nói, " ta và Vương Gia phu thê nhất thể, là hai con châu chấu trên một sợi thừng, ai có thể cùng Vương Gia là địch, chứ không thể nào là ta!"
Lời này của nàng vừa ra, Lý Hoài chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, bàn tay nắm trên bả vai của Nguyên Tư Trăn cũng nắm thật chặt.
Tại một góc độ hắn không nhìn thấy, khoé miệng Nguyên Tư Trăn lại lộ ra nụ cười như ý.
"Hô —— "
Ngay khi Lý Hoài đang sa vào nhu tình với mỹ nhân trong lồng ngực, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng rít, Nguyên Tư Trăn lập tức rời khỏi hõm vai của hắn, nhanh chóng cầm lấy đèn hoa sen, nói ra: "Sơn thần đầu rồng thân người trở về."
Hai người đi đến trong viện, chờ Nguyên Tư Trăn gọi hoả long từ trong đèn hoa sen ra, sơn thần đầu rồng thân người liền hiện ra nguyên hình, hắn nổi giận đùng đùng nói: "Thay xong, thay xong rồi! Trừ tiểu tử Lý Thanh kia, ta đều đổi lại rồi!!"
Nguyên Tư Trăn sờ sờ đèn hoa sen, để hỏa long phun sừng rồng của hắn ra, "Trước trả lại ngươi một góc, đợi sau một tháng, nếu trong thành không còn người thụ hại, hẹn ngươi ở góc núi Thái Ất ngoài thành, ta trả đuôi rồng cho ngươi."
"Lừa đảo, đồ lừa đảo! Rõ ràng nói rồi là đổi xong thì trả ta mà!" Sơn thần đầu rồng thân người hô.
"Ta làm gì lừa ngươi, vốn là ước định như thế, ta làm sao biết ngươi có phục hồi lại tất cả người thụ hại như cũ hay chưa chứ!" Nguyên Tư Trăn vung tay lên, làm ánh lửa hoa long đang ngậm lấy đoạn đuôi rồng bừng sáng lên.
"A nha! Độc phụ!" Sơn thần đầu rồng thân người che lấy cái mông, căm giận bất bình nói: "Được được được, một tháng, núi Thái Ất!"
Hắn sợ Nguyên Tư Trăn lại nghĩ thêm cái trò mèo gì nữa, vội vàng hóa thành làn khói xanh định bay đi, nhưng khi lởn vởn trên không trung lại để lại một câu, "Ta cũng không phải đang hại người, đều là do giúp bọn hắn hoàn thành tâm nguyện, đừng mở miệng một tiếng lại một tiếng thụ hại, hừ!"
Nguyên Tư Trăn thấy hắn bay xa, có chút bất đắc dĩ thu hỏa long lại vào trong đèn, nhịn không được nói ra: "Cái tên ngu xuẩn này thế mà là hậu duệ của Thần Thú thượng cổ đó, tổ tông hắn mà biết thì có bao nhiêu thương tâm chứ!"
Lý Hoài lần đầu nghe nàng mắng chửi người, thật hoàn toàn khác biệt với những quý nữ hiền thục thủ lễ kia, trên người Nguyên Tư Trăn luôn mang theo chút không khí chợ búa như có như không, nhưng hắn cảm giác ra một tia xinh xắn đáng yêu.
"Chàng cười cái gì?" Nguyên Tư Trăn liếc về phía mặt của hắn.
Nụ cười trên khoé miệng Lý Hoài vẫn chưa buông xuống, hắn có hơi lắc đầu bất đắc dĩ, quay người lại muốn về thư phòng, "Ta còn có việc phải xử lý, nàng đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm." Nguyên Tư Trăn cũng không quấn lấy hắn, cất kỹ đèn hoa sen, liền về phòng ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...