Khi Lý Hoài từ nhĩ phòng ra tới, liền thấy Nguyên Tư Trăn ghé vào trên giường xem thoại bản, đôi trắng nõn chân của nàng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh nến, đâm vào mắt làm Lý Hoài nhất thời không dám tiến lên.
Nguyên Tư Trăn ngắm hắn, liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: "Vương gia sao mặc xiêm y lại mặc lâu như vậy, làm Trăn Trăn chờ một lúc rồi!"
Nàng cúi đầu lại lật vài trang sách, khóe mắt liếc thấy Lý Hoài vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, thầm nghĩ lúc nãy mình đưa xiêm y, biểu tình giễu cợt quá rõ ràng rồi sao? Hắn tức giận rồi?
Nguyên Tư Trăn có chút chột dạ, nhét thoại bản lại vào dưới gối đầu, bò lên, mang giày, vẻ mặt vô tội đi đến trước mặt Lý Hoài, ôn nhu nói: "Hôm nay Vương gia có chút mệt nhọc, hay là để cho Trăn Trăn ấn ấn vai cho chàng nha?"
Nàng vừa định duỗi tay kéo cánh tay Lý Hoài, lại thấy cánh tay hắn hơi hơi co rụt lại về phía sau, nhưng trong chớp mắt lại lập tức quay về chỗ cũ.
Lòng Nguyên Tư Trăn tràn đầy nghi hoặc kéo Lý Hoài đi về hướng mép giường, thầm nghĩ hắn phải ứng vậy là như thế nào? Lại phòng bị nàng nữa sao?
Nàng vội vàng suy tư trong đầu xem mấy ngày gần đây có lộ ra sơ hở gì hay không, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn nhu thẹn thùng.
Lý Hoài vừa ngồi vào mép giường, tay nàng mới vừa đáp lên trên vai hắn, liền nghe hắn trầm giọng nói: "Không nhọc Vương phi, đêm đã khuya, ngủ đi."
Nguyên Tư Trăn trong lòng rùng mình, Lý Hoài tuyệt đối có vấn đề!
Rõ ràng mấy ngày nay thái độ có hắn đã hòa hoãn, sao đột nhiên lại lạnh nhạt như thế?
Rốt cuộc có phải mình sơ ý để lộ cái gì rồi không? Chẳng lẽ Lăng Tiêu tìm tới cửa nói gì đó? Hay là......!Lý Hoài nhớ lại cái gì rồi?
Tưởng tượng đến chuyện Lý Hoài có thể đã khôi phục lại ký ức, Nguyên Tư Trăn cảm giác trái tim mình thật nhảy lên tới cổ họng, nàng dời tay ra khỏi người Lý Hoài, thật cẩn thận nói: "Vậy Trăn Trăn cũng ngủ."
Dứt lời, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm thần sắc Lý Hoài, chậm rãi sải bước trèo lên bên giường ngủ.
Lý Hoài thấy nàng đã nằm xong, mới tắt nến, tâm tình phức tạp mà nằm lên vị trí của mình.
Trong lòng hắn không khỏi ảo não, sao mình mới vừa rồi vẫn cứ co quắp lại như vậy chứ, Nguyên Tư Trăn lại sẽ cho rằng hắn lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn càng muốn làm ra vẻ đạm nhiên, lại càng có chút không biết phải làm sao.
Lý Hoài chưa bao giờ có tâm tình như vậy, hắn nhắm hai mắt nói cho bản thân, Nguyên Tư Trăn là thê tử mình cưới hỏi đàng hoàng, chuyện thân mật giữa hai phu thê là khó tránh khỏi, chớ có lại nghĩ đến cái lễ giáo gì, cái nam nữ thụ thụ bất thân gì đi.
Nhưng khi hắn nhắm mắt để cho hai bên chính tà trong lòng mình giao chiến, bên tai lại cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Nguyên Tư Trăn.
"Vương gia, Trăn Trăn có chuyện muốn nói với chàng." Nguyên Tư Trăn dịch đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói.
"Ừm." Lý Hoài nhắm hai mắt, chậm rãi đáp.
Nguyên Tư Trăn rút tay từ trong ổ chăn ra, chậm rãi phủ lên đôi mắt hắn, "Vương gia có nhớ rõ Trăn Trăn đã cho chàng kinh hỉ không?"
Lý Hoài lập tức nhớ tới khi hắn mới vừa mất trí nhớ, Nguyên Tư Trăn cũng che lại đôi mắt hắn như vậy, nói phải cho hắn cái kinh hỉ gì đó, kết quả liền....hôn lên mặt hắn một cái.
Lần này chẳng lẽ nàng lại chơi cái trò này?
Nguyên Tư Trăn thật đúng là lại muốn giở trò này, nhưng vẫn là vì muốn thăm dò linh đài của Lý Hoài.
Bàn tay nàng mới vừa dán lên trên da Lý Hoài, liền cảm giác có chút ấm ấm, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, Nguyên Tư Trăn liền tụ thần, thâm nhập vào linh đài hắn.
Đến khi thấy rõ, Nguyên Tư Trăn thở phào một hơi, cũng may không phải khôi phục ký ức, vậy tột cùng là tại sao hắn lại nổi lên phòng bị nữa rồi?
Chẳng lẽ là mấy ngày nay nàng quá muốn tích cóp công đức, nên vai sủng phi của nàng điều sơ sẩy?
Nguyên Tư Trăn liếm liếm môi, thầm nghĩ không thể chịu thua ở cái chuyện nhỏ nhặt này chứ.
"Vương gia cảm nhận được nhẹ nhàng chút nào không?" Nàng lấy tay từ trên mắt Lý Hoài ra, ôn nhu hỏi.
Lý Hoài lúc này mới trợn mắt nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có ý nghi hoặc nhỏ đến không thể phát hiện.
"Ta vừa mới dùng thuật pháp thư giãn cho Vương gia đó! Có kinh hỉ hay không?" Nguyên Tư Trăn ra vẻ tranh công mà nói.
Con ngươi Lý Hoài ám ám, hắn còn tưởng rằng sẽ giống lần trước vậy......!
Nguyên Tư Trăn ra vẻ khó hiểu, "Làm sao vậy? Vương gia không vui hở?"
"Không có gì." Lý Hoài xoay đầu thấp giọng nói, hắn còn chưa kịp chải vuốt rõ ràng vì sao trong lòng lại có chút mất mát, chợt thấy bên hông nóng lên.
"Vương gia thật sự là không vui mà, chàng không nói Trăn Trăn sẽ cù cho chàng nhột cho xem, trước kia chàng sợ nhất chính là cái này." Tay nhỏ của Nguyên Tư Trăn vừa muốn tác loạn, lại bị Lý Hoài nắm chặt lại.
Hắn nhìn hai con ngươi tròn xoe của Nguyên Tư Trăn, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Nàng lại định......!quyến rũ hắn?
Hành động kế tiếp của Nguyên Tư Trăn phảng phất như xác minh ý tưởng của hắn, trong mắt nàng như nhiễm một tầng sương mù, bàn tay nhỏ chưa bị nắm cũng tìm được bên hông Lý Hoài, "Thôi Trăn Trăn không cù chàng nữa, Trăn Trăn ôm Vương gia như trước kia vậy, được không? Từ sau khi Vương gia không nhớ rõ ta......"
Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, khi lại trợn mắt lên, liền thấy Lý Hoài đang đè nàng chặt chẽ dưới thân, còn nắm hai tay nàng ấn ở trên đầu giường.
Nếu không phải biết hắn chưa khôi phục ký ức, Nguyên Tư Trăn theo bản năng liền cho rằng Lý Hoài muốn bắt nàng, chờ nàng bình tĩnh lại, thấy rõ thần sắc của Lý Hoài, bỗng nhiên ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm.
Lý Hoài cảm thấy trong đầu mình như bị đứt một dây đàn, nữ tử dưới thân có chút hoảng loạn, đôi mắt đẹp tràn ngập sương mù mênh mông, thân hình lả lướt hấp dẫn đang kề sát hắn, nóng đến mức hắn có chút hoảng hốt.
Bọn họ là phu thê, phu thê không phải nên thân mật khắng khít như thế sao?
Nguyên Tư Trăn theo bản năng liền định giãy giụa ra khỏi dưới thân hắn, mới vừa dịch hai cái, lại cảm giác ánh mắt Lý Hoài càng thêm thâm thúy, ngay cả hô hấp đều có chút nặng nề.
"Vương gia......" Trong lòng nàng hoảng hốt, cứ tưởng rằng mình lấy lòng một phen, Lý Hoài sẽ chống đẩy như thường lệ vậy, nhưng sao lần này lại áp lên theo lời nàng luôn vậy?
Nhưng nếu giờ phút nàng này kháng cự, chắc chắn sẽ làm hắn sinh ra nghi ngờ!
Trong lòng Nguyên Tư Trăn ảo não, biết thế không nên dùng biện pháp này trêu chọc hắn, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải tình thế nguy hiểm này!
Nàng lấy hết can đảm nhìn thẳng đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Lý Hoài, mặt hai người đã tiến đến cực gần, hơi thở giao triền bên nhau, ngay cả hàng lông mi đang rũ xuống của hắn nàng đều có thể xem thấy rõ từng cọng......!
Bỗng nhiên, một trận đập cửa dồn dập lạnh băng đánh vỡ màn kiều diễm trong phòng.
"Vương gia, Võ Xương cấp báo." Giọng nói không mang theo tình cảm của Mạnh Du ở ngoài cửa vang lên.
Trong mắt Lý Hoài khôi phục một tia thanh minh, lực ấn trên đôi tay Tư Trăn nới lỏng, Nguyên Tư Trăn như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Vương gia, cấp báo!"
Hắn ngồi dậy nhìn thoáng qua Nguyên Tư Trăn quần áo hơi loạn, lại cuống quít xoay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa lạnh lùng nói: "Chờ ta trong thư phòng."
Dứt lời, hắn tùy tiện khoác áo ngoài, hình như có chút hoảng loạn mà ra khỏi phòng ngủ, không dám liếc mắt nhìn Nguyên Tư Trăn một cái.
Nguyên Tư Trăn thấy người đi rồi, không khỏi thở phào một hơi, dùng chăn che đầu lại, chân rúc lại thành một cụm trên giường.
Trái tim nàng còn đang đập bịch bịch, qua hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Sờ sờ khuôn mặt còn có chút hơi nóng, thầm mắng mình, Nguyên Tư Trăn a Nguyên Tư Trăn, sao dễ dàng như vậy đã bị hắn hù sợ, vừa rồi không nên túng như vậy chứ, vậy thì còn gì là yêu phi hồ ly tinh đây!
Nghĩ như vậy, nàng lại vội vàng lắc đầu, như vậy cũng không được, vạn nhất tên Lý Hoài kia định lực không tốt, lại bị nàng trêu chọc chịu không nổi, chẳng phải là đào hố bản thân mình?
Trong lòng Nguyên Tư Trăn phân loạn, nhất thời nghĩ không ra cách, đành phải cưỡng bách mình ngủ nhanh mọi chút, miễn cho Lý Hoài trở về, hai người đều xấu hổ......!
- ------------------------------------
"Võ Xương cấp báo, Trường Giang vỡ đê, hồng thủy tràn vào thành nhỏ, có bá tánh tử thương." Mạnh Du đi theo bên cạnh Lý Hoài nhiều năm, năng lực xem mặt đoán ý không yếu, hắn thấy sắc mặt Lý Hoài không vui, liền ngắn gọn báo cáo sự tình.
Lý Hoài rũ mắt suy tư một chút, lạnh giọng nói: "Chưa tới mùa lũ, sao lại có hồng thủy?"
"Nguyên nhân cụ thể thì không được biết, chỉ là lần này nơi vỡ đê chính là chỗ mới vừa được cấp không ít ngân lượng để tu sửa, Thánh Thượng ngày mai lâm triều, sợ là muốn vấn tội."
Thái thú Võ Xương, Ôn Ngạn, là do Thục Vương Lý Du tiến cử, nhận chức còn chưa được hai năm, hiện giờ ở lại xảy ra tai nạn này dưới sự cai trị của hắn, nếu theo như những gì Lý Hoài biết về Thánh Thượng, chắc chắn giáng tội Lý Du.
Hắn nhanh chóng lướt qua một lần thế lực Võ Xương ở trong đầu mình để ngừa có người mình bị liên lụy, lại nghe Mạnh Du nói: "Còn có một chuyện, nghe nói hồng thủy kia cực lớn, lại còn huỷ hoại luôn một cái núi nhỏ, thế nhưng lại vô tình làm lộ ra ra một hoàng lăng, có rất nhiều kỳ trân dị bảo hiếm có."
Lý Hoài khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ Lý Du phản ứng rất nhanh, "Vậy thái thú Võ Xương có phải đã góp nhặt bảo vật lên, còn phát hiện được cái điềm lành gì đó hiện ra?"
Mạnh Du thấp giọng nói: "Đúng như lời Vương gia nói."
"Hoàng lăng của triều nào?"
"Tiền triều Chu thị, nhưng lại không biết là của vị hoàng đế nào." Mạnh Du cũng thấy việc này kỳ quái, nhíu mày đáp.
Lý Hoài như suy tư gì, sờ sờ hồ sơ vụ án, "Không cần nghĩ nhiều, ngày mai là có thể biết rồi, ngươi nói lại tình huống tử thương chi tiết cho ta nghe."
Mạnh Du theo lời hồi bẩm, đợi hắn nói xong hết tin tức, trăng đã lên đầu cành.
"Ngươi lui xuống trước đi." Lý Hoài ra ý bảo hắn rời đi, dòn mình lại vẫn ngồi trước án bàn, không hề có ý rời đi.
Trong lòng Mạnh Du có chút kỳ quái, đã trễ thế này vì sao Vương gia còn không trở về phòng ngủ?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt lãnh túc của Vương gia khi ra cửa, thầm nghĩ, phỏng chừng là cãi nhau với Vương phi, nhưng không muốn trở về đi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...