“Như vậy, ngoài chuyện sập dàn giáo, dân chúng xung quanh chính vì căm ghét hắn nên mới nhân vụ này biểu tình mạnh mẽ như vậy.” Lâm Tĩnh nói thêm.
“Lục Danh muốn lợi dụng truyền thông, đi trước một bước, đẩy mọi trách nhiệm cho chúng ta, hắn quá tự mãn rồi.” Giang Cẩn Ngôn lạnh lẽo cất tiếng.
“Vậy chúng ta có cần xử lý truyền thông trước?”
“Tạm thời chưa cần, chúng ta vẫn còn quá ít thông tin, không khéo sẽ bị phản ứng ngược.”
“Giang tổng, bên phía Nhất Nam có điểm kỳ lạ.” Lần này là Nhã Tịnh nói.
“Thái độ quá mức bình tĩnh của anh ta không đúng.
Cho dù là chấp nhận sự thật đi nữa, thì người trong hoàn cảnh sau một đêm biến thành tàn phế cũng không thể thích ứng nhanh như vậy.”
“Ý cô là?” Trợ lý Lâm nhìn cô khó hiểu.
“Hơn nữa khi tôi và Vỹ Trí trao đổi với những công nhân có mặt lúc xảy ra tai nạn, lời của bọn họ nói giống như là anh ấy cố tình ngăn không cho họ tiếp cận dàn giáo.” Nhã Tịnh nhìn hai người, tiếp tục nói.
“Cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ lại, Vỹ Trí cũng phát hiện có người đã động tay qua cột thép.”
“Nhưng thật vô lý, chẳng lẽ anh ta cố tình tự tổn thương chính mình?” Lâm Tĩnh không kìm được thốt lên.
“Không loại trừ khả năng anh ta còn gì đó giấu chúng ta.” Bấy giờ Giang Cẩn Ngôn mới lên tiếng.
“Nếu đã vậy, Nhã Tịnh.
Cô tiếp tục tìm hiểu về phía anh ta.
Còn Lâm Tĩnh, anh tra soát lại những sai phạm lúc Lục Danh thâu tóm miếng đất.
Nhớ kỹ, hai người lần này tiến hành điều tra tuyệt đối giữ bí mật, đừng để cho phía Lục Danh biết được tin tức.” Giang tổng cười nhạt, đáy mắt lộ ra vẻ sắc bén.
Nhã Tịnh và trợ lý Lâm nhìn nhau, cùng gật đầu.
Ra khỏi phòng Giang tổng, Lâm Tĩnh nói với cô.
“Nhã Tịnh, cô đừng trách Giang tổng.
Những ngày qua anh ấy chịu rất nhiều áp lực từ phía hội đồng quản trị.”
“Tôi hiểu, trợ lý Lâm.
Lần này sai phạm lớn như vậy, ảnh hưởng đến cổ phiếu của Giang Thịnh.
Dù anh ấy có mắng tôi nặng hơn nữa, tôi cũng không oán trách.”
“Cũng may là cô hiểu, bình thường mọi người ai cũng nói anh ấy lạnh lùng, lại khắt khe.
Chỉ có tôi biết ở vị trí đó anh ấy phải chịu đựng những gì.”
“Tôi lại thấy Giang tổng may mắn, vì có trợ lý Lâm bên cạnh.”
Lời này của Nhã Tịnh vậy mà lại khiến cho trợ lý Lâm đỏ mặt.
Nhã Tịnh lần nữa quay lại công trường, nhưng các công nhân ở đây không còn nhiệt tình như lần đầu.
“Sao lại là cô nữa? Chúng tôi đã nói hết những gì mà chúng tôi biết rồi.”
Hiện tại công trình đã dừng thi công, công nhân cũng không có việc làm nên mất đi nguồn thu nhập.
Họ càng bực bội hơn khi có quá nhiều người đến tra xét, nghi ngờ.
“Xin lỗi đã làm phiền các anh nhiều, tôi chỉ muốn hỏi thăm thêm một chút về tình hình của anh Nhất Nam, gần đây anh ấy có điểm gì kỳ lạ không?” Nhã Tịnh áy náy nói.
“Cô hỏi vậy là đang nghi ngờ anh ấy? Thật không tin được, Nhất Nam đúng xui xẻo mới gặp phải mấy người, cô về đi, chúng tôi không có gì để nói cả.”
Nhìn thái độ của họ lần này, cô biết không thể hỏi gì thêm.
Cô đi dạo một vòng, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì có ít.
Nhưng ngoài sự ngổn ngang của hiện trường hôm đó ra, cũng không có điểm gì mới.
Xem ra chuyến này cô đã đi vô ích rồi.
Trở lại khách sạn thì cũng đã đến giờ cơm, Lâm Tĩnh nhìn thấy cô thất thiểu quay về cũng biết là cô chưa có tin gì tốt, chỉ nói cô mau đi ăn cơm cùng hai người bọn họ.
Nhưng bữa cơm này Nhã Tịnh hoàn toàn không có tâm trạng để ăn, Giang tổng nhìn thấy trạng thái của cô như vậy, hỏi:
“Gặp khó khăn gì sao?”
“Bọn họ cảm thấy tôi không đứng về phía họ, nên không muốn cung cấp thêm tin tức, sợ sẽ gây bất lợi cho Nhất Nam.” Cô uể oải đáp.
“Cũng không có gì lạ, giờ họ và chúng ta đứng về hai phe đối lập, muốn họ hỗ trợ là đều không thể, cô cũng không nên quá thất vọng.” Lâm Tĩnh an ủi cô.
“Lần đầu có cảm giác bị người khác ghét bỏ sao?” Giang Cẩn Ngôn hờ hững lên tiếng.
“Từ từ rồi cô sẽ quen thôi.” Anh không quên bổ sung.
Nhã Tịnh cười bất lực, đúng là Giang tổng thật biết cách an ủi người khác.
“Nếu không biết được thông tin từ người sống, cô thử tìm hiểu trên giấy trắng mực đen xem.” Anh gợi ý.
“Ý anh là?” Nhã Tịnh không hiểu.
Nhưng Giang tổng cũng không nói gì thêm, anh đang bận nghiên cứu phần cơm của mình.
Dạo này bận rộn khắp nơi, cả trợ lý Lâm và Nhã Tịnh đều không có ai quan tâm đến “vị khó chiều” này, cũng may Giang tổng cũng khá thức thời, việc ăn uống lúc cần tùy tiện thì tùy tiện.
“Giấy trắng mực đen.” Nhã Tịnh lẩm bẩm, là cô đã bỏ sót gì ư.
Nếu như nói Nhất Nam cố ý tổn hại chính mình vậy thì chỉ có thể là một lý do, chính là sức khỏe anh ấy vốn đã tệ.
Mà sức khỏe…
“Tôi nghĩ ra rồi, cảm ơn anh, Giang tổng, tôi xin phép đi trước.” Nhã Tịnh có chút phấn khích.
“Khoan đã!”
“Anh còn có chuyện gì dặn dò sao Giang tổng?”
“Cô chưa ăn xong!”
Nhã Tịnh: “…”
“Nhã Tịnh, cô mới đi làm lần đầu sao? Có chút chuyện đã không ăn không nghỉ, làm sao có thể bám trụ lâu dài?” Giọng anh vẫn dửng dưng, Nhã Tịnh không nghe ra được biểu tình.
“Tôi…” Cô không biết phải giải thích sao, một phần hơi bất ngờ vì Giang Cẩn Ngôn lại để ý đến chuyện này.
“Những vấn đề này vẫn xảy ra hàng ngày ở Giang Thịnh, nếu muốn tiếp tục làm việc ở đây, cô không thể làm việc cảm xúc như vậy.”
“Tôi biết rồi, vậy tôi xin phép… ăn tiếp.”
Nhã Tịnh đáp xong, tiếp tục bữa trưa một cách gượng gạo.
Lần đầu cảm thấy, ăn cơm cũng rất áp lực.
Nhưng cô cũng cảm thấy Giang tổng tuy nói chuyện khó nghe, nhưng cũng rất để ý đến người khác, hèn gì trợ lý Lâm đối với anh cũng rất tốt.
Đúng là những ngày qua, vì lo lắng cô cũng không thiết tha chuyện ăn uống, trong đầu luôn có nhiều suy nghĩ, tối cũng ngủ không ngon, người đã gầy đi không ít.
Lần thứ ba đến công trường, cô không đến chỗ ở của các công nhân nữa mà vào văn phòng quản lý của công ty.
Dựa theo suy đoán của cô, nếu sức khỏe Nhất Nam có vấn đề, anh ấy nhất định sẽ nghỉ phép để đi khám.
Chỉ cần kiểm tra lịch sử chấm công, sẽ biết cụ thể là những ngày nào.
Kết quả cô dò liền ba tháng gần đây nhất, cuối cùng cũng phát hiện tháng sáu vừa qua anh ấy có nghỉ ba ngày, lý do chính là bị ốm.
Không chậm trễ thêm, cô lập tức đến các bệnh viện của tỉnh Phúc Giang để đối chiếu.
Nhưng Nhã Tịnh không phải là cảnh sát, muốn có được giấy tờ khám bệnh của Nhất Nam cô đành phải giả vờ là em gái của anh ấy – Di Nguyệt.
“Chào chị, hôm trước anh trai của em khám ở đây vào ngày 14/6 nhưng sơ ý làm mất hồ sơ khám bệnh, em muốn xin lại kết quả để nộp vào công ty làm phép nghỉ cho anh ấy ạ.”
Hôm nay Nhã Tịnh mặc chiếc áo thun đơn giản, cùng với quần jean, thay giày cao gót bằng đôi giày thể thao.
Trông cô hoàn toàn giống như một nữ sinh viên đại học.
“Anh của em tên là gì?”
“Dạ là Nhất Nam ạ, hôm nay anh ấy đi làm nên nhờ em đến lấy hộ.”
“Xin lỗi, nhưng không có ai tên Nhất Nam khám vào thời gian đó cả, em có nhầm lẫn gì không?”
“Dạ, chắc em nhầm ạ, em cám ơn chị.”
Đây đã là bệnh viện cuối cùng trong khu vực rồi, nhưng vẫn chưa tra ra thông tin của anh ấy.
Nhã Tịnh thở dài, cứ tưởng đã có hướng đi mới nhưng xem ra mọi việc vẫn còn rất khó khăn.
Rốt cuộc Nhất Nam, anh đã đi khám bệnh ở đâu vậy?
Buổi tối trở về, cô cân nhắc một chút, sau đó quyết định ghé qua phòng của Giang Cẩn Ngôn báo cáo sơ qua về tình hình.
Gõ cửa một lát lâu thì trợ lý Lâm mới ra mở cửa, lại còn đang mặc một bộ đồ ngủ con thỏ! Nhưng ngạc nhiên hơn là Giang tổng bình thường thần sắc lãnh đạm nay cũng đang mặc một bộ đồ sư tử.
Hai người này là đang có chuyện gì?
Thấy ánh nhìn bất thường của cô, Lâm Tĩnh hơi bối rối:
“Tôi vội quá nên nhờ mẹ tôi soạn đồ giúp, bà ấy tính khí trẻ con nên thích những thứ này, còn Giang tổng…”
“Cô có thu hoạch gì không?” Giang tổng cắt ngang lời giải thích của Lâm Tĩnh, có lẽ đối với anh việc này thật dư thừa.
“Tạm thời vẫn chưa có, tháng vừa rồi anh ấy có nghỉ phép để đi khám nhưng tôi đã đến các bệnh viện tìm hiểu thì không có thông tin.
Ngày mai tôi dự định kiểm tra thêm các phòng khám nhỏ xem sao.” Nhã Tịnh nhìn sao cũng thấy không quen được với hình ảnh “sư tử Giang” này, cô trả lời cứng nhắc.
Giang Cẩn Ngôn liếc nhìn cô, hơi nhíu mày:
“Mai tôi đi cùng cô!”
“Nhưng mà Giang tổng, anh đi thì sẽ lấy thân phận gì.
Trong anh không giống em trai của Nhất Nam tí nào?” Cô thành thật.
“Vậy tôi đứng ngoài là được!” Giang Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc nói.
Nhã Tịnh thấy không ổn lắm nhưng lại không dám từ chối.
Lúc về tới phòng cô vẫn còn trong nghi vấn, chị Bình nói không có ai làm được trợ lý cho Giang tổng quá ba tháng, cho đến khi trợ lý Lâm xuất hiện.
Chẳng lẽ Giang tổng có cảm xúc đặc biệt với Lâm Tĩnh sao? Vậy còn Kỳ Kỳ?
“Giang tổng, bố anh gọi.” Lâm Tĩnh thông báo cho Giang Cẩn Ngôn.
Giang Cẩn Ngôn nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Chủ tịch nói bên phía hội đồng quản trị đã không còn kiên nhẫn, họ muốn chúng ta chậm nhất là tuần sau phải giải quyết xong vụ này.
Nếu không dự án Lãm Nguyệt sẽ bị… hủy bỏ.”
“Hừ, những người già thiệt là thiếu kiên nhẫn.
Đúng không trợ lý Lâm?” Giang tổng cười tự giễu.
Giang tổng hỏi mà trợ lý Lâm lại không dám trả lời.
Nói sai ý Giang tổng cũng không được, mà nói xấu lãnh đạo cao tuổi anh cũng không dám, chỉ có thể im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...