Giả Thanh Cao


Chuyến đi này không chỉ có Cẩn Ngôn cùng Nhã Tịnh bên Giang Thịnh, còn có Vỹ Trí đại diện cho Hoàng Đạt.

Ngoài vị trí nhân viên phụ trách dự án, Nhã Tịnh đảm nhiệm luôn vai trò trợ lý cho Giang tổng.
Giám đốc Lục niềm nở chào đón bọn họ, hoàn toàn khác với thái độ trước đây khi Vỹ Trí liên hệ, thậm chí một cuộc điện thoại Lục tổng cũng báo bận không nghe máy.
Miếng đất mà Lục tổng sở hữu có vị trí đắc địa ở Phúc Giang, đặc biệt vùng đất này có một hồ nước tự nhiên chưa được khai phá, vẫn giữ nguyên vẻ đẹp hoang sơ ban đầu.

Khi Hoàng Đạt lên kế hoạch cho dự án này, chỉ nhắm vào một phần nhỏ của nơi này.

Nhưng nay với nguồn lực của Giang Thịnh, biến nơi này thành khu du lịch sinh thái lớn nhất trong nước hoàn toàn dễ dàng.
Giám đốc Lục giành nguyên ngày đầu tiên để dẫn mọi người tham quan toàn bộ khu vực này.

Lúc Vỹ Trí ra ngoài nghe điện thoại, Lục tổng đã hỏi Giang Cẩn Ngôn:
“Thật ra tôi có một thắc mắc nhỏ, tại sao lần này Giang Thịnh lại hợp tác với Hoàng Đạt, vị thế của hai bên quả thật không tương xứng lắm.

Xin lỗi nếu như câu hỏi có đường đột mong Giang Tổng bỏ qua.”
Lục tổng không biết Nhã Tịnh là cựu nhân viên của Hoàng Đạt, nên lời này nói ra không hề e ngại cô.

Cô nhìn về phía Giang Cẩn Ngôn thấy anh không có ý kêu cô rời đi, nên im lặng tiếp tục đứng phía sau anh.
“Lục tổng không biết rồi, Hoàng Đạt lúc này đang cần trợ giúp, nếu sau này may mắn thành công, nhất định sẽ không quên Giang Thịnh.

Đổi lại là một công ty khác, chưa chắc đã trân trọng sự hợp tác này.” Giang Cẩn Ngôn cười nhạt đáp.
“Giang tổng thật có lòng tạo điều kiện cho những người trẻ tuổi, tôi thật ngưỡng mộ.” Giám đốc Lục đáp lại, lời nói ra không biết có mấy phần chân thật.
Trên đường về khách sạn, Giang Cẩn Ngôn hỏi cô:
“Cô thấy Lục Tổng là người như thế nào?”
Cô thấy Lục Danh là người thực dụng, việc gì không có lợi sẽ không làm, nhưng thương trường chính là vậy, nên chỉ nói:
“Tôi thấy quan điểm kinh doanh của ông ấy khá rõ ràng.”
“Không giận vì ông ấy đã coi thường Hoàng Đạt sao?”

“Không trách ông ấy được, với điều kiện của Hoàng Đạt, mảnh đất đó sẽ không phát huy hết tiềm năng, ông ấy từ chối cũng hợp lý.”
Ngẫm nghĩ trong giây lát, cô tiếp lời:
“Giang tổng, thực sự cảm ơn anh.”
“Vì?”
“Vì đã cho Hoàng Đạt một cơ hội.”
Giang Cẩn Ngôn bật cười:
“Cô tin những lời khi nãy tôi nói với Lục tổng là sự thực?”
Nhã Tịnh nhìn anh bối rối, nếu không phải thì lý do là gì, rõ ràng Lục tổng cũng không tin đáp án đó.
“Nếu vậy thì nguyên nhân là gì mà anh lại chấp nhận dự án này?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Rồi sau này cô sẽ biết.”
“Sau này?”
Tại sao Giang tổng lại thích úp úp mở mở như vậy, không giống phong cách của anh ta mọi khi.

Nhưng cô không dám hỏi, cô không phải trợ lý Lâm, có thể thoải mái khi ở cạnh Giang tổng, nếu được chọn cô vẫn muốn cách xa anh ấy một chút.
Buổi tối, liếc nhìn Nhã Tịnh trong bộ đồ công sở, biểu tình lạnh nhạt ngày thường của Giang tổng cũng có chút biến hóa:
“Trợ lý Ôn, cô không còn bộ đồ nào khác sao?”
“Xin lỗi Giang tổng, tôi quên mất.” Nhã Tịnh ngại ngùng đáp, trước giờ cô làm việc ở Hoàng Đạt, hiếm khi tham gia những tiệc như thế này, chuyện trang phục cô cứ nghĩ mặc đồ lịch sự là được, giờ nghĩ lại đúng là không phù hợp.
Giang Cẩn Ngôn liếc nhìn đồng hồ, chậm rãi nói:
“Vẫn còn sớm, bác Triệu ghé qua trung tâm mua sắm gần đây giúp cháu.”
Tới nơi, Nhã Tịnh xuống xe áy náy nói:
“Giang tổng anh đợi tôi một xíu, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhưng Giang Cẩn Ngôn đã mở cửa bước xuống xe, anh nhìn cô cười nhạt:
“Tôi cảm thấy thẩm mỹ của trợ lý Ôn rất không đáng tin cậy.”
Nói xong cũng không nhìn biểu tình trên gương mặt cô, sải bước về phía cửa hàng thời trang phía trước.
Chân anh rất dài, chỉ bước nhẹ mà Nhã Tịnh phải chạy theo mới kịp.
Mắt nhìn của Giang tổng rất tốt, anh chỉ tùy tiện chỉ một bộ đầm, Nhã Tịnh mặc không những vừa vặn mà còn rất hợp với cô.


Chiếc đầm xanh navy dài ôm trọn lấy dáng cô, phần trên cúp ngực đơn giản nhưng sang trọng, tuy chỉ trang điểm nhạt nhưng nhìn cô rất xinh đẹp.
Giang tổng nhìn Nhã tịnh, vẻ mặt hài lòng, dáng vẻ này mới đúng là trợ lý của anh.
Chiếc Bentley dừng ở sảnh nhà hàng, nhân viên nhanh chóng ra mở cửa cho họ.

Lục Tổng và Vỹ Trí đều đã có mặt từ sớm chỉ đợi đón Giang tổng.
Lục Danh tươi cười chào Giang Cẩn Ngôn, khi quay sang Nhã Tịnh có hơi bất ngờ:
“Không ngờ trợ lý Ôn lại là một mỹ nhân.”
“Đúng là rất xinh đẹp.” Vỹ Trí cũng vui vẻ nói.
“Cám ơn Lục tổng quá khen.” Cô đỏ mặt nói, không quên lườm Vỹ Trí.
Lục Danh chuẩn bị bữa tiệc hết sức chu đáo, cũng thường xuyên ở cạnh Giang Cẩn Ngôn tiếp chuyện.

Xem ra anh ta rất xem trọng việc hợp tác lần này.
Giang tổng tâm trạng cũng rất vui vẻ, uống rượu có hơi nhiều.

Nhã Tịnh vẫn luôn theo sát anh, muốn nhắc nhở nhưng lại không dám nói.

Lục Danh thấy vậy liền khách sáo mời cô một ly rượu:
“Trợ lý Ôn, tôi mời cô một ly, hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.”
Cô định uống thì Giang Cẩn Ngôn đã ngăn lại:
“Lục tổng, trợ lý Ôn nhìn vậy nhưng không giỏi uống rượu đâu, khiến anh chê cười rồi.”
Lục Danh nghe anh nói vậy cũng không ép, chỉ cười cười rồi rời đi.

Nhã Tịnh nhìn Giang tổng khó hiểu, nhưng anh đã lên tiếng trước:
“Hai người chúng ta, một người say là đủ rồi.

Không thì lát ai đưa tôi về?”

Nhã Tịnh hơi sượng, cô cũng đâu dễ say như vậy nhưng cô không dám cãi lời anh.
“Giang tổng, anh hình như say rồi, tôi không phải trợ lý Lâm, chỉ sợ không khiêng anh nổi.” Nhã Tịnh lo lắng.
Giang Cẩn Ngôn bật cười, hoàn toàn không để ý đến lời cô.
Nhưng sự thật đã chứng minh những gì cô e ngại là thật, vì Giang tổng hiện giờ đã say đến mức không thể đứng vững, cần cô dìu mới có thể đi được đến chỗ xe bác Triệu.
Tới khách sạn, Nhã Tịnh cảm thấy bối rối, cô không biết làm sao để đưa anh lên phòng bèn nhờ bác Triệu:
“Bác Triệu giúp con dìu Giang tổng lên phòng với ạ, anh ấy say quá rồi.”
“Được, cháu đợi bác đỗ xe một xíu nhé.” Bác Triệu nói
“Không cần, không cần, cháu còn tỉnh, bác Triệu đừng lo, cháu tự đi được.” Ánh mắt anh hoàn toàn tỉnh táo nhìn bác Triệu.
Bác Triệu đã làm việc lâu với Giang tổng, liền hiểu ngay ý anh, cười đáp.
“Nếu vậy bác đi đỗ xe, Nhã Tịnh cháu đưa Giang tổng lên phòng nhé!”
Nhã Tịnh muốn gọi bác quay lại nhưng bác đã vội vàng rời đi, cô cũng không biết làm sao, đành dùng hết sức dìu Giang Cẩn Ngôn về.
Vất vả một lúc mới đưa Giang tổng về được phòng, cô khó khăn mở cửa rồi đỡ anh lên giường.

Định bụng chỉnh sửa cho anh nằm ngay ngắn lại rồi rời đi, nhưng vừa mới đứng dậy đã bị một bàn tay kéo lại khiến cô ngã sấp đè lên anh.
Ngay lập tức cô phản xạ đứng ngay dậy, mặt đỏ bừng tức giận chỉ tay vào mặt anh mắng:
“Giang tổng anh đừng nghĩ mình say là có thể lợi dụng tôi.”
Người đang nằm đó hoàn toàn không có phản ứng gì.

Nhã Tịnh đứng nửa ngày cũng không thấy anh động đậy.

Suy nghĩ một lúc, cô thấy anh say rồi cũng không còn đáng sợ, hung hăng đạp anh một cái thật mạnh rồi bỏ về phòng.
Sáng hôm sau, Nhã Tịnh vẫn như bình thường đứng đợi Giang Tổng, nhìn thấy anh liền chào hỏi.

“Chào buổi sáng, Giang tổng.”
Nhưng người trước mặt không thèm để ý đến cô, trực tiếp bước lên xe.

Nhã Tịnh hơi chột dạ, suốt đường đi hai người vẫn giữ không khí im lặng.
Sau sự việc hôm qua, cô tự nhủ phải cẩn trọng hơn với Giang Cẩn Ngôn.

Tuy chưa từng nghe ai nói Giang tổng có ý quấy rối đối với nhân viên nữ, cộng với mắt nhìn người của cô, cô tin anh không phải là người như vậy.
Nhưng anh ta giống như mắc một căn bệnh lạ, thỉnh thoảng mới phát.


Đó là lời nói và hành động đôi khi rất kỳ quặc, thái độ cũng rất mập mờ với cô.

Với linh cảm của phụ nữ, cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh càng xa càng tốt.
Buổi gặp thứ hai, Giang Tổng, Lục tổng và Vỹ Trí đã bàn sâu hơn về các vấn đề thoả thuận hợp tác.

Nhã Tịnh yên lặng lắng nghe, khi nào Giang Cẩn Ngôn hỏi về dự án cô mới lên tiếng giải thích.
Tuy không tranh luận gì gay gắt, nhưng Giang tổng vẫn chưa đồng ký về việc hợp tác giữa ba bên.

Lục tổng cũng không hối thúc anh, lúc tiễn anh lên xe chỉ cười nói:
“Giang tổng, vẫn hy vọng sớm nghe tin tốt từ phía anh.”
Giang Cẩn Ngôn chỉ nhẹ gật đầu, rồi họ quay trở lại Thành phố.

Trên xe, Nhã Tịnh muốn biết lập trường của anh, không nhịn được mà hỏi:
“Giang tổng, anh nghĩ thế nào về việc hợp tác lần này?”
“Lục Danh, người này chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, không phải là đối tượng thích hợp để hợp tác lâu dài.

Anh ta biết lợi ích của việc hợp tác với Giang Thịnh, đương nhiên không muốn bán mảnh đất cho chúng ta mà muốn được trực tiếp tham gia vào dự án khu du lịch Lãm Nguyệt.

Thật tiếc, mảnh đất tốt như vậy, lại nằm trong tay anh ta.”
Giang tổng chậm rãi giải thích.
“Vậy ý anh thế nào?”
“Tạm thời tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm, dù sao mảnh đất này cũng chiếm vai trò quan trọng để thực thi được dự án này.”
“Còn nữa, trợ lý Ôn.

Sáng nay thức dậy tôi cảm thấy chân đau ê ẩm, hôm qua có chuyện gì sao?” Giang Cẩn Ngôn hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lời nói đầy vẻ nguy hiểm.
“À, hôm qua anh say quá, tôi dìu anh không nổi nên lúc vào khách sạn không cẩn thận để anh bị va vào cửa.” Nhã Tịnh thản nhiên đáp.
“Thật sao?” Giang tổng liếc mắt nhìn cô.
Cô hơi chột dạ, đáp nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
“Đương nhiên...!là thật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui