Giả Thanh Cao


Ở Phúc Giang, đã nhiều ngày Lục Danh gọi điện cho Vỹ Trí nhưng đều không được, tức giận anh ta thừa lúc bảo vệ lơ là mà xông thẳng vào văn phòng giám đốc của Hoàng Đạt.

Vừa nhìn thấy Vỹ Trí đã lớn tiếng mắng:
“Các người lừa tôi, rõ ràng đã biết Nhất Nam là tên lừa đảo mà còn giấu diếm để mua lại khu đất Lãm Nguyệt.”
Hình ảnh này có chút quen mắt, chỉ là vị trí của Lục Danh và Vỹ Trí đảo ngược cho nhau mà thôi.
“Anh đang nói gì vậy? Chúng tôi làm sao biết được chuyện đó chứ, đất là do anh ép chúng tôi mua lại, giờ quay sang trách là sao?”
“Vỹ Trí, anh không cần giả vờ, hôm đó anh say rượu chẳng qua là màn kịch của các người.

Còn có vụ kiện, đừng nói là các người không nhúng tay vào.” Lục Danh cười khẩy.
Vụ kiện đó, Lục Danh thua.

Phải chấp nhận đền bù cho hai bác một khoản tiền lớn và chi phí nằm viện của bác trai từ nay về sau, hắn đương nhiên rất phẫn uất.
Bây giờ tới lượt Vỹ Trí nở nụ cười, anh nhẹ nhàng nói:
“Thật ra, Giang tổng biết anh sẽ đến tìm tôi, anh ấy có lời muốn nhắn với anh.”
“Anh ta nói gì?” Lục Danh trợn mắt, hóa ra anh ta biết hắn sẽ tìm bọn họ.
Vỹ Trí tiến sát về phía Lục Danh, gương mặt lạnh lẽo y Giang Cẩn Ngôn:
Anh ấy nói: “Lục Danh, anh chẳng qua chỉ là bán rẻ một miếng đất, thua một vụ kiện.

Nhưng cái anh còn lại rất nhiều, anh nên trân trọng điều đó!”
Nhìn dáng vẻ cùng lời nói đó, Lục Danh chợt thấy rét lạnh.
Hắn ta lập tức tỉnh ngộ, Giang Cẩn Ngôn là ai chứ? Nếu anh ta muốn, chỉ cần một lời nói cũng khiến cho hắn khốn đốn, là hắn ngu ngốc khi chọn đối đầu với Giang Thịnh.

Hắn nhanh chóng thay đổi thái độ, cười nịnh nọt với Vỹ Trí.
“Vỹ Trí, anh nói đúng, lần này là lỗi của tôi, nhờ anh chuyển lời tới Giang tổng.

Cảm ơn anh ấy đã giơ cao đánh khẽ.”
“Được, tôi sẽ nói với anh ấy.


Giám đốc Lục, không tiễn.”
Sáng nay Di Nguyệt đã gọi điện báo cho Nhã Tịnh tin vui, cô bé đã đậu Đại học rồi, có lẽ mười ngày tới sẽ chuyển lên Thành phố để hoàn thành thủ tục nhập học.
“Chị Tịnh, em cũng đã xin được việc làm rồi, chú Vỹ Trí nói em có thể làm Lao công cho công ty chú ấy, bên đó cũng có sắp xếp chỗ cho em ở lại.

Mẹ em thì vẫn ở nhà để chăm sóc anh hai.”
“Em nói chú gì cơ?”
“Là chú Vỹ Trí giám đốc công ty Hoàng Đạt ạ.”
“Chú?”
Nhã Tịnh hỏi đến lần thứ hai mới có thể hiểu được tình hình.

Cô bé tôn trọng gọi Giang Cẩn Ngôn và Lâm Tĩnh là Giang tổng và trợ lý Lâm, với cô thì thân mật là chị Tịnh, sao đến Vỹ Trí lại là “chú”? Nếu xét về tuổi tác thì anh cũng hơn cô có ba tuổi.

Đợt biểu tình vừa qua đúng là anh có hơi xuống sắc nhưng cũng đâu đến nỗi lắm chứ.
Mà người này cũng không thèm quản Di Nguyệt gọi mình là gì, còn xếp cho cô bé xinh đẹp lanh lợi như vậy làm Lao công, quả nhiên xứng đáng ế đến già.
“Dạ đúng rồi ạ, chú ấy đối với em rất tốt.

Nhưng em vẫn muốn kiếm thêm việc làm thu ngân ở các cửa hàng tiện lợi vào buổi tối để kiếm thêm tiền gửi về cho mẹ.”
“Làm nhiều như vậy em có đủ sức không, em còn phải đi học nữa đó?”
“Dạ không sao ạ, chỉ cần em cố gắng chút xíu.

Với chú Vỹ Trí cũng nói công việc của em ban ngày đơn giản lắm.”
Liệu có tin tưởng “ông chú” đó được không đây, có lẽ Nhã Tịnh cần phải nói chuyện với Vỹ Trí rồi.

Cô bé có ngoại hình, cũng đã tốt nghiệp cấp ba, điểm thi đại học lại xuất sắc, có thể làm Lễ tân cũng không vấn đề gì, chỉ cần hướng dẫn kỹ là được.

So với làm Lao công, làm Lễ tân không quá vất vả, buổi tối có đi làm thêm cũng không sợ quá sức.
Nhưng cô tạm thời chưa nói những suy nghĩ này cho Di Nguyệt biết, hoàn cảnh của cô bé bây giờ đúng là cần nỗ lực rất nhiều, cô không muốn cô bé dựa dẫm quá nhiều vào bất kỳ ai.

“Nhưng mà Di Nguyệt, em cũng phải cẩn thận.

Ở Thành phố có rất nhiều người xấu, nhất là khi họ biết em đang cần việc làm gấp.

Nên nếu có xin được việc ở đâu thì báo chị biết với nhé.” Cô cẩn thận dặn dò thêm.
Di Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý với cô, cũng hẹn ngày họ sẽ sớm gặp lại.
Dự án Lãm Nguyệt đã ổn định, Nhã Tịnh liền đến chỗ trưởng phòng Ngô, xin phép anh cho cô được nhận dự án mới.

Hiện giờ trong phòng, có lẽ chỉ có mình cô là chỉ theo một dự án, mọi người đa số ai cũng nhận từ hai trở lên.
“Vậy thì tốt quá, ở đây có rất nhiều dự án chờ được thẩm định.

Cô xem qua nếu xét khả thi thì lên báo cáo cho cấp trên xét duyệt.” Trưởng phòng Ngô tận tình hướng dẫn cô.
“Cảm ơn anh, trưởng phòng Ngô.”
Nhã Tịnh xem qua chồng dự án mà anh Ngô đã giao cho cô.

Có rất nhiều dự án nhỏ không đạt chuẩn bị cô loại ra, còn một số dự án có tiềm năng cô giữ lại để xem xét kỹ hơn.

Trong đó có dự án tăng vốn, mở rộng cổ phần của công ty Hoàng Kim, chuyên về phân phối các sản phẩm đá quý thu hút cô.
Hiện nay mọi người cũng khá quan tâm đến các loại đá phong thuỷ với niềm tin có thể mang lại may mắn, đồng thời cũng là đồ trang sức đẹp đối với phái nữ.

Hoàng Kim là một công ty tồn tại lâu đời, nay với sự phát triển mạnh mẽ của kinh tế thị trường, họ cũng cần có sự đầu tư mới để bắt kịp xu hướng.
Cô nghĩ có thể khai thác sâu hơn dự án này, liền báo cáo với trưởng phòng Ngô.

May mắn, anh ấy cũng có cái nhìn giống cô.
“Tốt lắm Nhã Tịnh, vậy cô hãy bắt đầu lên kế hoạch cho dự án.

Khi nào hoàn thành nộp cho tôi xem qua.”

“Được, trưởng phòng Ngô.”
Nhã Tịnh cười đáp, sau thời gian dài làm việc với Giang tổng thì từ giờ được làm việc với anh Ngô, cô cảm thấy thật may mắn.
Sau khi gặp giám đốc Trương của công ty Hoàng Kim, cô cảm thấy anh ấy rất có thiện ý hợp tác.

Tuy cô chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng anh ấy vẫn niềm nở tiếp đón.

Mọi tài liệu mà cô cần, anh cũng cung cấp nhanh chóng khiến cô có nhiều cảm tình.
Hoàng Kim là do ông Nội của Trương Vĩnh sáng lập, có nhiều thành tựu to lớn.

Sau đó là bố anh tiếp quản, bây giờ tới lượt anh ấy kế thừa, cho nên đối với anh nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng, anh ấy thật sự mong lần này có thể hợp tác với Giang Thịnh, cho Hoàng Kim một cơ hội chuyển mình.
Nhìn thành ý của anh ấy, Nhã Tịnh cũng mong dự án lần này có thể hợp tác thành công.
Thứ sáu tuần này là kỷ niệm ngày cưới của Nhã Tịnh và Tử Sâm.

Cô dự định từ giờ đến đó sẽ tăng ca làm cho kịp công việc, hôm đó có thể xin về sớm một chút để chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dành cho hai người.

Cô còn cẩn thận nhắc nhở Tử Sâm, sợ anh ấy bận rộn mà quên mất.
Về chuyện mà Duật Vân nói, cô cũng đã hỏi anh, anh đáp hôm đó đi cùng với cấp trên.

Nhã Tịnh tuy chưa gặp lần nào nhưng cô biết sếp anh là nữ, còn là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tịnh Thái.

Thái độ anh khi trả lời cũng rất bình thản, cô nghĩ có lẽ Duật Vân đã nhìn nhầm hành động nào đó mà cô ấy cho là thân mật giữa hai người bọn họ.
Hôm nay cũng như mọi ngày, phòng dự án chỉ còn lại mình cô, cả văn phòng chìm vào không gian yên tĩnh.

Nhã Tịnh rất thích điều này, sự tĩnh lặng giúp cô có thể tập trung cho công việc, hiệu suất vì vậy cũng cao hơn.
Lúc cô đang tập trung phân tích số liệu, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, theo phản xạ cô ngước lên nhìn, người đến vậy mà lại là Giang Cẩn Ngôn.

Nhìn cô, Giang tổng ngạc nhiên:
“Sao cô vẫn chưa về?”
“Tôi xin phép anh Ngô được ở lại tăng ca, vì cuối tuần tôi có chút việc muốn xin về sớm.” Cô bình tĩnh đáp.
“Là việc gì?”
Nhã Tịnh cảm thấy câu hỏi này của Giang tổng cô không cần thiết phải trả lời, đây vốn là việc riêng của cô, nhưng im lặng một lúc, cô lại đáp:
“Cuối tuần này là kỷ niệm ngày cưới của tôi với chồng mình, tôi muốn về sớm để dành thời gian cho anh ấy.”

Giang tổng thấy cô chính là cố ý khiêu khích anh, không tự chủ mà nhếch khóe miệng.
“Vậy sao? Nhã Tịnh, sao cô suốt ngày cứ nhắc tới chồng mình như vậy? Làm tôi cứ tưởng là cô có mấy chồng cơ đấy!”
Nhã Tịnh cũng cười, không ngần ngại nhìn thẳng vào người đối diện.
“Giang tổng, tôi cũng có một thắc mắc.

Khả năng nói chuyện khó nghe của anh là bẩm sinh hay là do cố gắng luyện tập vậy?”
Giang Cẩn Ngôn hạ tầm mắt, trong mắt đen nhánh xoáy sâu vào Nhã Tịnh, sau đó không hề liêm sỉ mà mở miệng.
“Là tôi cố gắng luyện tập, để nói chuyện với em.

Được rồi, tạm biệt, chúc em tăng ca vui vẻ.”
Cách xưng hô này làm Nhã Tịnh nghẹn một hơi, anh ta thật không biết xấu hổ.

Cũng may hiện tại cô không làm việc có dính dáng nhiều đến người này, nếu không cô đã sớm tức chết.
Rất nhanh đã đến thứ sáu, cô dự định sẽ qua nói với trưởng phòng Ngô một tiếng, xin phép được về sớm, nhưng anh ấy lại chủ động qua gặp cô:
“Nhã Tịnh, có chút việc gấp.

Giang tổng muốn xem báo cáo hoàn chỉnh bên phía dự án Hoàng Kim, hôm nay cô cố gắng hoàn thành xong để sáng mai nộp cho anh ấy nhé!”
“Trưởng phòng Ngô, chuyện này sao có thể, kế hoạch là tuần sau mới đến hạn, trong hôm nay có phải quá gấp không?”
“Tôi làm sao mà biết được ý sếp chứ, còn nữa cô không cần nộp cho tôi mà báo cáo trực tiếp với Giang tổng luôn nhé!”
Trưởng phòng Ngô thở dài bất lực, anh cũng thấy điều này thật vô lý nhưng là yêu cầu của cấp trên, xem như Nhã Tịnh xui xẻo đi.
“Khoan đã, anh Ngô, sao lại không nộp cho anh, dự án này cũng đâu có lớn đến mức phải làm việc với Giang tổng chứ?” Nhã Tịnh cố vớt lấy niềm hy vọng cuối cùng.
“Tôi không biết, có lẽ Giang tổng có hứng thú với trang sức đá quý.

Vậy nhé, tôi đi trước.”
“Giang Cẩn Ngôn, anh chắc chắn là cố ý!” Nhã Tịnh nghiến răng.
Người này không chỉ nói chuyện khó nghe mà tính cách còn hẹp hòi, thật đáng ghét.
Biết là vậy, nhưng cô cũng không thể lao vào phòng Giang tổng để nói chuyện phải trái.

Chỉ trách anh ta là sếp của cô, hơn nữa miệng lưỡi của Giang Cẩn Ngôn, cô nói không lại.

Chỉ có thể đau lòng nhắn cho Tử Sâm một tin, hy vọng anh ấy không trách cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui