Editor: Mứt Chanh
"Anh nói cái gì...!giúp như thế nào?"
Giọng Tạ Quỳnh hoàn toàn thấp đi, tiếng vó ngựa lộc cộc ngoài xe cũng có thể che đi âm thanh như muỗi vo ve của nàng.
Còn có thể giúp như thế nào?
Đêm qua tuy rằng nàng bịt mắt nhưng lại không phải không có tri giác.
Chàng trai phủ phục trên người nàng xoa bóp vú nàng như thế nào, lại ngậm đầu v* chậm rãi liếm mút như thế nào, nàng nhớ rõ rành mạch.
Chỉ e dấu răng và dấu tay trên người nàng đêm qua chàng để lại cũng còn chưa tan đi.
Tạ Quỳnh không nói.
Nàng tự sa ngã, nâng lấy bầu sữa nhào nặn mạnh hai cái.
Nước sữa ngược lại tràn ra ngoài không ít, toàn chảy xuống theo đôi gò bồng đảo đẫy đà, lại lướt qua vòng eo nàng, sau đó dính vào trên váy sam.
Nhưng như vậy quá đau.
Nếu có cách nhẹ nhàng hơn, vì sao nàng phải tra tấn bản thân mình như vậy?
"Anh tới giúp ta, chẳng qua phải cẩn thận chút, đừng khiến cho ta chật vật như tối hôm qua vậy."
Tạ Quỳnh cau mày, khẽ nói với chàng trai có tấm lưng ưỡn cực kỳ thẳng.
Đừng làm cho nàng như đêm qua vậy, phía trên chảy sữa, phía dưới lại ngứa đến mức chảy nước mới ổn.
Chàng trai đưa lưng về phía nàng khẽ nhúc nhích bên tai rồi xoay người kề sát lên.
Chàng khẽ nhận lời, tay lại ra dáng ra hình nhẹ nhàng nắn vài cái trên ngực nàng.
"Quả thật còn nhiều hơn đêm qua."
Chàng nhịn không được cảm khái, tay lại lưu luyến ở hai luồng thịt mềm trước ngực nàng như cũ.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng của người con trai hơi thô ráp, động tác lại dịu dàng hơn tự nàng xoa nắn nhiều.
Chỉ là sữa nàng vẫn vui vẻ chảy tràn như cũ, cũng dính ướt nhẹp đến ngón tay chàng.
"Tạ Trọng Sơn! Ta bảo anh giúp ta, chứ không phải bảo anh tới trêu đùa ta..."
Tạ Quỳnh cực kỳ không chịu nổi, lập tức đã muốn hối hận.
Truyện Quan Trường
"Đừng nóng giận, tôi không nói là được."
Tạ Trọng Sơn vội vàng dỗ dành, đơn giản chặn miệng mình lại...!chàng trực tiếp cúi người ngậm lấy một bé đào, bắt chước theo trên giường đêm qua, dịu dàng thay nàng liếm mút nước sữa.
Trong khoang xe yên tĩnh lại không ai nói chuyện, chỉ có cơn gió lạnh lọt vào từ khe hở của khe cửa sổ.
Tạ Quỳnh cũng không cảm thấy lạnh một chút nào.
Nàng chỉ cảm thấy vừa khô vừa nóng.
Đầu lại trở nên choáng váng tựa như đêm qua, chỉ muốn yếu ớt dựa xuống vách xe, lại nhẹ nhàng rên rỉ gọi ra.
Trên thực tế nàng cũng làm như vậy.
Chàng trai trong lồng ngực ngậm đầu v* của nàng liếm mút, còn đưa tay xoa nắn bầu vú nhàn rỗi kia, để cho hai bé đào đều không bị vắng vẻ.
Chàng lót miếng vải quấn ngực ướt một nửa dưới ngực nàng, theo đó là dòng sữa được chàng nặn ra.
Môi lưỡi ướt át mềm mại từ bé đào bên trái đổi đến bên phải, lại từ bên phải đổi đến bên trái.
Bàn tay không ngừng xoa nắn, liếm mút cũng chưa từng ngừng qua.
Cơn đau căng vừa nãy đã được thay thế bằng cơn ngứa tê dại, Tạ Quỳnh vẫn cảm thấy bất mãn nữa.
"Anh nhẹ chút đi"
Nàng lẩm bẩm, không tự giác kéo theo âm cuối được nâng lên.
Nhẹ chút có phải đã có thể giải cơn ngứa trên người nàng rồi hay không.
Tạ Quỳnh không biết, nàng chỉ biết bản thân cần phải làm chút gì, bằng không phía dưới sẽ trở nên ướt át.
Chàng trai nghe lời nàng tuyệt đối tự cho là đúng dùng sức nhiệt tình, động tác liếm mút dừng một chút, lại dùng đầu lưỡi tới an ủi quả anh đào bị chàng liếm mút mà hơi đỏ lên.
Cái an ủi này không quan trọng, tê ngứa tích tụ hồi lâu từ trên đầu ti xông về phía chỗ dưới người kia, Tạ Quỳnh giật mình, lại như đêm qua bị chàng liếm đến mức tiết thân.
"Tạ Trọng Sơn, tên khốn nhà anh..."
Cơ thể trở nên tê dại, giọng nói cũng trở nên nhu mì hơn, gương mặt cũng đỏ, Tạ Quỳnh cũng không để ý đến điều này, chỉ muốn quở trách chàng trước.
Nhưng Tạ Trọng Sơn thế nhưng còn dám nhìn nàng.
"Làm sao vậy?"
Tạ Trọng Sơn loay hoay quên cả đất trời, nghe được giọng nói tựa như khóc tựa rên rỉ thì cuống quít nuốt nước sữa thơm ngon trong miệng xuống, ngước mắt thì thấy Tạ Quỳnh đỏ mặt đang trừng chàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...