Đến bây giờ cô vẫn nhớ đến bóng dáng ấy. Bóng dáng Trần Cửu Hãn cô đơn dựa vào khung cửa, nhìn cô nở nụ cười trào phúng.
Thật may, là Trần Cửu Hãn không nói gì… nếu như, nếu như em ấy cố ý nói gì
đó… Trần Cửu Tương vội vàng lao ra nói “Tới trễ tới trễ”, sau đó kéo cô
chạy...
"Này, cậu lại thất thần!" Bạn học ngồi kế bên vội vàng đẩy đẩy cô. chi co oooo lllqq'''''dd''''
Thạch Đan Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ.
"Sắp mười hai giờ!" Cô sợ hãi kêu: "Trần Cửu Tương đâu? Chúng tớ nên về rồi, tớ với cậu ấy cùng đi.”
"Hình như cậu ấy mới ra ngoài nói chuyện với hội trưởng? Nên bây giờ không có ở đây.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Sắc mặt của hội trưởng đột nhiên
tái còn Trần Cửu Tương thì không thấy đâu.
"Hội trưởng, Cửu Tương đâu?" Cô vội vã tiến lên trước hỏi. truyen chi dang o ddddlllllq]]]]]dd
"… Cô ấy về trước rồi." Hội trưởng buồn bã nói.
"Cô ấy về trước?" Thạch Đan Kỳ kinh hãi. Cô đi chung xe máy với Trần Cửu
Tương, bây giờ mười hai giờ rồi mà Trần Cửu Tương lại về trước thì cô
làm sao về nhà đây?
Cô vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn xung
quanh nhưng không thấy bóng dáng cừu nhỏ của Trần Cửu Tương. Thạch Đan
Kỳ đứng ngây người ở đầu đường, không biết nên làm gì.
Phần lớn
bạn học đều là đạp xe tới hoặc là đi nhờ xe bạn khác, dĩ nhiên là cũng
sẽ về chung. Bây giờ “xe” của cô không thấy đâu, chẳng lẽ cô phải gọi xe taxi về sao?
Cô ngây ngẩn một hồi, cửa phòng ăn bị đẩy ra , một đám Học Sinh lục tục đi ra.
"Đan kỳ, chúng ta phải đi về rùi, bái bai."
"…Bái bai." Cô thật là khóc không ra nước mắt.
Cô cảm thấy có người đến gần, vừa quay đầu nhìn, quả nhiên là hội trưởng.
Từ trước đến giờ người này không hề nỗi giận, vậy mà tối nay cậu ta và
Trần Cửu Tương gây gổ, nhưng mà người bị hại tại sao lại là cô chứ?
Cô thở dài."Hội trưởng, mặc dù Cửu Tương là người thông minh nhưng có một
số chuyện cô ấy rất ngây ngốc. Nếu như anh muốn cậu ấy hiểu cái gì đó,
tốt nhất là trực tiếp nói với cậu ấy. Nếu như anh muốn cậu ấy tự hiểu ra thì phải chờ hơi lâu.”
Hội trưởng ừ một tiếng. Thạch Đan Kỳ
cũng không để ý đến cậu ta, quay đầu lại hỏi còn có bạn nào chưa về, có
thể đi nhờ xe không. dddddllll;;;qq;d;d;d;d
Đáng tiếc, gần như xe nào cũng có người đi rồi, cô gần như sắp khóc lên. Không thể làm gì
khác hơn là quay đầu làm phiền hội trưởng…
Đợi đã, tại sao lại không thấy hội trưởng đâu? Cô mới nói chuyện với anh ta mà.
Thạch Đan Kỳ sững sờ đứng ven đường, mặc cho gió đêm thổi vù vù…
"Đan kỳ, sao cậu còn chưa về?" Mỹ Biên ngồi trên xe bạn trai hỏi cô.
"Tớ… tớ đi taxi được rồi." Cô đau lòng móc bóp da ra, tiền đi làm thêm tháng này sắp bay mất. Vì chỗ cô làm không cần nhiều người nên đến bây giờ
vẫn chưa tìm được chỗ làm mới, mấy trăm đồng này còn phải chống đỡ đến
cuối tháng.
Brừm brừm!
Hai tiếng nổ xe máy vang lên sau lưng cô, Thạch Đan Kỳ tò mò quay đầu lại vừa nhìn.
"Ai vậy?" Mấy nữ sinh còn chưa đi bắt đầu bàn tán.
"Tthật là cao đó."
"Rất đẹp trai."
Thạch Đan Kỳ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đen đó.
Cậu ta… cậu ta tới đây làm gì? dd;;lll''''q''dddd
Trần Cửu Hãn dựa vào máy xe, đôi tay vòng trước ngực, không biết là đã đợi ở đây bao lâu rồi. Thân hình cậu ta to lớn cao ngạo, chiếc xe máy kế bên
cứ như một chú cừu nhỏ ngoan ngoãn nằm phục tùng dưới chân. “Đan Kỳ,
hình như cậu ta đang nhìn cậu, cậu ta là ai vậy? Mau giới thiệu cho mọi
người đi.” Mấy nữ sinh bên cạnh mắt sáng rực lên.
"Cậu ta, cậu ta là em trai của Cửu Tương." Cô do dự chốc lát, rốt cuộc, cũng phải đối mặt với thực tế, cô chậm rãi đi tới.
Trần Cửu Hãn đợi cô đến gần, cũng không nói thêm gì, mặt không đổi sắc lấy ra một chiếc nón bảo hiểm từ trong thùng xe.
"Đeo lên."
"Cám ơn." Cô vội vàng nhận lấy: "Làm sao cậu biết…”
"Tên ngu ngốc kia gọi điện thoại gọi tôi tới đón chị." Trần Cửu Hãn bình thản nói.
Thạch Đan Kỳ thở phào nhẹ nhõm, Trần Cửu Tương rốt cuộc là có lương tâm!
Buồn phiền biến mất, cô vui vẻ gật đầu cảm tạ Trần Cửu Hãn: “Cám ơn cậu"
Trần Cửu Hãn quay đầu ngồi lên xe. Thì ra mấy năm nay cậu ta toàn học thói ăn chơi? Thạch Đan Kỳ trộm làm mặt quỷ ở trong lòng.
Thật ra thì trước kia Trần Cửu Hãn cung rất dữ tợn, chỉ là không biết sao chỉ với cô mới mềm mỏng như thế.
Như vậy rất tốt. Chỉ có cô là độc nhất trong lòng anh, cô cùng người khác rất khác biệt.
Cô nhẹ nhàng ngồi lên phía sau xe. truyen chi dang tai dddllqqdonn
Nhưng Trần Cửu Hãn tay dài chân dài, tùy tiện ăn một hạt cơm cũng có thể đi
mấy trăm km, người chân ngắn tay ngắn như cô quả thật là bị làm khó.
Bình thường khi cô đi nhờ xe người khác thì người ta cũng đỡ cô lên xe,
nhưng không dám nghĩ là Trần Cửu Hãn lại tốt bụng như vậy. Cô ở phía sau nhấc chân mất lần cũng không lên được nên đành bất đắc dĩ vịnh vào cánh tay Trần Cửu Hãn, dùng sức để lên xe. Sau khi ngồi xuống, cô lập tức
buông cãu ta ra, không dám nắm lâu.
Xe nổ máy tiếng thẳng về phía trước, cô ngồi không vững nên cả người đập vào tấm lưng kiên cố của
Trần Cửu Hãn. Cô vội vàng ngồi dậy, sau đó len lén nắm lấy áo sơ mi của
Trần Cửu Hãn.
Thật vất vả mới ngồi vững vàng, người này lại bắt
đầu đạp Phong Hỏa Luân, đông vọt tây chui, Nam bỏ rơi Bắc quay, không
ngừng chen chút trong màn đêm. Thạch Đan Kỳ kinh hồn bạt vía, tay bất
tri bất giác càng nắm càng chặt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là
ôm lấy eo Trần Cửu Hãn.
Cũng không biết Trần Cửu Hãn cố ý hay
không mà đèn xanh vừa bật là cậu ta lại phóng đi, làm cô ngã đập vào
lưng cậu ta. Cuôi cùng cô đành phải ôm cậu ta thật chặt, không dám buông tay.
"Chạy chậm một chút!" Cô kêu to.
Người phía trước
không biết có nghe thấy hay không nhưng tốc độc xe chậm dần. Thạch Đan
Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mười mấy phút sau, rốt cuộc cũng đến nhà cô.
Lúc cô nhảy xuống xe, hai chân cứ như nhũn ra.
Bất kể Trần Cửu Hãn tới Đài Bắc là có mục đích gì, cô cũng không hi vọng
cậu ta chết trên đường phố Đài Bắc. Truyện chỉ đăng tại ddllqdoonnn
"Trả nón cho cậu, cám ơn cậu đã chở tôi về.” Cô mệt lả cởi nón ra, bỏ vào trong tay Trần Cửu Hãn. rrầnn
Trần Cửu Hãn giương mắt nhìn cô, mặc dù cậu ta không nói gì nhưng cô có thể
đoán được cậu ta đang nghĩ gì. Cậu ta cho rằng cô sẽ ở với mẹ nhưng
quanh đây chỉ là phòng thuê giá rẻ, so với căn nhà ở Đài Nam cũng không
hơn bao nhiêu.
"Hẹn gặp lại." Thạch Đan Kỳ không có ý định nhiều lời, vẫy tay chào Trần Cửu Hãn rồi xoay người đi.
Ai, chủ nhà lại quên thêm dầu vào ổ khóa rồi, mở khóa càng ngày càng khó khăn. Cô dùng sức xoay chìa khóa.
Một bàn tay to đột nhiên từ phía sau lướt qua, đoạt lấy chìa khóa. Cô sửng sốt một chút, ngây ngốc quay đầu lại.
Một thân thể nóng rực ôm Thạch Đan Kỳ vào lòng, Trần Cửu Hãn giận dữ gầm nhẹ vào tai cô…
"Em, người phụ nữ không tim không phổi này!"
Sau đó, môi của cô liền bị Trần Cửu Hãn đè lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...