7h sáng, khi những chú chim đang hót, khi ánh nắng đang len vào cành cây, 1 thân hình mảnh mai đang vươn vai, ngồi dậy và lết xác vào làm vscn, rồi thay đồ, hôm nay Hân diện đồ rất giống thư sinh, cái áo sơ mi trắng và quần jean đen, tóc thì vuốt keo hất ra đằng sau
- ôi mới sáng sớm phải đi làm rồi...
Còn ở nơi khác trong ngôi nhà đó, 1 thân hình khỏe khoắn vừa vươn vai, ngồi dậy liếc vào cái đồng hồ treo tường, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn đồng hồ để trên đầu giường
- ah.. sớm thế.. ngủ tiếp nào - Bảo ngáp, gãi đầu rồi chùm trăn ngủ tiếp
- Cậu chủ à... hôm nay biết điểm thi đó, dậy nào - Hân chán nản nhìn Bảo
- 5' nữa thôi Thiên - Bảo ngái ngủ
- không 5 phút 5 tiếng gì cả, cậu mà không dậy tôi cho đi bộ!!! - Hân lớn tiếng
- rồi rồi.. ôi cuộc đời sao nó khổ thế...
8h sáng tại trường của Rin. Bầu không khí đang nhốn nháo tại bảng điểm
- a... tao không phải thi lại
- tao không đứng chót rồi
- tao đậu top 10 rồi
Bao nhiêu tiếng la hét vang lên. Bảo dụi mắt rồi nhìn vào bảng điểm, nhìn rồi dụi tiếp, dụi xong lại nhìn, nhìn rồi tiếp tục dụi, cứ thế hết 10 lần
- Điên hả - Tùng đập vai Bảo
- ê mày nhìn dùm tao, tao đứng thứ mấy vậy?? - Bảo lo ngại nhìn Tùng
- thứ 5?? - Tùng ngây thơ trả lời - khoan.. cái gì.. top 5???? TOP 5?? - Tùng nhấn mạnh chữ Top 5
- ahhhh..... ahhhh... tao đứng top 5 kìa j- Bảo hét lên sung sướng, nhảy lên ôm chặt Tùng còn hôn vào má cậu
- Làm quá.. gớm quá.. anh đây top 1 nhé, tiếp tục thủ khoa, há há há - Tùng hất mũi
- Tao không quan tâm, lần đầu tiên trong mấy chục năm trời khi còn sống tao top 5 đấy - Bảo nói với giọng vui sướng
- Kiếm Thiên cảm ơn đi, tao đi kiếm Mai đây - Tùng vẫy tay rồi dọt luôn
- Thiên ơi anh đâu rồi!!!!! - Bảo đá tung cánh cửa của phòng hiệu trưởng hét
- dạ tôi đây - Hân đang ôm laptop ngơ ngác nhìn thì bỗng Bảo bay đến ôm chầm lấy Thiên, nhấc bổng cô lên trời
- tôi top 5 kìa!!!!! - Bảo hét lên vì quá vui
- em là học trò của tôi thì hơi bị sướng, à mà... thả tôi xuống được chứ - Hân đỏ mặt. Bảo cũng đỏ mặt đặt Hân xuống
- Top 5 á?? - Rin nãy giờ không để ý thì giờ hét lên
- Tất nhiên, học trò của tui mà - Hân
- Công em chăm học cả - Bảo nói - Hô hô, còn 2 điều hứa rồi nhé, tí về nhà em nói điều thứ nhất cho, giờ trở em về.
- Bai Rin, về mà chơi với ông xã đi - Hân
- Không cần nhắc tui cũng sắp về đây - Rin cất đồ vào balo
Hân chạy ra lấy xe chở Bảo về, ngang qua bảng điểm cô dừng lại dùng nhan sắc của mình mà xin đường chen vào. Bảo top 5 thật, cô ngỡ ngàng vì nghe nói trước giờ Bảo toàn đứng hạng 49/50 trong lớp. Lấy vội điện thoại ra cô bấm chụp như điên rồi đi ra lấy xe.
- Bảo ơi lên xe - Hân hú
- Ô kê!
Về đến nhà Hân cất xe chạy vào phòng bà Hoa:
- Ah! Xin lỗi bà chủ vì vào mà không báo trước
- ồ không sao, có chuyện gì gấp lắm hả cháu?
- Cậu Bảo lọt top 5 trong trường ạ
Bà Hoa đang nhâm nhi tách trà nghe Hân nói vậy phun hết trà trong miệng ra ngoài
- WHAT?? , khụ khụ, top 5??
- Vâng
Bà Hoa mắt rưng rưng ôm chầm lấy Hân
- Hân ơi bác cảm ơn cháu nhiều nhiều nhiều lắm - bà Hoa òa khóc. Hân vỗ nhẹ tấm lưng bà
- Không, đây là công việc của cháu
- E hèm, bỏ nhau ra được rồi - Bảo ho vài tiếng, bà Hoa cười nham hiểm rồi bỏ Hân ra. Rồi bà Hoa lên lầu thay đồ chuẩn bị đi làm, nghe nói trên công ty sắp có cuộc họp.
- Thiên lên phòng em - Bảo nói. Anh lên phòng mình, Hân lẽo đẽo theo sau. Bảo mở cửa bước vào ngồi phịch xuống giường
- Điều thứ nhất anh phải thực hiện, chiều nay hãy hẹn hò với em
- Hả? hẹn hò? cái gì? 2 thằng con trai đàn ông đực rựa nắm tay nhau đi chung trên một con đường?
- Anh suy diễn phong phú, bao la nhỉ, chỉ là em muốn chở anh đi chơi
- Ồ, sao cậu không rủ em nào ấy, cậu đâu có thiếu - Hân hơi buồn khi nói câu này
- Chơi gái nhiều lâu lâu đổi khẩu vị chứ anh, cả em chư bao giờ đi chơi với anh hết
- Ồ, vậy 2 giờ chiều xuất phát nhé
- OK.
------------------- 2 giờ chiều ---------------------
- Thiên ơi, đâu rồi - Bảo ra gara lấy xe hú Hân. Hôm nay anh bảnh lắm nhé, chiếc áo sơ mi đen cài kín cổ, tay sắn lửng tay, quần jean đen dài lộ rõ đôi chân cực thẳng và dài. Chiếc kính râm được cài trên cổ áo tỏ vẻ lịch lãm. Đôi giày bata đen mang phong cách bụi. Hân lật đật từ trong nhà chạy ra, Bảo tông đen thì cô tông trắng. Chiếc áo thun trắng hình đầu lâu bụi bặm, áo khoác bóng chày trắng cột quanh hông số 11, nón snapback trắng in số 07, quần kaki trắng cho thấy đôi chân thon và dài, cũng giày bata nhưng màu trắng phong cách lịch sự, khoác chiếc balo nhỏ màu trắng đen đựng điện thoại và mấy đồ lặt vặt. 2 ánh mắt chạm nhau, nhìn sơ qua đối phương ngắm vài giây, Hân nở nụ cười tươi
- Tôi hay cậu chở?
- Tất nhiên là em rồi, lên xe đi - Bảo mở cửa xe và bước vào, Hân vòng qua bên kia lên xe. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Bảo mở bài My Everything của Tiên Tiên lên nghe.
- Cậu tính trở tôi đi đâu vậy?
- Khu vui chơi - Bảo cười. Đến nơi, anh cất xe rồi chạy đến chỗ Hân bắt đầu bước vào. Bảo và Hân làm bao nhiêu cô nàng nhìn ngắm, mắt hiện rõ hình trái tim, xịt máu mũi, một số chạy đến
- 2 anh đẹp trai chụp với em vài tấm
- Rất sẵn lòng - Hân cười tươi làm đối phương ( có cả Bảo ) ngất ngây. * Tách *
- Cảm ơn anh - cô nàng vừa này cúi người rồi chạy đi đến chỗ bạn mình khoe gì đó
- Thiên, chụp với em nữa - Bảo đòi
- Ừ chụp - Cô cười
Rồi trong suốt chuyến đi 2 nguời chụp rất nhiều hình, chơi rất nhiều trò như nhà ma, tàu lượn, thảm bay ... bala bala. Chơi chán chê một hồi 2 người ngồi xuống nghỉ ngơi
- Em mua kem nha, anh ăn không?
- Có, lấy tôi vị cà phê
- OK
Bảo chạy đi và không hề biết đã có người theo dõi mình nãy giờ, Hân cũng không để ý ( ai bảo ham chơi chi ). Ngồi một lúc thì cô chạy đi kiếm wc. Bảo quay lại thì không thấy ai đâu mới dáo dác đi kiếm, bỗng điện thoại hiện lên tin nhắn
- Chắc tên Thiên quan trọng với mày lắm nhỉ. Muốn kiếm cậu ta thì đến nhà kho X ở đường F mang theo 500 triệu
Bảo nhìn tin nhắn, làm rớt cả 2 cây kem " Bắt cóc tống tiền ? 500 triệu không là gì cả nhưng Thiên bị bắt cóc thì lạ quá, thật không ? " Bảo nghi ngờ. Tên kia thấy thái độ của Bảo mới send anh một cái hình. Trên hình là một nguời tay chân bị cột dây, miệng trói băng keo lum la... Nhưng anh đâu biết đó là một tên khác có thân mình mảnh mai giống Hân nên nhìn nhầm thành Hân, khuôn mặt cũng bị che nửa vì băng keo, vậy là anh bị lừa. Bảo tức tốc chạy đến điểm hẹn, sẵn ra ATM rút tiền. Hân giải tỏa nỗi buồn xong quay lại không thấy Bảo mới lo sợ, nhìn xuống đất là 2 cây kem đang tan chảy, vị cà phê cô thích và vani của Bảo. Hân tối xầm mặt mày, điện thoại cô hiện lên tin nhắn
- Cứu Bảo thì đến kho X đường F, đi một mình
Hân tin ngay và chạy đi kiếm Bảo. " Bảo ơi bình yên nhé!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...