Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Hết giờ nghỉ giữa là tiết ngữ văn, Lâm Dữ chỉ nghe hiểu được môn này.
Nghe giáo viên ngữ văn phân tích khiến môn văn càng đơn giản dễ hiểu hơn, Lâm Dữ cảm thấy này người phụ nữ trung niên này thoạt nhìn hòa ái dễ gần không ít.
Lâm Dữ đã rời đi sớm vào ngày hôm qua, nên vẫn chưa nộp bài tập, thấy cậu nghe giảng nghiêm túc, giáo viên ngữ văn bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, điểm danh nói:
"Lâm Dữ, em dịch câu hỏi đầu tiên đi."
Lâm Dữ đứng lên, thì thầm: "Đối với hoạn quan trung thành thành thật có thể trọng dụng, cho bọn họ ân sủng, để bọn tự diệt trừ đồng đảng, biện pháp này chắc chắn sẽ không thất bại."
Câu trả lời này với câu trả lời chính xác giống nhau như đúc, chỉ là sửa lại vài từ không quá quan trọng.
Giáo viên Ngữ Văn chỉ khẽ nhíu mày nên không ai thấy: "Em ngồi đi."
Đề văn cổ cuối cùng là ngắt câu, Lâm Dữ lại bị gọi.
"Dùng cái gì minh này nhiên / cái 《 phong 》《 nhã 》 chi hưng / chí tư súc / mà ngâm vịnh tình tính / lấy phúng này thượng......"
(nguyên văn "何以明其然/盖《风》《雅》之兴/志思蓄/而吟咏情性/以讽其上......")
* Editor có lời muốn nói: Cái này tui cũng chịu á
Câu dài này không đơn giản, có rất ít người có thể sửa tất cả chúng, ngay cả Phương Tình cũng sẽ sai một hoặc hai từ.
Bà quay người về bục giảng, lật qua lật lại đáp án, sau khi xác nhận rằng nó giống hệt như Lâm Dữ trả lời, trầm giọng nói:
"Được rồi, em ngồi xuống đi, tan học đến phòng làm việc của tôi."
Lâm Dữ ngẩn người, câu hỏi đơn giản như vậy, đã tốt đến độ muốn biểu dương cậu rồi sao?
Lúc Lục Vưu ngẩng đầu, Phương lão sư đã khôi phục lại biểu tình bình thường.
Nhớ tới tốc độ làm bài tập và độ chính xác của Lâm Dữ ngày hôm qua, Lục Vưu cười nói: "Không có chuyện gì đâu, có khả năng là muốn hỏi về thành tích của cậu như thế nào đấy."
Lâm Dữ gật gật đầu: "Vậy à."
Thời gian nghỉ giữa giờ, Phương lão sư đi tới bên cạnh Lâm Dữ, vỗ vỗ bàn: "Mang theo bài thi, đi theo tôi."
Lâm Dữ đem bài thi đưa cho bà, đứng thẳng người, chờ đợi biểu dương.
Phương lão sư đọc kỹ bài thi, trên về cơ bản mọi thứ đều đúng, ngay cả lời giải thích về lựa chọn sai và đoạn văn được rút ra cũng giống như đáp án như đúc.
Bà giận tái mặt, nhìn Lâm Dữ nói: "Lâm Dữ, tôi biết rằng trường trước đây của em có thể có yêu cầu cao hơn, học sinh lớp 11 đã bắt đầu làm bài thi thử của đại học."
Lâm Dữ ở trong lòng yên lặng lắc đầu, không, mọi người thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi.
"Tôi hy vọng rằng em sẽ không sao chép câu trả lời trước, ngay cả khi em đã làm thi thử này rồi, xin vui lòng cho tôi biết trước."
Phương lão sư nghiêm mặt, trong mắt tràn ngập khó chịu: "Em phải có trách nhiệm với chính mình. Thật không dễ dàng để học từ một huyện nhỏ đến thủ đô, sao chép bài tập về nhà không thể cho em một tương lai tốt. Nếu không thể giải quyết vấn đề, tôi tình nguyện để em nộp giấy trắng, cũng không muốn thấy em bỏ ra mười phút để chép bài tập."
Lâm Dữ mở miệng nói: "Thưa cô, em không có chép bài."
Chân mày Phương lão sư nhíu chặt hơn: "Em đừng có nói dối, dạy nhiều năm trong lòng tôi có chừng mực."
Lâm Dữ giải thích: "Là sự thật, em ngày hôm qua..."
Lúc này, một giáo viên khác đi tới, nhìn Phương Tình nói:
"Phương lão sư, Vương chủ nhiệm phòng giáo vụ kêu cô qua đấy kìa, nghe nói là có chuyện gấp."
"Được, cảm ơn," Phương lão sư đưa bài thi trả lại cho Lâm Dữ, vung vung tay, "Được rồi, em trở về phòng học đi."
"Sau này đừng làm ra chuyện như vậy nữa, nếu không tôi sẽ gọi cho phụ huynh."
Lúc Lâm Dữ trở về phòng học tâm tình rất tồi tệ, Lục Vưu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ thở phì phò nói: "Cô giáo nói tôi chép đáp án, đã vậy, còn không cho tôi cơ hội giải thích nữa."
Lục Vưu nhíu nhíu mày, y đã nhìn thấy Lâm Dữ tự mình làm xong bài thi ngữ văn.
"Tôi đi nói với Phương lão sư, là bà đã hiểu lầm cậu."
"Không cần đâu," Lâm Dữ bĩu môi, "Bà bị phòng giáo vụ gọi đi rồi."
Lục Vưu còn nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ qua gặp Phương lão sư giải thích."
Thấy Lục Vưu suy nghĩ vì mình như thế, lòng Lâm Dữ cảm thấy ấm áp.
Cậu cười cười: "Không sao đâu, việc này không phải nói lên rằng bài tập tôi làm rất tốt sao?"
"Phương lão sư dạy nhiều năm như vậy rồi mà không nhận ra."
Phòng học bỗng nhiên rối loạn lên, Lâm Dữ ngẩng mặt nhìn lên, là Quý Hoằng.
Quý Hoằng đĩnh đạc đi vào phòng học, trên tay còn cầm bịch kẹo vừa nãy, một bao kẹo sữa, một hộp sô cô la.
Quý Hoằng đặt kẹo lên trên bàn của Lâm Dữ: "Này, vừa nãy cậu quên mất lấy, nên tôi phải tự mình mang tới cho cậu đấy."
Trong lớp nhất thời xì xào bàn tán nhốn nháo hết cả lên, Trần Thần trực tiếp quay người, nhìn Quý Hoằng, rồi nhìn đến hình trái tim sô cô la.
Ấn tượng của Quý Hoằng về Lâm Dữ rất tốt, vỗ vỗ vai cậu, nhắc nhở: "Bé ngoan ăn kẹo đi, tôi còn có việc phải đi trước đây."
Sau đó rời đi, trong lớp nổ tung.
Lâm Dữ nghe thấy rất nhiều tiếng kinh hô:
"Hóa ra là cùng Quý Hoằng à."
"Không trách được Đoạn Thần che chở."
"Lâm Dữ cũng thật lợi hại, mới đến có mấy ngày thôi."
......
Lâm Dữ: ...
Cậu trong sạch mà.
Hai người bọn họ mới là một đôi.
Biểu tình của Lục Vưu hết sức phức tạp, ngày đó nhìn thấy cảnh Lâm Dữ cùng Đoạn Thần ám muội là thật, ngày hôm nay Quý Hoằng đưa kẹo đến càng khiến người chú ý.
Cho nên...
Trần Thần không nhịn được, đặt vấn đề sắc bén: "Cậu với hai người bọn họ, cuối cùng là một đôi với ai?"
Lâm Dữ tạc mao: "Ai cũng đều không phải!"
Cậu sẽ không chen chân vào tình yêu của người khác!
Trần Thần không tin, cầm lấy hộp sô cô la hình trái tim trước mặt: "Cậu xem đi, đây là chứng cứ."
Lâm Dữ nỗ lực giải thích: "Sáng sớm lúc tôi đi phòng y tế, bác sĩ nói tôi bị hạ đường huyết, Đoạn Từ liền nhờ Quý Hoằng mua giúp tôi."
Lục Vưu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy.
Trần Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vẫn là Đoạn Thần mà."
Là một fan hâm mộ của Đoạn Từ, Trần Thần nở nụ cười:
"Chỉ có thể nói rằng, Đoạn Thần thật là soái."
Thấy Lâm Dữ ngây ngẩn cả người, Trần Thần bắt đầu phổ cập khoa học:
"Đoạn Thần và Quý Hoằng là hai đại giáo thảo trong trường học chúng ta đấy, lúc học lớp 10 thực sự gây náo động toàn trường."
"Đoạn Thần lớn lên đẹp trai ngút trời, thành tích hàng đầu, cầm không biết bao nhiêu giải thưởng quốc gia, trong nhà nhiều tiền tới nỗi đếm không hết, nhân sinh là người thắng cuộc, quá hoàn mỹ! Cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Lâm Dữ nhìn Trần Thần cuồng nhiệt, do dự gật gật đầu.
"Đúng thế," Trần Thần nhếch miệng nở nụ cười, "Còn về Quý Hoằng thì nghe nói xuất thân từ thư hương, người trong nhà không phải là đại sư thư họa thì chính là nhà khoa học hàng đầu, cố tình người này lại học không giỏi, thành tích đếm ngược toàn trường, cả ngày còn đánh nhau ẩu đả."
"Cậu nói có gay go hay không đây?"
Lâm Dữ không gật đầu, cậu cảm thấy Quý Hoằng là người rất tốt.
Trần Thần thở dài một hơi: "Hai người bọn họ hình như là bạn thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thật ước như Quý Hoằng mà, tôi thật ghen tỵ quá đi."
Lâm Dữ vỗ vỗ vai y, an ủi: "Chân trời thiếu gì cây cỏ."
Quan hệ giữa Đoạn Từ và Quý Hoằng, còn không chắc có thể cùng nhau cả đời đấy.
Trần Thần ngẫm một phút chốc, kịp phản ứng: "Cậu yên tâm, tôi đối với Đoạn Thần không phải là loại tình cảm kia."
"Tôi thích Omega thơm thơm mềm mại hơn, sẽ không tranh giành Đoạn Thần với cậu đâu."
Lâm Dữ: "...Tôi và cậu ta thật sự không có gì mà."
Trần Thần quay người ngồi xuống, không buồn nghe Lâm Dữ giải thích nữa.
Lục Vưu cũng một mặt "Tôi hiểu tôi hiểu".
Lâm Dữ bất đắc dĩ nói: "Ngày đầu tiên trường tôi gặp phải Đoạn Từ, cậu ta cố ý chỉ sai đường, hại tôi đi nhầm sang nhà ăn."
Lục Vưu kinh ngạc, là... Nhất kiến chung tình ư?
Lâm Dữ còn tưởng rằng Lục Vưu hiểu, nói tiếp: "Sau đó cậu ta luôn gạt tôi, tôi còn cảm thấy cậu ta là một tên lừa gạt đây, làm sao có thể thành một đôi với cậu ta chứ ?"
Lục Vưu rơi vào trầm tư, Đoạn Thần lúc rơi vào bể tình vậy mà lại như một cậu bé, thích bắt nạt người trong lòng à?
Lâm Dữ thuật lại chuyện cụ thể phát sinh trong hai ngày nay, tổng kết lại: "Nói chung, tôi và cậu ta chính là quan hệ bạn học bình thường."
Nói xong, cậu xé vỏ kẹo sữa, đưa cho Lục Vưu, Lục Vưu nhận lấy.
Cậu xé bọc sô cô la, Lục Vưu lại không nhận.
Lâm Dữ tò mò hỏi: "Cậu không ăn sô cô la à?"
"Không thể ăn," Lục Vưu lắc đầu, "Đây là tấm lòng của Đoạn Thần cho cậu."
Lâm Dữ: ...
Nói một hồi cuối cùng mọi thứ cũng vô ích.
Lâm Dữ bất đắc dĩ, chuẩn bị tìm thời gian bảo Đoạn Từ tự mình làm sáng tỏ chuyện này.
Nếu để ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và Quý Hoằng thì không xong mất.
Xem như vì kẹo, đành miễn cưỡng làm bia đỡ đạn một chút cho tình yêu của bọn họ vậy.
Cậu đúng là một tiểu yêu quái thiện lương mà.
Cả buổi chiều, Lâm Dữ đã ăn xong một bao kẹo sữa, Đoạn Từ vẫn chưa trở về phòng học.
Nếu không phải Lâm Dữ thấy nhiều người nói về thiên phú của hắn, thì cậu nhất định sẽ hoài nghi Đoạn Từ có phải đã dựa vào tiền để lấy điểm tối đa mà đoạt giải không.
Cậu nhìn vào bài tập về nhà môn toán không biết một chữ nào, cảm thấy như thể cậu đang ở trên một cây chanh, ngay cả không khí cậu thở cũng chua chát.
Làm thế nào mà mọi người có thể làm nó mà không nghe, mà cậu không thể làm điều đó sau khi nghe lớp học.
Sau khi bị hỏi n câu hỏi, Lục Vưu kịp phản ứng, Lâm Dữ vốn là dân khoa xã hội, không biết tại sao lại vào học khoa tự nhiên của bọn họ.
Hỏi cậu: "Trước đây cậu cũng học khoa tự nhiên sao?"
Lâm Dữ gật gật đầu, cậu cũng không thể nói cho họ biết trước kia cậu đều là ở nhà tự học.
Lục Vưu suy nghĩ một chút: "Buổi tối tôi về nhà tìm thử những ghi chép trọng điểm của lớp 11 cho cậu, nói không chừng sẽ hữu dụng đấy."
Lâm Dữ cực kỳ tin tưởng Lục Vưu, cười nói: "Nhất định tôi sẽ dùng."
"Ôi chao? Cậu không trọ ở trường sao?"
Lục Vưu hàm hồ nói: "Cũng không tính là không ở, thỉnh thoảng sẽ ở lại, nhưng phần lớn sẽ về nhà."
Lâm Dữ hơi kinh ngạc, bởi vì ở trong mắt cậu, Lục Vưu chính là học bá chỉ ước toàn bộ thời gian dùng cho việc học tập.
"Bạn cùng phòng của tôi cũng về nhà ngủ, nhà các cậu có phải đều rất gần đúng không?"
Lục Vưu cười cười: "Cũng khá gần, chủ yếu là trong nhà thuận tiện."
Lâm Dữ tràn đầy lĩnh hội: "Vậy à."
Trong nhà tự mang là trận pháp thanh khiết, ở phòng ngủ cũng phải dùng lá bùa thanh khiết.
Đêm nay trở lại phải đổi một tấm mới thôi.
Nói về chuyện trong nhà, Lục Vưu tò mò hỏi: "Thúc thúc, a di yên tâm cho cậu một mình đến thủ đô sao?"
Thúc thúc, a di là ai?
Lâm Dữ suy nghĩ một hồi lâu, mới biết nói là đang nói về Bạch ba và Cửu cha của mình.
Từ xưa tới nay chưa từng có người hay yêu xưng hô như vậy với bọn họ, cũng khó trách Lâm Dữ sửng sốt.
Lâm Dữ lắc đầu một cái: "Không yên tâm cho lắm."
Cửu cha cả ngày đều muốn cậu về nhà.
Lục Vưu nhìn Lâm Dữ, cong cong khóe miệng: "Người nhà tôi cũng như thế đấy."
Lâm Dữ cười cười: "Nhưng mà tôi có một quen thúc thúc tại thủ đô, thúc ấy có thể chăm sóc cho tôi."
"Thỉnh thoảng giúp làm một chút việc gì đấy."
Nói ví dụ như dọn dẹp một chút hỗn loạn.
Tiếng chuông giờ cơm tối vừa vang lên, các bạn học ùn ùn kéo ra.
Một buổi chiều Lâm Dữ ăn kẹo, giờ không có chút nào đói bụng cả, nên cùng Lục Vưu chậm chậm thong thả mà đi đến nhà ăn.
Các món ăn hôm nay đều rất ngon, tất cả đều là món ưa thích của Lâm Dữ.
Rau cần xào, cải xanh xào, bầu xào ...
Lâm Dữ chọn ba món ăn chay, một bát súp miễn phí, tổng cộng là 5 đồng 8.
Lục Vưu nhìn thấy thì trầm mặc, đem thịt phần mình gắp cho Lâm Dữ.
Lâm Dữ ăn rất vui vẻ, cậu không kiêng ăn, ai cho cũng không cự tuyệt, chỉ là so với món ăn mặn, cậu càng yêu thích thức ăn chay hơn, món ăn mặn là lựa chọn cuối cùng.
Mà tình cảnh này ở trong mắt Lục Vưu, chính là bạn cùng bàn đáng thương, sống ở núi trên bàn ăn không có nổi một miếng thịt, có thể ăn một món súp hoa trứng miễn phí không tìm thấy hoa trứng cũng có thể mặt mày hớn hở.
"Cơm là 2 xu, và trường cũng cho ăn súp miễn phí."
"Lúc không có tiền chỉ cần mua một phần cơm, lấy súp ăn cùng là được."
Lâm Dữ vẻ mặt kinh ngạc, tựa như đã phát hiện ra một đại lục mới.
Lục Vưu càng nhìn càng chua xót, quyết định về sau sẽ đặt thêm hai món đồ ăn, cùng Lâm Dữ ăn chung.
Lâm Dữ đang ăn thì đột nhiên có ai đó đặt đĩa xuống cạnh cậu.
"Này, cậu chính là người sáng nay té xỉu kia à?"
Một nữ Beta nóng bỏng hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Lâm Dữ.
Lâm Dữ chớp chớp mắt, cực kỳ ngoan ngoãn: "Chào cậu."
Mặt cậu vốn nhỏ, nhìn từ trên xuống mặt càng nhỏ hơn, mà đôi mắt lại vừa lớn vừa đen. Thoạt nhìn, cậu trông giống như một con búp bê.
Lư Thanh Vận lập tức không biết nên nói gì tiếp, ho khan hai tiếng ngồi xuống.
Cô kéo muỗng chọt chọt đĩa thức ăn, nửa điểm không có muốn ăn.
"Cậu ngất xỉu vào sáng nay à?"
Lâm Dữ đưa cơm vào trong miệng nhai nhai, hai má là phồng lên, nuốt xuống rồi mới nói:
"Không tính là ngất, tôi không cẩn thận đụng vào người khác."
Dáng dấp của cậu rất đáng yêu, Lư Thanh Vận căn bản không thể tức giận được, chỉ muốn xoa bóp hai má phúng phính của cậu.
Thấy đối phương không nói, Lâm Dữ hỏi: "Xin hỏi cậu có chuyện gì không?"
Lư Thanh Vận nghe giọng nói mềm mại của cậu, càng cảm thấy cậu như một đứa bé, tâm thiếu nữ liền tăng cao.
Cô tươi cười, ngữ khí nhu hòa: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu có phải là người cùng Đoạn Từ đi tới phòng y tế không thôi?"
Lâm Dữ còn tưởng rằng cô quan tâm tới mình, cười nói:
"Đúng rồi, tôi không sao cả."
Lư Thanh Vận ở trong lòng cắn khăn tay nhỏ, cười rộ lên càng đáng yêu quá đi.
Cô gật gật đầu: "Không có chuyện gì là tốt rồi, Quý Hoằng đưa kẹo tới cho cậu cũng phải nhớ ăn nha, không phai bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết sao?"
Lâm Dữ ngây ngẩn cả người: "Làm sao cậu biết?"
Tin tức liên quan đến hai đại giáo bá, lại là scandal, trong một tiết đã có thể truyền khắp trường học rồi.
Các cô là vợ của giáo bá sao có thể không biết được?
Lư Thanh Vận cười nói: "Tôi chính là nghe người ta nói, cậu tên là Lâm Dữ có phải không?"
Lâm Dữ gật đầu, nghi ngờ nói: "Xin hỏi cậu là? Hình như trong lớp tôi chưa từng thấy qua cậu."
"Tôi học ban một, " Lư Thanh Vận bị cậu chọc phát cười, "Tôi là Lư Thanh Vận, học ban ba."
Hai người bọn họ hữu hảo trao đổi tên, WeChat, sau đó từ thi từ ca phú cho tới triết lý nhân sinh.
Lục Vưu ngồi đối diện bị sốc đến nỗi ăn không ngon.
Đây chính là Lư Thanh Vận, bạn thân của hoa khôi của trường, nữ Beta đã từng giúp hoa khôi của trường đuổi chạy biết bao Alpha.
Lục Vưu nhìn xung quanh, đúng như dự đoán tại gần đó thì thấy hoa khôi trường một mặt lo lắng.
Lục Vưu thấy hai người càng tán gẫu càng hăng hái, nhắc nhở: " Bạn của cậu hình như đang muốn nói chuyện với cậu đấy."
Lư Thanh Vận quay đầu nhìn lại, hướng người kia vẫy tay.
Cô nhìn Lâm Dữ cười cười: "Vậy tôi đi trước nhé, bye bye."
"Bye bye."
Lâm Dữ vẫy tay chào cô, nhìn thấy biểu tình của Lục Vưu không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Vưu là người không thích nói chuyện phiếm, thế nhưng là Lư Thanh Vận, thì y phải nhắc nhở một chút:
"Cô ta thường hay bắt nạt Omega, bạo lực học đường."
"Người này thủ đoạn rất nhiều, vì cô ta mà có vài Omega ban một đã chuyển đi rồi."
Lâm Dữ có chút không dám tin, quay đầu nhìn lại Lư Thanh Vận, phát hiện cô đang người bạn kia xảy ra tranh chấp, người bạn Omega kia trực tiếp khóc lên, hai người tan rã trong không vui.
Lục Vưu nói bổ sung: "Cô ta hình như rất thích Đoạn Thần, cho nên sẽ tìm những Omega mà Đoạn Thần chú ý tới, tôi vừa rồi còn cho là cô ta đến tìm cớ."
Lâm Dữ suy nghĩ một chút, lúc mới đầu thái độ của Lư Thanh Vận hình như rất kém, nhưng sau đó đã thay đổi.
Cậu có thể cảm nhận được khí tức hữu hảo trên người đối phương, lại tin tưởng Lục Vưu sẽ không nói khoác.
Lâm Dữ không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cơm.
Lục Vưu còn tưởng rằng cậu còn chưa ăn no, liền đi mua ức gà rán cho Lâm Dữ ăn.
Lượng ăn của Lâm Dữ không lớn, không cẩn thận ăn lượng cơm của hai bữa, nên đi chậm hơn trên đường trở lại lớp học.
Người đi ba bước, cậu chỉ đi một bước, chỉ đi nhanh hơn một tý thì ức gà rán nơi cổ họng liền muốn trào ra.
Đi từ nhà ăn tới gần sân bóng rổ, loại cảm giác muốn ói kia của Lâm Dữ cuối cùng cũng biến mất.
Có một nhóm Alpha đang chơi trong sân bóng rổ, mỗi người đều mặc đồng phục bóng rổ, để lộ ra cánh tay và bắp chân khỏe mạnh, một số ít trực tiếp cởi áo, để lộ nữa thân trên trần trụi, trong không khí nồng nặc tin tức tố Alpha khiến không ít người lưu luyến dừng chân.
Bước chân của Lâm Dữ dừng lại, nhìn về phía sân bóng.
Cậu nghe thấy được một luồng mùi hương rất thơm, tựa như đang đưa cậu về quá khứ.
"Đường bóng hay!"
Bóng rổ nảy trên đất mấy lần, rơi vào lòng bàn tay của một Alpha.
Hắn tùy ý kéo kéo cổ áo, các đường nét cơ bắp của cánh tay khỏe mạnh, tràn đầy lực, toàn thân toả ra mị lực khiến mấy Omega không nhịn được kêu lên.
"Đoạn Từ quá đẹp trai."
"Mẹ ơi, tôi chết."
"Các cậu ai mang thuốc ức chế không?"
......
Đoạn Từ hướng đối thủ ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc.
Lâm Dữ đột nhiên nghĩ đến khi cậu có thể đạt được phong thái như Đoạn Từ.
Cậu khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, cũng không biết vào thời điểm nào mình mới có thể biến thành như Đoạn Từ đây.
Hấp dẫn được vô số nam yêu, nữ yêu khiến họ phải khom lưng.
Mùi hương thấm vào xương tủy kia liền thuận theo gió nhẹ nhàng bay đến đây.
Lâm Dữ nuốt một ngụm nước bọt, đỡ tường thở mạnh.
Lục Vưu quay đầu lại, liền vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì."
Lâm Dữ ngửi được mùi hương kia, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Cậu không dám tin nhìn Lục Vưu nói:
"Tôi có thể là... đói bụng."
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn Từ (mở nút buộc ra): Đến, ăn tôi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...