Lãnh Nham nghỉ việc ở Ma Ảnh Ánh Hoạ.
Dù sao Ma Ảnh Ánh Hoạ cũng là công ty cổ phần thuộc Phong Hoa, chỉ cần anh còn ở đây cái mác Thái Tử vĩnh viễn treo trên đầu anh, bất luận anh thăng chức hay tăng lương thì cũng không thoát khỏi cái thân phận này.
Tuy nhiên không chỉ mình anh rời đi mà Phùng Sâm, Thái Hành Sơn, một đám đồng nghiệp kỹ thuật xuất chúng cũng bỏ đi cùng anh, theo anh cùng kiến tạo một đội ngũ mới.
Dĩ nhiên, bọn họ đi theo anh chủ yếu là do sau lưng anh là Lãnh gia, bọn họ tin chắc, cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì bọn họ cũng không bị thiệt, ắt có người tới dọn đống rắc rối ấy.
Đến nỗi Ma Ảnh và Lãnh gia, tất cả đều cho rằng Lãnh Nham tuỳ hứng chơi đùa mà thôi, chờ chơi chán rồi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn về Phong Hoa nhận chức, cầu trong nhà giải quyết vấn đề.
Đa số mọi người đều có suy nghĩ ấy, Lãnh Nham ỷ trong nhà, ỷ vào thân phận đại thiếu gia mới tự đại xông pha lập nghiệp như ai.
Nhưng Mộ Gia Niên biết, Lãnh Nham hoàn toàn nghiêm túc, anh chưa bao giờ coi Lãnh gia là đường lui của mình.
Anh muốn tự bằng bản thân dựng lên đam mê của chính anh, anh muốn bằng năng lực của mình bỏ xuống cái mũ đại thiếu gia Lãnh gia trên đầu.
Một Lãnh Nham có chủ kiến có chí hướng như choàng lên mình vầng hào quang lấp lánh, sáng loá mắt cô.
Nếu là trước kia, cho dù công việc có bận rộn đến mấy thì Lãnh Nham cũng sẽ giành ra thời gian bên cạnh Mộ Gia Niên trong những ngày cô được nghỉ ngơi.
Nhưng hiện giờ cả hai hầu như không có cơ hội gặp mặt, ngay cả nấu cháo điện thoại cũng phải căn cứ vào lịch trống từ lịch trình làm việc.
Lãnh Nham nói: “Anh sắp mệt chết rồi, nhưng mỗi ngày với anh đều rất tuyệt vời.”
Lãnh Nham nói: “Hiện giờ mọi người gọi anh là Lãnh tổng, cảm thấy xưng hô này dễ nghe hơn Thái Tử nhiều.”
Lãnh Nham nói: “Gia Niên, cảm ơn em, nếu không có em, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ làm được như bây giờ, cả đời này có lẽ cứ sống tầm thường như vậy thôi.”
Từ bé đến lớn anh chưa bao giờ phải lo cái ăn cái mặc, sinh hoạt vô ưu, khi được làm công việc mình thích rồi là hoàn toàn thoả mãn với bản thân, xác thật không có ý nghĩ tranh đua tiến tới phía trước gì.
Bởi có sự xuất hiện của Mộ Gia Niên, nhờ lòng theo đuổi lý tưởng và sự nghiệp của cô đã kích phát ý chí chiến đấu trong anh, không muốn vẫn cứ sống vô vị tầm thường như vậy nữa, không muốn suốt đời bị lấp dưới ánh hào quang của gia tộc.
Cũng là sự cổ vũ của cô mới khiến anh có đủ dũng khí, kiên cường tiến lên phía trước.
Mộ Gia Niên khiến anh phải trưởng thành một lần nữa.
Kết thúc một ngày bận rộn, qua loa ăn xong bữa tối gần công ty, trở lại trong nhà Lãnh Nham gửi tin nhắn cho Mộ Gia Niên, sau đó đi vào phòng chiếu bóng gia đình.
Để luôn giữ sự mẫn cảm cho một người biên tập, xem các bộ điện ảnh và video đặc sắc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Thế nên lúc trang hoàng trước anh giành riêng ra một phòng để phỏng theo rạp chiếu bóng nhỏ kiểu gia đình.
Bộ phim anh đang xem là một võ hiệp không mấy nổi tiếng, cốt truyện vừa đơn điệu vừa nhàm chán, nhưng lại có không ít người cất lời khen ngợi bộ phim có kỹ xảo điện ảnh đẹp, biên tập cắt ghép độc đáo, tất nhiên anh phải nghiêm túc nghiên cứu, tìm kiếm linh cảm.
Nhưng vừa mới thả lỏng xem chưa được bao lâu thì toàn bộ phòng đột ngột đình điện, cả phòng tối đen.
Lãnh Nham tưởng bị đứt cầu trì, bật đèn pin trong di động lên, ra ngoài, kết quả còn chưa bước tới cửa đã có một thân hình mềm mại áp lên lưng anh.
Hương thơm quen thuộc làm anh nhận ra ngay lập tức, vui sướng: “Em trở lại rồi à?”
Rõ ràng sáng nay cô còn nói phải tới ngày mai mới về được.
Mộ Gia Niên không lên tiếng, chỉ từ từ đi vòng tới đằng trước anh, đáp bàn tay lên cơ ngực anh, vuốt ve dần xuống dưới.
Vừa rồi đôi mắt vẫn luôn dán lên màn hình nên lúc này chưa kịp thích ứng với bóng tối, tuy có ánh sáng mỏng manh lọt vào từ cửa sổ nhưng Lãnh Nham căn bản không nhìn thấy rõ.
Anh chỉ thấy lờ mờ như Mộ Gia Niên đang ngồi xổm trước mặt anh.
Sau đó thò tay nấn ná bên hông anh, từ từ cởi quần anh xuống.
“Gia Niên….”
Đã nhiều ngày không gặp nhau, anh luôn bận tối mày tối mặt, chưa có thời gian tự giải khát cho mình, vậy nên khi đôi tay cô mơn trớn chưa được mấy cái anh đã cương cứng, hô gấp dần hỗn loạn.
Mộ Gia Niên vẫn không trả lời anh, chỉ nắm dương vật đang ngóc đầu trong tay, nhẹ nhàng chuyển động.
“Ưm…” Túi trứng bị cô vỗ về chơi đùa kích anh rùng mình một trận, Lãnh Nham còn chưa kịp định hồn thì quy đầu nóng bỏng của anh đã bị khoang miệng ẩm ướt bao bọc lấy.
Khoái cảm che trời lấp đất xông thẳng lên não, Lãnh Nham chỉ thấy da đầu mình tê dại, không khỏi phải ngửa đầu rên ra tiếng, đôi tay nắm chặt vạt áo, cố gắng kìm lại xúc động muốn đè đầu cô mà vận tốc thọc ra rút vào thật nhanh trong miệng cô.
Đầu lưỡi mềm mại không ngừng đảo vòng quanh quy đầu, thi thoảng lại vươn lưỡi liếm hết chất lỏng vừa tràn ra từ lỗ chuông.
Nghe tiếng thở càng ngày càng nặng của anh, Mộ Gia Niên càng ra sức mút vào thật chặt, một tay vỗ về túi trứng lủng lẳng bên dưới một tay xoa xoa thân gậy còn thừa bên ngoài.
Trong bóng đêm những tiếng liếm mút sắc tình vang lên rõ rệt, đôi mắt Lãnh Nham đã không thấy rõ trái lại xúc giác và thính giác càng nhạy cảm, dương vật ngày một cương lớn trong miệng cô, yết hầu khô khốc cũng bắt đầu tràn ra những tiếng gầm khàn gợi cảm.
Biết anh sắp bắn, Mộ Gia Niên càng dốc sức ngậm vào toàn bộ côn thịt, banh miệng to hơn, đi vào sâu hơn, cuối cùng anh thậm chí còn đâm cả vào trong yết hầu của cô.
Lỗ chuông mẫn cảm chạm vào nơi mềm mại nào đó trong cổ họng cô, tưởng tượng ra cô đang há to miệng nuốt trọn lấy anh, Lãnh Nham không nhịn được rên lên, rùng mình bắn hết vào trong miệng cô.
Mộ Gia Niên bị sặc ho khan, Lãnh Nham còn chưa bình ổn lại sau khoái cảm thì vội khom lưng vuốt lưng cho cô.
Trong bóng đêm, anh dường như nghe thấy cả tiếng nuốt, hình như cô đang nỗ lực nuốt xuống tinh dịch của anh? Chỉ tưởng tượng tới hình ảnh ấy thôi cả người anh bốc cháy, cổ họng khát khô.
“Gia Niên” Giọng anh khàn khàn gọi tên cô, “Gia Niên.”
Mông lung có bóng hình mờ ảo đứng lên trước mặt anh, Mộ Gia Niên ghé sát môi gần môi anh, trên môi cô còn dính tinh dịch, “Surprise?”
“Em về lúc nào vậy?” Anh vươn tay định ôm cô nhưng cô lại thụt lùi về sau, tránh tay anh, “Sớm hơn anh nửa tiếng.”
Cô vẫn lùi về sau, nói mà trong giọng như đang cười, “Hiện giờ cho anh sự ngạc nhiên thứ hai.”
“Gì?” Lãnh Nham vừa hỏi xong thì đèn trong phòng đột nhiên bừng sáng, anh nheo mắt, chờ nhìn rõ khung cảnh đằng trước thì giật mình.
Lúc này Mộ Gia Niên đang mặc trên mình một bộ đồng phục tiếp viên hàng không hở hang.
Nửa trên là chiếc áo xanh lam mỏng manh ngắn cũn cỡn làm lộ ra cái bụng nhỏ và vòng eo thon gọn, trước ngực chỉ độc một cúc áo, hai vạt áo khó khăn lắm mới không bị bung ra nhưng căn bản không giấu đi được bộ ngực nở nang đẫy đà, ngay cả hai đầu núm cũng nhú lên dưới lớp áo, một sự câu dẫn mê người.
Khăn sọc trên cổ rủ xuống trước ngực kết hợp với dòng tinh dịch đặc sệt anh vừa bắn, cả hai rơi tọt vào trong khe mương sâu thẳm.
Lướt xuống bên dưới, chân váy siêu ngắn miễn cưỡng che qua nửa mông, chẳng sợ cô hơi mở chân ra thôi là đã có thể nhìn thấy hết toàn bộ khe sâu huyền bí.
Đầu cô còn đội mũ đồng phục tiếp viên hàng không, trên gương mặt lấm tấm tinh dịch còn bày ra nụ cười lễ phép tiêu chuẩn.
Thấy Lãnh Nham nhìn không chớp mắt, ý cười trên mặt cô dày hơn, “Ngủ phi công rồi giờ tới cho anh tiếp viên hàng không, muốn cắm em không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...