Ngọn núi hoang bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Vong Cơ dắt Tiểu Bình Quả, Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, từ góc độ này, hắn chỉ trông thấy tấm lưng và sườn mặt Lam Vong Cơ, cũng nhờ góc độ này mà Ngụy Vô Tiện có thể ngắm nhìn y không chút kiêng dè, cũng không cần che dấu đi niềm yêu thích trong ánh mắt.
Từ lúc hắn hiểu được cảm giác của mình với Lam Trạm, gặp lại y, cuối cùng cũng hiểu được câu thoại trong hí khúc xưa:
"Tình bất tri hà khởi, nhất vãng nhi thâm"*.
Nhưng mà Lam Vong Cơ cứng nhắc cổ hủ như vậy, liệu có tiếp nhận loại tình cảm trái với đạo lý thường tình này không?
*Tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, mà ngày càng sâu đậm.
Ngụy Vô Tiện ngắm nghía Trần Tình, ra vẻ thờ ơ hỏi:
"Lam Trạm, ngươi sắp thành thân sao?"
Lam Vong Cơ vừa nghe thấy liền khựng người, ngoảnh mặt lại, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại hỏi như vậy, y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện sờ đầu mũi, trúc trắc mãi mới mở lời:
"Tháng trước ta ghé qua Thanh Hà, nghe nói Thanh Đàm hội lần này, Lam thị sẽ tuyên bố với tiên môn bách gia về việc con nối dõi của ngươi...."
Nói xong liền cúi đầu né tránh, vừa lo lắng vừa buồn rầu đợi Lam Vong Cơ trả lời.
Lam Vong Cơ lộ ra ý cười sâu kín, đáp:
"Ta đã nói rõ với Thúc phụ, nhận Tư Truy làm nghĩa tử*."
*Nghĩa tử: Con nuôi, nhưng trong trường hợp thông báo hay mang ý nghĩa long trọng mình sẽ giữ nguyên không dịch.
"Con nuôi!? Tư Truy sao!?"
Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ, lại cảm thấy lúng túng vô cùng, hắn xoay xoay cổ, cười thật to để che dấu:
"À à à! Tư Truy à, ha ha ha, thật tốt, tốt quá, ha ha ha...."
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời lấp lánh:
"Ngụy Anh, ta nghĩ ra rồi."
Ngụy Vô Tiện vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi biết Lam Vong Cơ không thành thân, đột nhiên nghe thấy lời của hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại nhìn Trần Tình trong tay hắn:
"Tên, ta nghĩ ra rồi."
Ngụy Vô Tiện nương theo ánh nhìn của Lam Vong Cơ, cũng nhìn xuống Trần Tình trong tay mình.
Tên? Lẽ nào là tên khúc nhạc đó? Ban đầu hai người từng hẹn, khi gặp lại, Lam Vong Cơ phải nghĩ ra tên cho khúc nhạc này.
Hắn bỗng nhiên hơi căng thẳng, căng thẳng mà không biết vì sao....!
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh nhìn như khóa chặt lấy hắn, lời nói cũng trở nên nghiêm túc thêm vài phần:
"Mười sáu năm trước, khi ở núi Mộ Khê, động Đồ Lục Huyền Vũ, ta đã nghĩ xong rồi."
Ngụy Vô Tiện ngập ngừng hỏi:
"Là...!Là gì....?"
"Vong - Tiện"
Lam Vong Cơ nhả từng chữ thật rành mạch, tình cảm bị đè nén nơi đáy tim suốt mười mấy năm qua cũng gửi gắm trọn vẹn trong hai chữ này, cũng khiến Ngụy Vô Tiện xúc động đứng ngơ tại chỗ.
Hắn chỉ cảm thấy suốt những năm qua, cả kiếp trước lẫn kiếp này, hắn chưa bao giờ được vui vẻ, thoải mái như thế, những lo lắng vương vấn treo trên đầu trái tim mấy tháng nay, cuối cùng cũng nhẹ nhàng hạ xuống, bị làn gió thoáng qua cuốn trôi đi xa mãi.
Ngụy Vô Tiện đưa tay, kiên định nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ, ánh mắt lấp lánh như sao sáng:
"Khéo quá Lam Trạm à.
Tâm ta, cũng thích ngươi."
Cảnh vật sông núi nơi đây, bốn mùa đẹp đẽ, mong được nắm tay đến cuối đời, nguyện cùng người chung áo*.
*Nguyên tác: Dữ tử đồng bào.
Trích trong thơ Tần phong - Kinh Thi:
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bừu (bào)!
Vương vu hưng sư,
Tu ngã qua mâu.
Dữ tử đồng cừu.
Há người chẳng có áo quần,
Ta cùng chia người manh áo.
Vua đang giục quân chiến trận,
Ta cùng người lo qua, giáo.
Cùng người dẹp kẻ thù chung.
~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~ đường phân cách của tác giả:
Đến đoạn này là một chút triển khai nhỏ từ kết cục của Trần Tình lệnh, cộng thêm một vài chi tiết của mình, tài văn chưa tốt, nhưng tình cảm của mình dành cho A Lệnh, cho Vong Tiện là "chân tình thật cảm"!
Sau đây sẽ là một vài cảnh sinh hoạt thường ngày, sẽ không chỉ giới hạn ở Vong Tiện, những nhân vật khiến mình day dứt vẫn còn nhiều lắm, hi vọng có thể dùng câu chữ để an ủi phần nào.
(๑•.
•๑)
~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~
Cô Tô
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt nhau vào sơn môn, tiến vào tiệc Thanh Đàm, bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào hai kẻ đang "kề vai sát cánh" dắt nhau qua cửa kia, lời bàn tán nổi xôn xao nổi lên, đến nay, vẫn còn một số nhà nhìn không vừa mắt Di Lăng lão tổ.
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đứng cạnh Lam Vong Cơ, ánh mắt rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt kia, miệng hắn mím chặt, một cục tức xông thẳng lên đầu, hắn không thèm nhìn nữa.
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt che đi nửa khuôn mặt, trộm cười cười.
Trạch Vu Quân vừa xuất quan nhìn Lam Vong Cơ, ho nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho y, đai trán của đệ lệch rồi....!
Lam Vong Cơ xoay sang Ngụy Vô Tiện, tay hai người vẫn nắm chặt, y một tay cầm Tị Trần, một tay kéo Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy Anh, giúp ta chỉnh đai trán."
Ngụy Vô Tiện mờ mịt, quên sạch cái gì mà không phải cha mẹ vợ con không được đụng vào, quên sạch cả trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm xung quanh, hắn ngơ ngác đưa tay lên giúp Lam Trạm chỉnh lại đai trán, đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, nhớ ra tình huống hiện tại, bản thân lại làm ra những gì, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn tự tin với lớp da mặt dày như tường thành của mình, bỗng chốc cũng cảm thấy mặt nóng phát điên lên rồi....!
Lam Vong Cơ chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt hay nghị luận của người xung quanh, y kéo tay Ngụy Vô Tiện, dắt hắn tới trước Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đang ngồi ở vị trí chủ tiệc, kính cẩn cúi người bái lễ rồi đưa Ngụy Vô Tiện về bàn tiệc bên phía Vân Mộng, để hắn ngồi sau Giang Trừng.
Xong xuôi mới ngang nhiên đi về vị trí của mình.
Ngụy Vô Tiện yên vị rồi, hắn gắng sức chớp chớp mắt, xảy ra chuyện gì đây? Lẽ nào Lam Vong Cơ lại uống say rồi?! Hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ, Lam Hi Thần đã đứng lên truyền gọi Tư Truy, đồng thời tuyên bố với các nhà, đệ tử Lam thị Lam Tư Truy nhập làm con thừa tự của Hàm Quang Quân.
Đám người dưới đài lại nổi lên một trận xôn xao, ghé tai nhau xì xầm bàn tán.
Lam Tư Truy tiến vào dưới sự dẫn dắt của người Lam thị, cậu rót đầy ly trà, kính cẩn quỳ trước bàn của Lam Vong Cơ, nâng chén:
"Hậu bối Lam thị Lam Nguyện, Lam Tư Truy, được Hàm Quang Quân nuôi dạy, che chở, con vô cùng biết ơn, kính phục, thề không dám quên.
Được Hàm Quang Quân không ghét bỏ, nhận làm thừa tự, từ nay về sau, nguyện kết cỏ ngậm vành* đền đáp ơn dưỡng dục của người!"
Nói xong liền trịnh trọng, nghiêm túc dập đầu lạy Lam Vong Cơ ba lượt.
*Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Bắt nguồn từ tích xưa Ngụy Thù là người nước Tấn, có một người thiếp yêu, khi sắp chết còn dặn con là Ngụy Khỏa phải đem cả người thiếp chôn theo.
Ngụy Thù chết, Ngụỵ Khỏa cho người thiếp về, không đem chôn theo.
Sau Ngụy Khỏa làm tướng đi đánh nước Tần, bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ quấn vào vành ngựa, giữ chân giặc mà Ngụy Khoả thoát được (mình xin phép chỉ trích một trong số những dị bản của tích này).
Lam Vong Cơ đứng lên đỡ Lam Tư Truy dậy, đồng thời ban cho cậu một thanh kiếm, kiếm tên "Thanh Hành".
Tiếp sau đó, Lam Tư Truy lần lượt quỳ lạy Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần.
Khi mọi người đều tưởng rằng nghi lễ đã xong, đang muốn đứng lên chúc mừng, ai ngờ Lam Tư Truy bỗng đến trước bàn Ngụy Vô Tiện ngồi, cậu quỳ gối, nhấc bình rượu trên bàn, rót đầy một chén, lại nghiêm cẩn quỳ lạy Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cùng tất cả mọi người đều đứng đờ ra, chỉ riêng Lam Vong Cơ hài lòng gật nhẹ đầu, ánh mắt Lam Tư Truy long lanh ánh nước nhìn Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy tiền bối, A Uyển...."
Ngụy Vô Tiện ngăn lại lời cậu, đỡ cậu đứng lên, uống cạn rượu trong chén, vỗ nhẹ cánh tay cậu:
"Ta biết, không cần nói nữa."
Nói rồi nhìn về phía Lam Vong Cơ, trong giây phút ánh mắt giao hòa, tựa như thấu hiểu, tựa như tâm ý tương thông, hắn khẽ cười nhẹ.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...