Đêm buông lớp màn đen như mực, ánh trăng thấp thoáng mập mờ, gió đêm xào xạc len qua từng chồi lá, tiếng côn trùng khẽ khàng ngâm nga như không nỡ quấy rầy đôi tình nhân dưới gốc cây đang ôm chặt lấy nhau, quyến luyến, thâm tình......!
Tựa trong lòng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ép chặt tai lên lồng ngực y, nghe tiếng nhịp tim trầm ổn mà có phần vội vã của y, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân càng sống lại càng ngược rồi, Di Lăng lão tổ từng khiến người khác nghe tên đã xây xẩm mặt mày, trước mặt Lam Vong Cơ lại như đứa trẻ ba tuổi, vừa sợ đắng vừa sợ đau, nghĩ đến những lúc ở cùng với Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện không kìm được bật cười thành tiếng.
Hắn vòng ôm lấy gáy Lam Vong Cơ, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích dựa vào lòng Lam Trạm, ngẩng mặt, mắt cười trong veo nhìn y:
"Lam Trạm, đợi giải quyết xong việc lần này, chúng ta về Cô Tô lập mộ* cho cha mẹ ta nhé."
"Được."
Ngụy Vô Tiện lại ghé mặt tới sát hơn nữa, đôi mắt long lanh chuyển động như đang mưu đồ việc xấu:
"Họ là cha mẹ chồng chính thức đến không thể chính thức hơn của ngươi đó! Đến lúc đó ta phải nói với mẹ, ngươi là người của ta rồi!"
Lam Vong Cơ chậm rãi siết chặt người trong lòng, mắt hơi híp lại, miệng nhả từng chữ:
"Cha mẹ chồng?"
Ngụy Vô Tiện thuận đà đưa hai chân quấn lên eo y, vùi đầu bên tai y thì thầm:
"Ta còn muốn nói với mẹ chồng ngươi, ta cũng là người của ngươi rồi."
Lời vừa dứt, Lam Vong Cơ xoay người đặt Ngụy Vô Tiện xuống đất, y còn không quên dùng tay đỡ lấy đầu hắn sợ làm hắn ngã đau, cả người phủ lên thân Ngụy Vô Tiện, chống một tay nhấc người đối mặt với hắn, lặp lại một lần nữa:
"Cha mẹ chồng?"
Ngụy Vô Tiện bị đè xuống đất, theo bản năng vội túm lấy áo Lam Vong Cơ, lôi qua kéo lại khiến vạt áo y hở ra, thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của y.
Ngụy Vô Tiện không kìm được duỗi tay lần theo xương quai xanh của y, miệng vẫn không ngừng trêu chọc:
"Đúng vậy, Lam nhị công tử, gọi tiếng tướng công nghe coi nào ~"
Lam Vong Cơ bắt lấy bàn tay hư hỏng của hắn đặt lên phía trên đầu hắn, đôi mắt ngày càng sáng lấp lánh, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa chịu ngoan ngoãn lại nhấc tay còn lại lên nghịch ngợm xương quai xanh y.
Lam Vong Cơ siết nắm tay, đem hay tay Ngụy Vô Tiện ấn lên đỉnh đầu hắn, Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát hiện chính mình không cử động được......!
"Lam Trạm! Ngươi lại dùng thuật định thân với ta!"
Lam Vong Cơ vẫn giữ bề ngoài lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy lòng bàn tay y nóng rựa, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm, hắn thầm ai oán....!Xong rồi xong rồi, đùa quá trớn, rước lửa tự đốt mình rồi! Hắn chẳng muốn bị Lam Trạm làm trực tiếp ở đây đâu......!
Ngụy Vô Tiện vội vàng thành thật kì kèo mặc cả:
"Lam Trạm thật tốt! Giải chú cho ta đi mà, nằm dưới đất cứng lắm, chúng ta về phòng đi....."
Lam Vong Cơ cúi đầu đưa môi phủ kín lên môi hắn, vươn lưỡi sang càn quét khắp miệng Ngụy Vô Tiện, còn quấy lấy đầu lưỡi hắn đùa nghịch.
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm giác bị Lam Vong Cơ hôn đến tê cả eo, không nhịn được trộm nghĩ, Lam Trạm cũng quá lợi hại......!
Mối hôn nồng nàn kéo dài xuống cổ hắn, ven theo cằm dưới lần đến xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ như muốn trả thù hắn đùa giỡn, đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa từng thớ da của hắn, khiến hơi thở Ngụy Vô Tiện ngày càng loạn nhịp mà chỉ có thể nằm đơ ra đó, nhúc nhích một chút cũng không được.
Lam Vong Cơ vừa cắn mút vừa men theo bờ xương kéo xuống dưới, dời khỏi xương quai xanh, vạt aoa bị y kéo mở lộ ra lồng ngực trắng nõn và hai điểm hồng hồng nhỏ nhỏ.
Lam Vong Cơ ngậm lấy một bên, đảo lưỡi chơi đùa trong miệng khiến nó cứng lại như viên đá.
Hơi thở Ngụy Vô Tiện hoàn toàn loạn nhịp, cảm giác tê dại dần lan tràn khắp thân thể, hắn thở ngày càng gấp, nhịp tim cũng ngày càng nhanh, không nhịn được mở miệng nức nở:
"Lam Trạm......!Đừng......"
Lam Vong Cơ vẫn phủ trên ngực hắn, miệng vẫn cắn mút điểm nhô lên đó, bị y gặm cắn khi mạnh khi nhẹ khiến Ngụy Vô Tiện cảm giác luồng tê dại đã xông đến hạ thân rồi, Lam Vong Cơ vươn tay xuống hạ thân hắn, động tâc trên miệng không ngừng, y một tay cởi đai lưng Ngụy Vô Tiện, phủ lên vật cứng nóng đó, chậm chạp khiêu khích.....!
Ngụy Vô Tiện ý thức trở nên mơ hồ, chút thanh tỉnh duy nhất còn sót lại cũng bị Lam Vong Cơ nắm chặt trong tay, bàn tay cầm kiếm quanh năm có chút thô ráp, theo động tác lên xuống của y, Ngụy Vô Tiện bỗng như lâm vào ảo cảnh, phảng phất như hắn là một cây đàn dưới ngón tay vỗ về của Lam Vong Cơ, tùy ý ý nhấp, bấm, gảy, vuốt khi nhanh khi chậm, khiến hắn không nhịn được muốn đạt tới cao trào.
Lại chẳng ngờ ở phút đỉnh điểm bị Lam Vong Cơ giữ lại, Ngụy Vô Tiện nhịn đỏ cả mắt, khẩn thiết rên rỉ:
"Lam Trạm....!Lam Trạm....!Buông ra...."
Lam Vong Cơ tốt bụng ngẩng đầu tha cho điểm hồng phiếm nước đã sưng tấy trước ngực y, nhìn Ngụy Vô Tiện vạt áo mở tung, cả người chìm trong cao trào dục vọng, y cúi xuống thì thầm vành tai hắn, y cất giọng, thanh âm trầm khàn:
"Ngụy Anh, gọi tướng công."
Ngụy Vô Tiện chợt trợn tròn mắt, không thể tin được Lam Trạm sẽ làm loại chuyện này! Y còn là Hàm Quang Quân đoan chính, nhã nhặn, phép tắc hay không?!
"....."
Hắn không gọi nổi, trêu chọc Lam Trạm thì được, bị trêu chọc lại là chuyện khác.
Lam Vong Cơ lại ép sát gần hơn, môi dán lên vành tai y, chậm rãi nhắc lại:
"Gọi tướng công."
Ngụy Vô Tiện hai mắt đỏ hồng, nước mắt long lanh, thân dưới ngày càng khó chịu lại bị thuật định thân trói buộc, vành tai bị những cái chạm lướt qua dày vò, khát dục như thủy triều từng đợt từng đợt xô đến, cầm cự chẳng đặng.....!Cuối cùng Ngụy Vô Tiện sắp sụp đổ đến nơi, giọng nói run rẩy xen theo vài nia nức nở thống khổ:
"......!Tướng.....!Tướng công....."
Lam Vong Cơ hài lòng nhếch khóe môi cười nhẹ, dưới tay động tác nhanh hơn, thoáng chốc khiến Ngụy Vô Tiện run rẩy cao trào.
Lam Vong Cơ giải định thân thuật cho hắn, khép lại vạt áo Ngụy Vô Tiện rồi ôm ngang hắn dậy, dường như bị bặt nạt hơi quá, Ngụy Vô Tiện bị ôm lên vẫn mờ mịt thất thần.......!
Thẳng đến khi được ôm về phòng, đặt lên giường rồi,Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại đôi chút.
Nhìn Lam Vong Cơ đã trở về dáng vẻ Hàm Quang Quân đoan trang phép tắc trước mặt, Ngụy Vô Tiện nghẹn họng há miệng ra lại ngậm lại, cuối cùng cất tiếng đầy bi ai:
"Lam Trạm.....!Rốt cuộc ngươi học thói xấu này từ ai vậy!!!"
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc đáp:
"Ngươi."
"........"
Nhìn Ngụy Vô Tiện bối rối trước mặt, Lam Vong Cơ tìm một bộ quần áo sạch sẽ giúp hắn thay đồ, lúc giúp hắn mặc áo không kìm được mà nhìn chăm chú vào vết sẹo trên ngực y.
Ngụy Vô Tiện nhớ tới sự việc vừa phát sinh, hai điểm hồng trước ngực còn sưng tấy bị đồ ngủ cọ vào hơi rát, vội kéo áo che kín lại.
Lam Vong Cơ kéo vai hắn lại gần, bàn tay phủ lên vết thương trên ngực hắn, cất giọng ôn nhu:
"Ngụy Anh, sau này đừng để bị thương nữa."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, đưa tay phủ lên bàn tay đang đặt trên ngực mình của y, gật gật đầu:
"Ừ! Ta hứa!"
Trong lúc Ngụy Vô Tiện yên bình rúc trong lòng Lam Vong Cơ say ngủ, ở trấn nhỏ dưới chân núi Loạn Táng Cương, Di Lăng diễn ra một việc bất thường.
Trong một ngôi miếu hoang đổ nát tập trung mấy kẻ ăn mặc tồi tàn như ăn mày đang bàn bạc, cầm đầu lại là một kẻ ăn mặc đường hoàng ngồi chính giữa, mấy kẻ còn lại vô cùng kính nể.
"Đại sư huynh, tất cả đều chuẩn bị xong, khi nào chúng ta ra tay ạ?"
"Nghe nói Lam Vong Cơ cũng tới thành Vân Bình!"
"Đại sư huynh, chúng ta bày mưu đã lâu, cuối cùng cũng tới ngày thay sư phụ báo thù rồi!"
"Đúng vậy! Đại sư huynh, lần này nhất định phải nhân cơ hội lấy mạng Lam Vong Cơ! Báo thù rửa hận!"
Kẻ cầm đầu giễu cợt thành tiếng:
"Kẻ cần giết không phải Lam Vong Cơ."
"Không phải hắn thì là ai? Kẻ đời này sư phụ hận nhất không phải Lam Vong Cơ sao? Không phải do hắn, sư phụ cũng không chết thảm!"
Vị đại sư huynh trong miệng dsams người kia sắc mặt nham hiểm, ánh mắt tóa ra tia hung ác nhìn ra ngoài điện, gằn giọng đáp:
"Ta phải khiến hắn, sống không bằng chết, nghìn lần, vạn lần......"
"Đại sư huynh, khi nào chúng ta động thủ?"
"Ba ngày sau, lễ Vu Lan, chúng ta sẽ tặng Tiên đốc một phần quà lớn! Ha ha ha...!Ha ha ha ha......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...