Hôm sau
Lam Vong Cơ dạy học cho đệ tử Lam thị xong liền tới Hàn thất bàn việc tổ chức nghe giảng của Lam thị lần này.
Lam Hi Thần từ khi xuất quan, bề ngoài có vẻ vẫn giữ phong thái ôn văn nhã nhặn như trước nhưng ánh mắt lại như giếng nước sâu khô cạn, không còn tươi sáng hữu thần như xưa nữa.
Lam Khải Nhân lên tiếng:
"Ta nghe nói lần nghe giảng này, tông chủ Bình Dương Diêu thị gửi thư báo danh nhưng bị con từ chối."
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ánh mắt lại toát ra vẻ chán ghét và xem thường.
Y đáp:
"Vâng."
Lam Hi Thần nói:
"Thúc phụ, môn sinh Bình Dương Diêu thị nói năng lỗ mãng, không giữ phép tắc lễ độ, Vong Cơ chỉ là......"
Lam Khải Nhân nhân nhấc tay ngắt lời Lam Hi Thần:
"Nay con đảm đương vị trí Tiên đốc, nhất cử nhất động đều bị bách gia chú ý, con từ chối Bình Dương Diêu thị, sợ rằng các nhà sẽ có điều dị nghị."
Lam Vong Cơ đáp:
"Không sao."
Lam Khải Nhân thở dài, đành chịu:
"Bỏ đi, con tự có quyết định của mình, ta già rồi, nghe giảng lần này hai con đứng lớp.
Được rồi, về đi....."
Lam Vong Cơ thi lễ rồi lui khỏi Hàn thất, Lam Hi Thần nặng lòng nhìn theo bóng lưng y dời đi:
"Làm Tiên đốc phải lo lắng đến lợi ích cùng sự tồn vong của trăm nhà, với tính cách của Vong Cơ, sợ rằng......."
Lam Khải Nhân vuốt râu, khẽ lắc đầu thở dài:
"Phúc ấy....!Họa ấy...."*
*Nguyên văn: Phúc hề, họa hề - ý chỉ là phúc hay là họa còn chư biết chừng.
Được mặt nọ thì mất mặt kia.
Lam Vong Cơ rời khỏi Hàn thất liền tới trù phòng chuẩn bị đồ ăn cho Ngụy Vô Tiện, tới cửa bếp chợt thấy Lam Tư Truy đã đứng đợi ở đó rồi, thấy vẻ muốn nói lại thôi của cậu, y hỏi:
"Có việc gì không?"
Lam Tư Truy hơi ngại ngùng hỏi y:
"Phụ thân, người nấu canh xương sườn củ sen cho cha sao ạ?"
Lam Vong Cơ xắn ống tay áo, thuần thục rửa củ sen, đáp nhẹ:
"Ừ."
Lam Tư Truy căng thẳng vò đầu, hai má hơi hồng, ngập ngừng hỏi:
"Phụ thân......!phụ thân có thể dạy con với được không...!con....."
Lam Vong Cơ dừng động tác trong tay, cảm thấy có chút bất ngờ nhìn cậu.
Lam Tư Truy cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Hồi nhỏ khi ở Loạn Táng Cương, Ôn thúc thúc từng mang về một chén canh xương sườn hầm củ sen Giang cô cô làm, tay nghề của người tốt lắm, bát canh đó ngon vô cùng, nhưng....!nhưng Kim Lăng còn chưa từng được nếm qua....!Con muốn........"
Khóe miệng Lam Vong Cơ chợt lướt qua ý cười.
"Được, con lại đây."
Lam Tư Truy ngẩng đầu cười vui vẻ chạy tới bên bếp, vừa giúp Lam Vong Cơ thêm củi thêm lửa, vừa tập trung quan sát cách y làm, trong lòng thầm nhủ nhất định phải học bằng được, đợi khi Kim Lăng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng là có thể nếm thử rồi.
Mấy ngày nay phải chăm chỉ luyện tập, nếu không ngon thì đưa Cảnh Nghi ăn đỡ là được.
Khi Lam Vong Cơ xách hộp thức ăn về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngủ nướng, chăn rơi một nửa xuống đất, áo ngủ lỏng lẻo nửa kín nửa hở lộ ra lồng ngực đầy vết hôn hồng nhạt.
Lam Vong Cơ đến bên giường, nhẹ nhàng ôm người vào lòng gọi hắn dậy.
Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng dụi dụi vào lòng y:
"Lam Trạm.....!Để ta ngủ thêm lát nữa, một lát nữa thôi......."
Lam Vong Cơ để người trong lòng nằm gác đầu lên ngực mình, nâng cằm hắn rồi cúi xuống hạ một nụ hôn thật dài.
Ngụy Vô Tiện cảm giác sắp tắt thở đến nơi, không còn tí buồn ngủ nào nữa.
"Lam Trạm, ngươi học xấu rồi...."
Lam Vong Cơ hai mắt đầy ý cười giúp hắn chỉnh lại áo ngủ.
"Ăn cơm trước, sau đó đến Tàng thư các với ta."
"Tàng thư các? Đưa ta đến đó làm gì? Lẽ nào lại chép gia quy sao? Không đi!"
"Không chép gia quy."
Ngụy Vô Tiện mặc quần áo tử tế xong ngồi bên bàn, canh xương sườn củ sen vẫn bốc hơi nghi ngút, hương thơm nức mũi khiến hắn cảm thấy bụng đói cồn cào, vừa ăn vừa hỏi Lam Vong Cơ:
"Vậy ngươi dắt ta tới đó làm gì?"
"Ăn không nói."
"........."
Ăn xong, Ngụy Vô Tiện quả nhiên bị Lam Vong Cơ đưa tới Tàng thư các.
Lam Vong Cơ vừa tiến vào đã lập tức giở sách tìm tòi, để Ngụy Vô Tiện ngồi không ngơ ngác bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện nhàn rỗi đến mức ngáp dài mấy cái, tùy tiện vơ lấy một quyển sách trên bàn, không ngờ là một quyển "Kinh Thi"*, thấy Lam Vong Cơ vẫn đang tập trung tìm sách, hắn liền mở ra coi thử vài trang.
Lam Vong Cơ ôm một chồng sách lại, thấy Ngụy Vô Tiện ngồi nhìn quyển Kinh Thi cười ngốc nghếch, y ngồi xuống bên hắn, hỏi:
"Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấy y đặt một chồng sách lớn trên bàn, hắn nhíu mày, hỏi:
"Lam Trạm, ngươi tìm nhiều sách y vậy làm gì? Ai bị ốm sao?"
Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào mắt hắn, do dự một hồi rồi vươn tay nắm lấy bàn tay hắn.
"Ngụy Anh, ngươi không có kim đan bảo vệ, linh lực mỏng manh, cơ thể lại từng trọng thương......"
Ngụy Vô Tiện rút tay lại, xoay người sang hướng khác.
"Lam Trạm.....!Ta không sao....."
Từ khi biết Ngụy Vô Tiện tự mổ kim đan, Lam Vong Cơ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng.
Năm đó bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương ba tháng, rốt cuộc trong ba tháng đó xảy ra những gì, hắn một chữ cũng không nhắc tới.
Sau khi dùng Âm Hổ phù ở trận Xạ Nhật Chi Chinh liền hôn mê mấy ngày không tỉnh.
Vị thiếu niên hoạt bát năng nổ ngày nào bỗng mình đầy vết sẹo, tổn thương căn cơ quá lớn, khí huyết nghịch hành khiến cơ thể lâm vào hôm mê......!
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Ngụy Anh, đạo này hại thân."
Ngụy Vô Tiện mím môi, né tránh đáp:
"Ta biết! Nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, lại có ngươi bảo vệ, ta cũng không cần đánh đánh giết giết suốt ngày nữa.
Hơn nữa muốn luyện lại kim đan, khác gì thằng ngốc nằm mơ giữa ban ngày......"
"Ta không vọng tưởng muốn khôi phục kim đan."
"Vậy ngươi......"
Lam Vong Cơ nhìn hắn không chớp, trong mắt hiện lên sự buồn phiền và lo lắng không nguôi.
Y ôm Ngụy Vô Tiện thật chặt, cằm gác lên đầu hắn.
Ngụy Vô Tiện chôn mặt trong ngực Lam Vong Cơ, bên tai nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp vững vàng của Lam Vong Cơ.
Rất lâu sau mới nghe thấy y cất giọng khàn khàn:
"Ta chỉ muốn, ngươi hứa với ta sẽ sống đến đầu bạc răng long."
Hai tay Ngụy Vô Tiện ôm chặt vòng eo Lam Vong Cơ, hắn vùi mặt vào cổ áo y, giấu đi hai mắt phiếm hồng.
"Lam Trạm, ta nhất định sẽ sống thật tốt! Sống lâu trăm tuổi......"
Trong Tàng thư các tĩnh lặng, cơn gió thổi qua, khẽ lật quyển sách Kinh Thi trên bàn, vừa đúng bài "Kích cổ"** Ngụy Vô Tiện xem lúc đó.....!
"Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."***
*Kinh thi: Một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo, cũng là bộ sưu tập thơ ca dân gian đầu tiên của Trung Quốc.
**Kích cổ: Bài thơ thuộc phần Bội Phong - một trong Thập ngũ quốc phong - ca dao của 15 nước chư hầu hoặc khu vực (của Trung Hoa thời cổ).
***"Dù còn sống hay chết, dù phải cách xa
Đã cùng người lập lời thề ước,
Nắm chặt tay người, cùng bầu bạn đến già".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...