Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
"Đó là mẹ em!".
Lam Sương tựa đầu vào vai anh, nước mắt lại trào ra.
Trước kia hắn cũng đã cho người điều tra về mẹ cô, nhưng không ngờ mẹ cô vẫn còn sống.
Một lúc sau Kiều lão gia bước ra ngồi đối diện Lam Sương.
Người hầu bước đến dâng trà cho cả ba người.
Kiều lão gia xúc động nhìn cô:"Lam Sương cuối cùng con cũng đến tìm chúng ta rồi!".
Lam Sương biết đây là cha mình nhưng cô không dám gọi, nhìn những hành động lúc nãy cô biết là ông vẫn còn rất yêu mẹ cô,nên cô cũng an tâm để bà ở lại.
"Cảm ơn Kiều lão gia đã chăm sóc mẹ tôi suốt mấy năm qua!".
Kiều lão gia im lặng nhìn bông hoa sen nở rộ rực rỡ trong hồ nước.
Cả hai định ra về nhưng ông đã cản lại.
"Hai người đường xá xa xôi đến đây chắc cũng đã mệt mỏi, ở lại ăn cùng chúng tôi bữa cơm trưa.
Thường thì Hoa Hoa sẽ bình phục vào những buổi xế chiều.
Nếu như hai người không vội có thể ở lại!".
Lam Sương nghe vậy thì rất vui mừng,cô nhìn Lưu Trần Lãng với ánh mắt năn nỉ.
Anh cười cười gật đầu.
Thế là cả hai dắt tay nhau đi đến phòng lớn, Kiều lão gia đi trước,hai vợ chồng cô theo sau.
Vừa vào đến nơi, Kiều thiếu gia và Kiều phu nhân đã vội vàng đi ra ngoài ăn cơm cùng khách hàng.
Xem ra bữa cơm hôm nay chỉ có cô,Lưu Trần Lãng và Kiều lão gia thôi.
Nhân lúc người hầu chưa dọn cơm lên, Kiều lão gia trò chuyện với cô:"Lam Sương mấy năm nay con vẫn sống tốt chứ!".
Lam Sương gật đầu.
Lưu Trần Lãng thầm trách cô.
Sống tốt cái con khỉ, nếu như hôm đó hắn không gặp cô ở quán bar có khi bây giờ cô đã là người vô gia cư rồi.
Còn chưa kể đến việc cô bị Lâm gia hành hạ, chèn ép.
Kiều lão gia vui vẻ gật đầu, rồi chuyển ánh mắt lên nhìn Lưu Trần Lãng :"Đây là chồng con sao?".
Cô chỉ cười cười, nhìn ra bên ngoài cửa.
Ánh nắng của mặt trời chiếu qua cành cây lớn ở ngoài cửa chiếu sáng mặt nước trong bồn nước đựng cá ngay kế bên.
Những bông hoa đung đưa trong gió,đón nhận ánh nắng mặt trời toả sáng rực rỡ.
"Không biết vị này gia cảnh thế nào?".
Lưu Trần Lãng cười nhạt :"Tôi cũng không phải tầng lớp thượng lưu gì, chỉ buôn bán lẻ kiếm tiền qua ngày thôi!".
Lam Sương nghe xong nhìn anh rồi bật cười,anh cũng thật biết đùa.
Ai mà không biết anh là đại gia giàu nhất nhì Trung Quốc, chẳng qua ít người thấy mặt anh thôi.
Nếu mà Kiều lão gia mà hỏi tên anh thì anh còn lâu mới giấu được.
Nhìn thấy Lam Sương và anh hạnh phúc như vậy, Kiều lão gia cũng mừng trong lòng.
Ông cũng cho người tìm cô suốt mấy tháng nay nhưng không thấy tung tích cô đâu cả.
Một cô gái mặc chiếc váy màu hồng chạy vào ôm lấy ông,vui vẻ cười nói :"Ông ơi! Cháu đến thăm ông này!".
Cô gái đó chính là Kiều Yến Thanh thiên kim tiểu thư của Kiều gia,xinh đẹp nhất Tứ Xuyên này.
Kiều lão gia cười híp mắt nhìn Kiều Yến Thanh :"Cháu cũng thật là, một tháng cháu về đây tận 5 lần không sợ chồng cháu ý kiến sao?".
Kiều Yến Thanh buông ông ra ngồi xuống ghế :"Hừ,anh ấy kia kìa,anh ấy thì dám có ý kiến gì với cháu cơ chứ!".
Sau đó thì thầm với Kiều lão gia :"Một lần đến đây cháu sẽ làm ấm giường cho anh ấy một đêm, vậy là được rồi!".
Kiều Yến Thanh thì thầm dữ quá, làm cho Lam Sương và cả Lưu Trần Lãng nghe thấy hết trơn.
Tống Lam đi vào trên tay còn cầm túi quà bước vào trong.
Nhìn thấy Lưu Trần Lãng anh cũng không khỏi bất ngờ,ngay sau đó bật cười :"Chào mọi người, đến muộn rồi!".
Kiều lão gia cười cười,mời Tống Lam ngồi xuống.
Người hầu mang thức ăn lên.
Kiều Yến Thanh nhìn Lam Sương thắc mắc hỏi :"Ông ơi, đây là ai vậy?".
Kiều lão gia gắp thức ăn cho tất cả mọi người :"Đây là con gái ông, cháu phải gọi là cô Lam Sương và chú đấy!".
Nghe xong Tống Lam bật cười :"Vậy ra chúng ta phải gọi Lưu Tổng là chú rồi!".
Kiều Yến Thanh vừa ăn vừa cười :"Cô Lam Sương à,ăn nhiều vào chiều nay ở lại với cháu trò chuyện nhé!".
Lam Sương cười ngượng, gật đầu đồng ý.
Kiều lão gia bây giờ mới để ý cái chữ "Lưu Tổng" mà Tống Lam vừa nói.
Ông đưa mắt nhìn Lưu Trần Lãng phán xét:"Thì ra là Lưu Tổng chúng tôi không biết!".
Lưu Trần Lãng cười hừ một tiếng trả lời Kiều lão gia :"Không nhất thiết phải gò bó như thế,cha vợ!".
Nghe đến đây Lam Sương đơ người,cô còn chưa nhận Kiều lão gia làm cha mà anh đã nhận làm cha vợ rồi.
"Hừm,con rể cũng thật là,con gái tôi ngại đấy!".
Lưu Trần Lãng và Kiều lão gia cười nói vui vẻ, mặc kệ cho ai đó ngồi giữa đang ăn ngại ngùng.
Kiều gia luôn có thói quen ngủ trưa,sau khi ăn xong mọi người trò chuyện một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.
Người hầu đưa Lam Sương đến một căn phòng rộng ở gần phòng khách.
Nơi đây rất yên tĩnh, cũng không có ai ở đây rất thích hợp ngủ trưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...