Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Lúc tan họp cũng là lúc trời đã bắt đầu tối, mọi người trong công ty đều thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Lam Sương vào phòng Lưu Trần Lãng thay đồ.
"Anh ra ngoài đi, để em thay đồ!".
Tay cô vừa cởi cúc áo vừa thúc giục Lưu Trần Lãng.
Hắn bước đến ôm lấy cô từ phía sau, tay cởi áo cho cô:"Lợn con! em lấy đâu ra số tiền để mua số cổ phần đấy vậy!".
Lam Sương nhíu mày lườm Lưu Trần Lãng một cái rồi đẩy anh ra:"Em không phải lợn, anh đừng gọi em như thế!".
Hình như lâu lắm rồi hắn mới gọi cô như thế.
Chiếc áo sơ mi trắng kiểu nữ được cởi ra đặt trên bàn,Lam Sương liếc nhìn Lưu Trần Lãng đang nhìn khung cảnh ở bên cửa sổ nhanh chóng thay quần áo mặc chiếc váy vào.
"Được rồi đi thôi!".
Lam Sương cầm chiếc túi xách ra ngoài,Lưu Trần Lãng theo sau cô.
Diễm Lệ Uyển.
Cánh cổng lớn mở ra, chiếc xe Rolls Royce tiến vào,Lam Sương để ý có một chiếc xe Mercedes màu đen loại đắt nhất đang đỗ trước sân lớn.
Lưu Trần Lãng chau mày, không có sự cho phép của hắn ai lại dám ngang nhiên đi vào đây.
Cả hai bước vào trong đại sảnh, Tuệ Băng Băng và một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đối diện nhau.
Nhìn sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Người đàn ông lớn tuổi quay lại nhìn cô, sau đó bật dậy đi đến bên cô và nắm lấy đôi tay thon dài của cô.
"Cháu gái của ta, cuối cùng ông cũng tìm được cháu!".
Lưu Trần Lãng kéo Lam Sương ra đằng sau, hai mắt sát khí nhìn ông ta.
Ông ta có vẻ không bất ngờ chỉ tặc lưỡi:"Chậc chậc, chiếm hữu mạnh nhỉ?".
Bầu không khí trở nên nặng nề,Lam Sương núp phía sau Lưu Trần Lãng hai mắt ngạc nhiên.
Rốt cuộc ông lão này là ai mà nhận cô làm cháu gái.
"Tiểu Sương ta là ông nội thất lạc của cháu đây!".
Lời nói của ông ta như sét đánh ngang tai, đây là cuộc sống ngoài đời thực chứ đâu phải trong tiểu thuyết,Lam Sương cắn răng không lên nói lớn vào mặt ông ta:"Mấy người là diễn viên hả, sáng sớm mai dì Tuyết nói là Lâm Chí không phải là cha tôi, bây giờ ông lại giận mình là ông nội của tôi, các người nghĩ tôi là con nít hả, tôi không có mẹ nhưng không có nghĩa số phận của tôi sẽ giống y như mẹ.
Tôi không cần biết mấy người là ai nhưng đừng có nói ra những lời lẽ không căn cứ như thế, mấy người nghĩ tôi là con ngu chắc muốn làm gì của tôi cũng được hả?".
Ông ta nắm lấy tay cô hai mắt ôn tồn trả lời:"Tiểu Sương, mẹ cháu năm đó đã đi nhầm phòng nên phát sinh quan hệ với con trai của ta từ đó sinh ra cháu với Sryan, nếu cháu không tin chúng ta thử đi xét nghiệm ADN xem nào!".
"Không! lừa dối, mấy người đúng là dối trá, cho dù mấy người là gia đình của tôi thì tôi cũng sẽ không trở về đâu, đây không phải là phim trường tôi hi vọng ông hãy để yên cho tôi được sống cuộc sống bình yên, mấy người cứ lần lượt làm phiền đến cuộc sống của tôi.
Tôi thật sự rất mệt mỏi!".
"Tiểu Sương, chỉ cần cháu quay về với ông nội, muốn ông nội làm gì cũng được hết, quay về với ông nội có được không?".
Đầu óc của cô bây giờ rất hỗn loạn, trở nên đau nhức dữ dội,Lam Sương dựa người vào Lưu Trần Lãng ngắm nghiền hai mắt lại.
"Ông là ai? dám đến quấy rầy cuộc sống của em ấy!".
"Tôi là ai? cậu có tư cách để hỏi tôi sao? tôi là gia chủ của gia tộc Madethew vương triều nước Ý, còn người trong tay cậu là tiểu thư của gia tộc Madethew tôn quý, cậu nghĩ bản thân mình đủ tư cách để trở thành chồng nó sao!".
Lưu Trần Lãng cười khẩy :"Vậy ông nghĩ mình là ai mà dám nhận em ấy là cháu gái mình, gia tộc của vương triều nước Ý thì sao? Bây giờ em ấy can tâm tình nguyện theo tôi là người vợ hợp pháp của tôi ông muốn cướp lấy em ấy từ tôi,đừng có mơ!".
Anh bế cô lên trên tầng, Hoắc Long đưa tay tiễn ông ta ra khỏi Diễm Lệ Uyển, ông ta mặc dù không can tâm nhưng cũng phải rời đi.
Chiếc xe Mercedes phóng nhanh ra ngoài, nhìn qua cửa sổ Lưu Trần Lãng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, lời nói của ông ta chưa chắc đã là giả.
Nếu Lam Sương thực sự là cháu gái của ông ta, vậy thì quyền thế của cô chắc chắn sẽ không thể coi thường được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...