Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau


"Lam Sương à, năm đó cô bỏ học chỉ vì đi theo hắn ta sao? Đúng là đê tiện quá đi!".

Tô Trân nhìn thấy cô định đi vào trong lập tức chắn đường.

Cô tức tối lắm nhưng không thể nói, dù sao cô cũng là vợ chính thức của Lưu Trần Lãng, ăn nói thô tục sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hắn.

Cô cúi đầu im lặng như chưa nghe thấy gì.

Người không biết sống chết ắt hẳn sẽ làm liều,Tô Trân thấy cô không nói gì liền nói thêm mấy câu xúc phạm Lam Sương,cô ta khoanh tay trước ngực cười cười với Lưu Trần Lãng :"Anh trai à,đừng để cô ta lừa, lúc còn học đại học cô ta là gái bán hoa đó,trinh tiết đã không còn từ sớm rồi!".

Lam Sương ngẩng đầu, những lời lẽ vô căn cứ như vậy mà cô ta cũng dám nói ra, nhân cách bị chó tha rồi sao.

Lưu Trần Lãng xoa đầu cô cười lạnh với Tô Trân :"Còn gì nữa!".

"Hồi đó cô ta gạ gẫm hơn trăm anh em trong trường không chừa người nào, có lúc tôi còn nhìn thấy một ông già đứng trước cổng trường đợi cô ta nữa đó!".


Lưu Trần Lãng cười nhạt kéo Lam Sương vào trong,Tô Trân kéo người đàn ông đó đi theo.

Cả 4 người ngồi chung ở một phòng vip,Tô Trân và người đàn ông đó ngồi đối diện với Lam Sương và Lưu Trần Lãng,hai mắt đầy ý khinh thường.

Lam Sương ngồi tựa vào ghế,hai mắt đăm chiêu nhìn Tô Trân.

Bầu không khí trở nên nóng lạnh bất thường.

Nhân viên đưa thực đơn đi đến,Tô Trân gọi tất cả những món đắt nhất của nhà hàng, còn Lưu Trần Lãng gọi hai chai rượu vang đắt nhất.

Nhân viên đi ra ngoài một lúc rồi vào trong với vô vàn món ăn ngon.

Lam Sương ngán ngẩm nhìn từng món ăn trên bàn,sau đó lắc đầu.

Tô Trân cười khinh cô :"Sao hả? Hay là những món này sang trọng quá cô không dám ăn,có cần tôi gọi canh rau muống giùm cô không thế!".


Lam Sương lần này đã mất hết bình tĩnh,cô ngồi thẳng người cầm đũa lên lau lau từng cái :"Ăn với loại người như cô như ăn ở bãi rác ấy, nhìn là nuốt không trôi rồi!".

Tô Trân đập bàn đứng dậy:"Ha,loại gái bán hoa như cô mà cũng đủ tư cách nói tôi như thế sao,hôm nay tôi sẽ mời cho cô biết thế nào là tầng lớp thượng lưu,để cho loại người đáy xã hội như cô sáng mắt ra!".

Lưu Trần Lãng gắp cho cô mấy món ăn bổ dưỡng,cô vẫn giữ cái thói xấu đó, một phát nuốt luôn không quan tâm đến việc thưởng thức hay không.

Sau khi ăn xong bữa trưa,nhân viên bước đến thanh toán Tô Trân cầm lấy hoá đơn tay run rẩy:"Tất cả các món 456 triệu, còn hai chai rượu vang mỗi loại 6,3 tỷ!".

Lam Sương liếc nhìn anh,cô biết loại rượu này không có ở Trung Quốc,Lưu Trần Lãng cũng thật là nếu như Tô Trân không chịu trả tiền thì phải làm sao chứ.

"Bây giờ trong tài khoản của tôi còn có 3 tỷ,hay là cho nợ trước nhé!".

Nhân viên lắc đầu,số tiền lớn như thế họ còn lâu mới cho nợ,Tô Trân lần này chết chắc rồi.

"Chồng sắp cưới của tôi là đối tác của tập đoàn Diamond Jewelry thứ hai toàn cầu đó các người vậy mà không cho chúng tôi nợ sao?".

Lam Sương nhìn Lưu Trần Lãng cười hừ một tiếng, đối tác ấy hả,Lưu Trần Lãng cần loại đối tác như họ chắc.

"Thưa cô, lúc nãy tin tức tập đoàn Diamond Jewelry đã hủy hợp đồng với công ty của cô rồi ngoài ra còn có công ty của chồng sắp cưới của cô nữa, chuyện này cô vẫn chưa biết hả?".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui