Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Lam Vệ liếc nhìn Lam Sương rồi lại liếc nhìn Lưu Trần Lãng, cậu biết đã làm phiền hai người họ nên xin phép ra ngoài trước.
Sau khi cậu rời đi Lam Sương bước đến cửa sổ, nhẹ nhàng mở rèm che ra.
Ánh nắng mặt trời hắt qua cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào Lam Sương nằm trên ghế ngủ,tay xoa xoa bụng.
Phụ nữ mang thai hay ngủ nhiều hơn người
thường.
Lam Sương vừa nằm xuống ghế đã ngủ say.
Thì ra cô cũng có lúc dịu dàng thanh thoát,bây giờ cô như tiểu tiên nữ nằm tắm nắng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp biết bao, từ lúc cô biết mình có thai lúc nào cũng xoa xoa cái bụng nhỏ, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Lưu Trần Lãng thỉnh thoảng sẽ lại liếc nhìn cô, hắn phải kiềm chế bản thân khi gặp những cảnh này.
Lam Sương xinh đẹp trời ban, mặc dù không thể so sánh ngang hàng với Yên Phi Lộ hay Cố Phi Nguyệt nhưng cô lại có nét đẹp riêng, một nét đẹp vừa trong sáng vừa cao sang.
Biết trước cô đến đây thì lăn ra ngủ thì hắn đã không cho cô đi theo rồi, ở nhà giường đệm thoải mái ngủ ở đây tiếng ồn từ sáng đến đêm ngoài ra Sofa là loại cứng cô ngủ như vậy rất dễ bị mỏi cổ.
Hắn cuối cùng cũng xử lý xong tất cả công việc của sáng nay,nhanh chóng bước đến bên cạnh cô bế cô vào trong lòng.
Cô mơ màng tỉnh dậy tay vô thức ôm lấy cánh tay hắn rồi ngủ tiếp.
"Chủ tịch!".
Hoắc Long gõ cửa phòng một cánh nhẹ nhàng nhất,Lưu Trần Lãng ừm một tiếng Hoắc Long mới bước vào.
"Chủ tịch,cô Cố Phi Nguyệt từ chối làm đại diện thương hiệu của chúng ta!".
Lưu Trần Lãng cười khẩy,tay với lấy điện thoại từ trên bàn gọi cho một người nào đó.
Đầu dây bên kia bắt máy với giọng nói cáu gắt :"Mày gọi tao làm gì,tao không rảnh tán phét với mày đâu?".
Người làm cho Lộ Vĩ tức giận như vậy cũng chỉ có thể là người vợ yêu quý của hắn Cố Phi Nguyệt.
"Chủ mẫu Lộ Gia bận quá hay sao mà không thể đại diện thương hiệu của tôi!".
Bên kia im lặng một lúc sau mới phản hồi :"Em ấy đồng ý rồi,đừng làm phiền tao!".
Nói xong bên kia tắt máy ngay lập tức.
Điểm yếu chí mạng của Cố Phi Nguyệt chính là Lộ Vĩ,bên ngoài cô có thể không sợ trời không sợ đất nhưng về nhà mà cãi lời Lộ Vĩ thì cô coi như xong.
Buổi trưa,Lam Sương tỉnh dậy với vẻ mặt tươi tắn.
Lưu Trần Lãng một tay ôm cô một tay cầm tài liệu.
Nhìn thấy cô thức dậy hắn đóng tài liệu lại véo má Lam Sương:"Đói chưa?".
Lam Sương dụi dụi mắt gật đầu,bây giờ đâu phải mỗi cô ăn,hai bảo bối trong bụng cũng ăn dữ lắm.
"Chúng ta đi ăn nhé!".
Lưu Trần Lãng nắm tay cô bước ra ngoài.
Đi đến thang máy,mấy nhân viên trong thang máy gặp Lưu Trần Lãng lập tức trách đường chuồn ra ngoài.
Cả hai đến một nhà hàng cao cấp, ở đây được thiết kế rất sang trọng vừa nhìn là có thể biết nơi này là dành cho giới thượng lưu.
Vừa vào cô đã bắt gặp Tô Trân người bạn từng học chung lớp đại học của cô năm đó
Lam Sương chưa kịp chào hỏi thì Tô Trân đã chào hỏi cô trước,cô ta khoác tay một người đàn ông hơn 2-3 tuổi bước đến cười khinh:"Ây da! Đây không phải là bạn học cũ Lam Sương sao?,bây giờ đã tìm được trai bao sang trọng như thế hả?".
Lam Sương chỉ gật đầu cho qua.
Tô gia là một trong 4 gia tộc lớn ở Thường Châu một khi đắc tội hậu quả khó lường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...