Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Sau khi ra khỏi nhà họ Lam cứ ngỡ Lam Sương sẽ về Diễm Lệ Uyển nào ngờ còn đi chơi khắp nơi,cô vào thị trấn chơi một lúc rồi gặp rất nhiều người quen,Lam Sương vẫy vẫy tay chào mọi người rồi đi ăn chiều.
Hồi về quê với mẹ cô thường được các bạn rủ đi chơi, khi đói sẽ lấy xe đạp đèo nhau đi ăn,Lam Sương ghé đến quán ăn nhà bạn thân bà ngoại mình mở,quán ăn vẫn như xưa từ bảng hiệu cho đến thực đơn, cái bàn cái ghế đều không thay đổi,Lam Sương ngồi vào bàn đầu tiên của quán rồi gọi món.
"Bà chủ ơi cho cháu mì hoành thánh SanXian và một cốc chè đậu đen"
"Tới liền, tới liền đây"một giọng nói trẻ vọng ra, buổi chiều ở thị trấn không tấp nập như buổi sáng sớm, chiều nay quán ít khách nên chỉ cần chờ một chút là có mì hoành thánh SanXian liền, một cháu bé trẻ chập chững 7 tuổi bưng bát mì và chè ra.
Cậu bé bưng bát mì ra trước mặt Lam Sương rồi ngồi đối diện lấy chiếc quạt điện nhỏ ra quạt,Lam Sương vừa ăn vừa trò chuyện với cậu bé.
"Này cậu bé, cậu làm nhân viên trong quán này sao"
"Không khi nào rảnh tay cháu phụ giúp mẹ và bà ngoại thôi"
"Mẹ cháu tên gì vậy?"
"Dạ mẹ cháu tên Ngân Âm"
"Có thể gọi mẹ cháu ra nói chuyện cùng cô được không?"
Cậu bé gật đầu đồng ý rồi vào nhà gọi mẹ chẳng mấy chốc mẹ cậu bé đi ra:"Cho hỏi tìm tôi có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ có chuyện mới gọi à Trưởng công chúa Ngân Âm"cô vẫn ung dung ăn mì.
"Rốt cuộc cô là ai?"Ngân Âm nheo mắt lại nhìn.
"Là bổn cung Hoàng Thái Hậu Lam Sương đây,cả ta mà ngươi cũng quên ư, thật bất công"Lam Sương ăn hết bát mì lau miệng rồi nhìn vào mặt Ngân Âm.
"Trời trời Lam Sương là cậu đúng không lâu rồi không gặp,khoẻ chứ?"Ngân Âm ngồi xuống rót nước cho Lam Sương rồi bảo con mình cất bát.
"Khoẻ chứ sao không,cơ mà cậu mới 23 mà có đứa con 6-7 tuổi rồi vậy?"
"Hì hì mới 5 tuổi à, chẳng qua là ăn mau chóng lớn nên mới không biết đó thôi"Ngân Âm cười nhẹ.
"Ừm, chồng cậu đâu sao không phụ một tay"
"Chồng tớ làm việc chung với cậu của cậu đó, sáng sớm đông khách anh ấy sẽ giúp còn chiều ít khách anh ấy sẽ đi làm"
Hai người mải trò chuyện cho đến khi trời chập tối.
"Ấy chết! gần 6 giờ tối rồi mình về đây,bye cậu"Lam Sương vội vàng chạy ra xe,nhanh nhảu lên xe rồi lái xe ra về.
Ngân Âm vẫy tay "Bye khi nào rảnh ra trò chuyện tiếp nhé"
"Oki"
Diễm Lệ Uyển
Chiếc xe Rolls-royce vào sân nhà, chiếc xe đạp cũng vào theo sau Lưu Trần Lãng xuống xe rồi đi lên phòng nằm phịch xuống giường, còn Lam Sương cũng lẽo đẽo theo sau.
"Này Ông xã anh bị sao vậy?"cô nằm xuống bên cạnh ôn tồn hỏi.
Lưu Trần Lãng thuận thế ôm chặt người cô vùi vào lòng cô ngủ.
"Ông xã anh mệt sao?"
Thấy anh không trả lời cô cũng không làm phiền,khi vùi mặt vào đầu anh cô chợt ngửi thấy mùi đó là lạ trên người anh cô lục lọi hết tất cả kiến thức trong não của mình thì chợt nhớ ra loại độc từ từ gây chết người này, cô bật dậy nằm xuống lồng ngực anh rồi gửi thấy đúng thật là loại độc này Lam Sương vội vàng chạy ra gọi Hoắc Long.
"Hoắc Long, Hoắc Long! mau chuẩn bị xe Trần Lãng bị trúng độc rồi!"
Nghe được câu này tất cả người trong Diễm Lệ Uyển đều vội vàng đến phòng khách, Lam Sương và Hoắc Long dìu Lưu Trần Lãng đến bệnh viện.
Ra đến xe Hoắc Long dìu Lưu Trần Lãng lên xe còn Lam Sương làm tài xế,cô vẫn như vậy hễ có chuyện gấp lại phóng nhanh vượt ẩu, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện Thường Châu.
Lam Sương không giỏi nói chuyện hoà hợp khi nổi nóng nên đã nhờ Hoắc Long còn cô dìu Lưu Trấn vào phòng khám bệnh.
20 phút sau
Bác sĩ từ phòng khám đi ra,Lam Sương trực tiếp lao thẳng đến chỗ bác sĩ,bác sĩ chợt lắc đầu đây là một loại độc có độc tính mạnh không chữa trị trước 24h sẽ mất mạng, cũng may chưa quá giờ nhưng bác sĩ lại lắc đầu.
Lam Sương nổi cáu túm cổ bác sĩ:"Mau gọi bác sĩ giỏi nhất ra chữa trị cho anh ấy, nếu không chữa được tôi sẽ cào rách mặt từng bác sĩ, y tá trong cái bệnh viện này"ánh mắt cô đầy tia máu nhưng sau khi ngồi xuống ghế rồi nước mắt lại tuôn trào ra, Hoắc Long ngồi bên cạnh an ủi cô.
Lam Sương quay sang hỏi :"Rốt cuộc đêm qua anh ấy đã đi đâu?"
Hoắc Long không muốn để cô biết nên chỉ nói qua loa :"Hôm qua Lão đại đi đến công ty xử lý công việc thôi!"
Lam Sương quay sang nhìn :"Đi công ty xử lý công việc mà trúng độc,anh đang lừa trẻ con à"
Biết không thể giấu nổi sự việc nên Hoắc Long lại lấy Lưu Trần Lãng làm bia đỡ đạn:"Sau khi Lão đại tỉnh lại rồi cô hãy hỏi, không có sự cho phép của Lão đại chúng tôi một chữ cũng không tiết lộ đâu"
Lam Sương đứng dậy đến chỗ thang máy rồi lên phòng Giám đốc Bệnh Viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...