Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Khóe môi cong lên, Nhã Thanh Lam nhìn quản gia Phương:“Dì thật sự muốn biết sao? Nếu biết rồi dì phải giúp con những việc sau đó, dì chắc không hối hận chứ?”

“Tiểu Nhã tôi đi chuẩn bị đồ cho cô!” Ngay lập tức liền lãng tránh vấn đề quản gia Phương sợ bản thân biết quá nhiều điều mà không thể dứt ra mà quay lưng rời đi.

Nhìn bóng lưng đã khuất dần dưới ánh nến le lói của quản gia Phương, Nhã Thanh Lam gian xảo mà nở một nụ cười.



Bên trong căn phòng trên tầng lầu, Bạch Hạc Hiên đỡ Lam Đình Niên lại giường ngồi xuống, kê nhẹ gối ở lưng cô, anh buông cánh tay mình ra để cả người cô tựa vào đầu giường.

Ngồi xuống đối diện với Lam Đình Niên, có lẽ là Bạch Hạc Hiên đang sợ tinh thần của cô không được ổn định lại còn vừa chứng kiến cảnh tượng lúc nảy mà phiền lòng, anh khẽ đưa lòng bàn tay mình lên xoa xoa véo véo nhẹ một bên má của Lam Đình Niên:“Niên Niên khi nảy có làm em sợ lắm không?”


Sợ?

Khóe môi cong nhẹ, giễu cợt mà nở một nụ cười Lam Đình Niên khẽ lắc đầu.

Bạch Hạc Hiên chính vì không nghi ngờ thái độ của Lam Đình Niên nên liền tin tưởng lời cô nói. Bàn tay di chuyển xuống gáy của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên sờ sờ nhẹ mà khẽ cười nói:“Vậy thì tốt!”

“Có muốn ngủ không?” Mi mắt thoáng đáp nhẹ ra bầu trời đêm ngoài khung cửa sổ, Bạch Hạc Hiên thu hồi ánh mắt về cúi nhẹ đầu ân cần mà hỏi ý Lam Đình Niên.

Lam Đình Niên vì lúc chiều vừa được gặp mẹ, được nhìn thấy bà khỏe mạnh thì luôn mang theo một tâm trạng cực kì phấn chấn, cho đến bây giờ trong người cô vẫn cứ một cảm giác lâng lâng khó diễn tả thành lời.

Cảm xúc như thế làm sao cô có thể ngủ, cô sợ mình ngủ đi rồi ngày mai lại phát hiện ra tất cả chỉ là mơ, cô sợ cảm giác không còn có mẹ ở bên cạnh mình nữa. Cô bây giờ dường như chỉ muốn ôm mãi hơi ấm của mẹ cô mà thôi. Chính vì thế mà Lam Đình Niên liền không chút do dự mà lắc vội đầu đáp lời của Bạch Hạc Hiên.

“Vậy anh tắm cho em nhé? Tắm mát rồi lát nữa ngủ sau cũng được!” Bạch Hạc Hiên chiều theo ý của Lam Đình Niên mà đưa thêm lời đề nghị.

Lam Đình Niên lại lần nữa vội lắc đầu, cô đang muốn giữ lại hơi ấm của mẹ trên người mình, tắm rồi quần áo thay ra mùi của mẹ cũng sẽ mất.

Hiện tại chính Lam Đình Niên cũng không thể hiểu tại sao bản thân cô lại có ý muốn lưu giữ hình ảnh cùng hơi ấm của mẹ mình đến như vậy, bấy giờ cô chỉ biết ý thức lẫn cả nơi tim thật muốn lưu giữ lại mà thôi.


Nhìn Lam Đình Niên có phần hơi bất lực, Bạch Hạc Hiên nhích người lại gần cô hơn một chút, nắm nhẹ lấy hai bàn tay cô, anh ân cần thêm một chút:“Tắm cũng không muốn, ngủ cũng không nốt… Niên Niên em có làm sao không?”

“Nếu em sợ chuyện vừa nảy thì hãy thật lòng nói cho anh nghe có được không? Đừng kiểu giấu trong lòng rồi sinh ra phiền muộn, tự làm đau bản thân mình được không Niên Niên?”

Chính là không quen với cảm giác này, Lam Đình Niên tự giễu mà cười trong lòng, ý thức mà rút hay bàn tay của mình về có phần hơi lãng tránh cô trở người nằm xuống giường, tay kéo nhẹ tấm chăn mà phủ lên người mình quay lưng lại với Bạch Hạc Hiên, một lời cũng chẳng nói thêm.

Mi mắt khẽ nhắm Lam Đình Niên nằm trên giường thoáng suy nghĩ, cô mường tượng ra được cái cảnh Bạch Hạc Hiên cũng từng đối xử như thế với Nhã Thanh Lam mà chua chát lòng.

Dù sao bây giờ tất cả những dịu dàng mà Lam Đình Niên cô nhận được từ Bạch Hạc Hiên cũng chỉ là vì anh phát hiện ra được việc Nhã Thanh Lam phản bội mình. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu như không có sự phản bội của Nhã Thanh Lam thì Lam Đình Niên cô cũng chỉ mãi là một nơi để Bạch Hạc Hiên trút giận lòng mình, nơi mà anh sẽ không bao giờ chấp nhận tin tưởng.

Lam Đình Niên cô sau tất cả cũng cũng chỉ mãi mãi là một lựa chọn thay thế của Bạch Hạc Hiên mà thôi!


Sự dịu dàng này, ân cần này của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên cô không dám nhận, thật sự nó quá nặng đối với cô.

Nơi khóe mi bất giác không kiềm được lòng mà chảy dài một giọt nước mắt, Lam Đình Niên trầm tư mà mà cất giọng:“Hạc Hiên nói thật cho tôi biết, nếu như năm đó không có sự xuất hiện của Nhã Thanh Lam liệu anh có thử quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần hay không?”

Thoáng chóc giật mình, Bạch Hạc Hiên dường như ý thức được tính nặng nhẹ trong lời nói của Lam Đình Niên, giây phút này Bạch Hạc Hiên biết được Lam Đình Niên cô là hoàn toàn tỉnh táo.

Lòng bàn tay có phần hơi run nhẹ, Bạch Hạc Hiên vươn tới chạm nhẹ vào bã vai của Lam Đình Niên nhưng rồi lần nữa lại bị cô cự tiệt mà né tránh.

Mi mắt khó tránh khỏi phiền lòng, chơi vơi trong hư không Bạch Hạc Hiên thu bàn tay mình về, trầm ngâm nhìn bóng lưng của Lam Đình Niên lưỡng lự lời không thể mở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận