Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền dứt khoát kéo Lam Đình Niên rời đi, trước khi đi anh còn không quên ngoái đầu lại dặn dò Nhã Thanh Lam:“Em về phòng trước đi… Việc này, ngay bây giờ anh sẽ đích thân tính sổ với Lam Đình Niên!”
Nhìn thấy Bạch Hạc Hiên đã công khai hùng hùng hổ hổ lôi Lam Đình Niên đi để tính sổ.
Nhã Thanh Lam cũng hài lòng rồi…
Cô ta liền cười nhẹ mà gật đầu vâng lời Bạch Hạc Hiên:“Vâng, em biết rồi em sẽ về phòng ngay đây!”
Nhưng rồi Bạch Hạc Hiên vừa khuất bóng Nhã Thanh Lam đã liền quay ngoắt thái độ, cô ta ung dung tự tại trong thư phòng giờ đây chỉ còn lại mỗi mình mình một cách đường đường chính chính, ngón tay đưa lên cô ta đùa nhẹ loạn tóc.
Nhã Thanh Lam từ tốn đi đến đóng lại cánh cửa phòng, đưa bàn tay cầm bản thiết kế lên ngang tầm mắt, cô ta khẩy nhẹ bàn tay vào bản thiết kế, khóe môi cong lên, mà đi nhanh đến sofa ngồi xuống, đặt bản thiết kế lên bàn cô ta nhanh chóng lấy điện thoại mở camera chụp lại từng trang một.
Xong xuôi cô ta liền đem bản thiết kế đặt gọn lại lên bàn làm việc trong thư phòng, còn vờ sắp xếp lại số giấy tờ mà Lam Đình Niên vừa làm loạn lên, sau khi đã hài lòng, cô ta liền gật nhẹ đầu mà đi ra khỏi thư phòng của Bạch Hạc Hiên quay trở về phòng của mình chờ thời cơ ra khỏi nhà để đến chỗ của Lục Chí Khiêm bàn giao nhiệm vụ.
Bên này sau khi lôi Lam Đình Niên ra khỏi thư phòng, Bạch Hạc Hiên liền lôi thẳng cô đến một căn phòng nhỏ đặt ở dưới tầng hầm, nơi mà anh đã cho người làm dọn dẹp và tu sửa lại cách đây gần một năm trước với mục đích để khi nào có tâm sự, hay nặng lòng thì anh sẽ giấu mình ở nơi này mà tĩnh lặng đến khi lòng bình yên.
Đóng chặt cửa phòng, Bạch Hạc Hiên đẩy Lam Đình Niên lên giường, hai tay chống ngang hông, anh thở gấp từng hơi:“Cô có gì để biện minh cho hành động của mình hay không?”
Nằm trên giường, nước mắt lăn dài nơi khóe mi Lam Đình Niên khẽ khép chặt tâm mi, cánh môi run run nhẹ mà mấp máy:“Tôi không có gì để biện minh cho mình cả!”
“Nhưng tôi có thể cầu xin anh một việc không?”
“Nói!”
Lam Đình Niên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý về việc Bạch Hạc Hiên sẽ thẳng thừng từ chối lời đề nghị của mình rồi, nhưng không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy thật sao?
Lòng chính là ngờ vực mình đã nghe lầm.
Nhưng rồi Lam Đình Niên vẫn quyết định hành động theo bản năng, là thật là mơ, là hư không ảo, là ảnh gì đó cô đều không quan tâm đến, ngay lập tức từ trên giường mi mắt đã mở to, nước mắt, nước mũi chèm nhem, từ trên giường Lam Đình Niên cố gắng dùng thật nhiều sức, cô chống tay bật người ngồi dậy bò đến trước mặt của Bạch Hạc Hiên, cô vươn bàn tay đã run rẫy đến độ không thể kiểm soát của mình ra cố gắng mà nắm lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên, mi mắt đẫm lệ cay nồng cô ngước lên cầu một hi vọng:“Có thể cứu mẹ của tôi được không?”
Nhìn Bạch Hạc Hiên vẫn cứng ngắt đến như thế, không có thêm bất kì phản ứng nào, Lam Đình Niên liền dùng sức lay lay bàn tay anh, cái đầu nhỏ liên tục lắc, trong đau đớn mà nất nghẹn từng cơn:“Tôi cầu xin anh… Anh muốn làm gì tôi cũng được: đánh, mắng, giết tôi đi… hay là bất kể những gì anh muốn tôi đều sẽ nghe theo mà…”
“Tôi chỉ xin anh cứu lấy mẹ tôi có được không… Bà ấy chỉ còn có mấy giờ đồng hồ nữa thôi… Xin anh đó… Tôi còn mỗi bà ấy… Cứu mẹ tôi đi mà… Xin anh…”
Tay điểm nhẹ lên mi tâm, thở dài một hơi đày nặng nhọc Bạch Hạc Hiên trở nhẹ bàn tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ đầy yếu ớt của Lam Đình Niên mà ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay còn lại anh đưa lên cẩn thận lau nhẹ đi hai hàng nước mắt đang không ngừng tuông ra của Lam Đình Niên mà rằng:“Nín đi!”
“Bình tĩnh lại nói cho tôi nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện!”
Đứng trước thái độ khác lạ của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên cũng chẳng có tâm trí mà bận lòng đến.
Điều khiến Lam Đình Niên bận tâm ngay chính lúc này nhất đó là sự sống của mẹ cô.
Nếu như theo lời của Nhã Thanh Lam nói thì bây giờ mẹ của cô còn lại không quá mười giờ đồng hồ để sống nếu như trường hợp thật sự không có thuốc giải đưa vào người bà.
Lam Đình Niên cô dù là thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào trơ mắt đứng nhìn người duy nhất ở thế gian này thật lòng yêu thương cô cũng bỏ cô mà đi được.
Cô sẽ phát điên mà chết mất!
“Cứu mẹ tôi đi có được không?”
“Bạch Hạc Hiên tôi hứa sau này sẽ ngoan mà!”
“Tôi sẽ không cãi lời anh nữa cũng sẽ không gây chuyện với Nhã Thanh Lam nữa, tôi sẽ nhẫn nhịn, có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ nhẫn nhịn… có được không?”
“Xin anh cứu lấy mẹ của tôi đi mà!”
Bấy giờ dường như ý thức trong Lam Đình Niên lần nữa đã bị rút cạn, cô liên tục vô hồn mà bấu lấy người của Bạch Hạc Hiên cầu xin.
“Lam Đình Niên, cô bình tĩnh lại đi!” Vừa nói Bạch Hạc Hiên vừa lay mạnh người của Lam Đình Niên, anh thật lòng muốn giữ cho cô tỉnh táo.
Nhưng rồi kết quả vẫn vậy Lam Đình Niên cứ điên cuồng khóc lớn không thể kiểm soát mà ôm chặt lấy người của Bạch Hạc Hiên tiếp tục cầu xin.
“Lam Đình Niên bình tĩnh… Bình tĩnh lại đi… Tôi sẽ bảo trợ lý Hồng xử lý tình hình của mẹ cô có được không?”
“Nhưng mà trước hết cô phải bình tĩnh lại nói cho tôi biết mẹ cô bị gì có được không?” Bạch Hạc Hiên kiên nhẫn ngồi vuốt dọc tấm lưng đã gầy đến độ chỉ cần chạm nhẹ vào, người ta cũng có thể cảm nhận được nơi đây toàn là xương, anh cố trấn an cô mà dỗ dành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...