Lam Đình Niên ngửa đầu tựa vào giường, mi mắt khẽ nhắm, miệng mấp máy:“Tôi tự ăn tự uống được anh có thể cho tôi chút không gian riêng được không?”
Bạch Hạc Hiên trân trân ngồi nhìn Lam Đình Niên một lúc lâu không động tĩnh, những tưởng rằng anh sẽ thỏa hiệp ngờ đâu Lam Đình Niên lại nghe tiếp chén muỗng chạm vào nhau bên tai mình cùng một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên:“Há miệng ra!”
Mi mày khẽ nhíu lại Lam Đình Niên từ từ mở mắt nhìn Bạch Hạc Hiên vẫn đang ngồi đối diện, tận tình đưa muỗng cháo lên trước khuôn miệng cô mà cười nhạt:“Anh làm như thế thì được gì? Tôi sẽ không vì hành động của anh mà cảm động đâu! Thay vì đối tốt với tôi làm tôi cảm thấy có phần hơi ghê tởm thì cứ như cũ sỉ nhục, chửi bớt hay đánh đập gì đó cũng được… làm ơn anh hãy để tôi cảm thấy không còn áp lực mà dễ thở hơn đi!”
“Lam Đình Niên, cô điên sao?” Bạch Hạc Hiên trước lời của Lam Đình Niên như có như không muốn tố cáo mình mà khó chịu gằng giọng.
Lam Đình Niên nhướng mày nhún nhẹ đôi vôi đang không ngừng run rẫy:“Tôi cũng muốn điên lắm chứ? Ít nhất tôi không còn phải lo nghĩ đến bất kì điều gì nữa! Nhưng biết phải làm sao? Không điên được!” Nhàn nhã buông từng câu chữ, Lam Đình Niên thả nhẹ người tiếp tục nhắm chặt mi mắt.
Bạch Hạc Hiên tạm thời không nói gì, cũng chẳng có hành động thực tế gì qua thô bạo, đặt chén cháo sang một bên anh lặng người ngồi một lúc khi mà cả hai đã có đủ không gian bình tâm, Bạch Hạc Hiên mới bưng lên lại chén cháo đã nguội đi đôi phần, tay lại múc một muỗng nhỏ, kiên trì mở miệng:“Trước khi cô ước mình điên dại thì khi còn đủ tỉnh táo sống cho đàng hoàng tử tế vào đi”
“Há miệng ra ăn cháo nhanh lên, tôi không rảnh mà ngồi đây với cô mãi đâu!”
Mi mắt đỏ hoe, Lam Đình Niên bất chợt mở to chăm chăm Bạch Hạc Hiên khàn khàn giọng, mi mắt đã mỏi nhừ mà chất vấn:“Tôi có bảo anh phải ở đây sao? Rõ ràng tôi vừa xin anh trả lại không gian yên tĩnh cho tôi, anh từ chối! Là do anh cố chấp muốn ngồi lại ở đây, ngồi lại ở nơi không muốn chứa chấp anh!”
“Tôi đã mệt đến độ nằm xuống chỉ có thể nhắm mắt ngủ đi rồi, là ai vài đây phá giấc ngủ của tôi? Rồi ý tứ lại bảo tôi phiền anh?”
“Anh không thấy mình vô lý à?”
“Lam…” Lời còn chưa kịp nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Hạc Hiên cau mày, bỏ lại muỗng cháo vào chén, đặt chén cháo lên bàn anh đứng lên đi về phía cánh cửa.
Cửa vừa mở, nhìn thấy người, Bạch Hạc Hiên đã nhướng mày:“Em qua đây làm gì?”
Nhã Thanh Lam đứng trước cửa phòng có phần cũng hơi sợ bị Bạch Hạc Hiên mắng vì khi nảy lấp ló ở đây có lẽ cũng đã bị anh phát hiện rồi, tối hôm qua lại anh bị cảnh cáo không cho bén mãn đến, nhưng rồi lần này Nhã Thanh Lam đến là có lí do chính đáng, cô ta cầm bịch thuốc trên tay mà đưa lên trước mặt của Bạch Hạc Hiên:“Em được dì Phương nhờ đem thuốc lên cho chị Lam!”
“Dì ấy đâu không đem lên mà phải nhờ em?” Bạch Hạc Hiên không hiểu cho lắm mà thắc mắc.
“Dì ấy đang chuẩn bị cơm trưa, em đi lấy nước sẵn tiện đem lên luôn! Hơn nữa chỉ là mấy liều thuốc thôi mà ai đem lên không phải đều như nhau cả sao? Anh khó chịu à?”
Mắt vẫn đặt lên người Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên đưa tay cầm lấy bịch thuốc, còn không quên vươn tay anh xoa nhẹ đầu cô ta mà cười:“Cảm ơn em! Anh không có ý khó chịu! Em còn chưa được khỏe về phòng nghỉ ngơi đi, lát anh qua với em!”
Sau khi nhìn Nhã Thanh Lam ngoan ngoãn trở về phòng, Bạch Hạc Hiên mới đóng cửa phòng, anh cầm lấy bịch thuốc ngồi lên giường của Lam Đình Niên, nhìn thấy cô vẫn ngồi im đó tĩnh lặng thì trực tiếp anh mở bịch thuốc ra, chia thuốc.
Bỗng nhiên nhìn số thuốc trên tay Bạch Hạc Hiên lại cau mày, tuy không rành lắm từng loại thuốc trên tay, nhưng rõ ràng khi nảy trên đơn thuốc anh thấy bác sĩ kê chỉ có năm loại thuốc nhưng hiện tại trên tay anh có đến sáu loại.
Bạch Hạc Hiên cảm thấy có phần hơi không ổn mà đứng lên mở cửa phòng gọi quản gia Phương, lần này không có ai đứng ra thay thế, quản gia Phương từ dưới nhà chạy lên:“Thiếu gia cậu gọi tôi sao?”
Bạch Hạc Hiên đưa số thuốc trên tay mình đến trước mặt quản gia Phương:“Trên đơn thuốc rõ ràng chỉ có năm loại thuốc, ở đây sao lại có xuất hiệ loại thuốc thứ sáu?”
Quản gia Phương nhìn số thuốc trên tay Bạch Hạc Hiên không chút ấp úng mà giải thích:“Thưa thiếu gia, là như thế này khi nảy tôi có đưa đơn thuốc bảo người đi mua, lúc đem thuốc về thằng bé có bảo là thuốc này liều khá nặng uống nhiều có thể gây ra nóng trong người nên người bán có đề nghị bán thêm một loại thuốc bổ nên mới thành ra sáu loại như thiếu gia thấy đấy ạ!”
Bạch Hiên có phần hơi nghi ngờ, nhưng chuyện uống nhiều thuốc gây ra nóng trong người nên cần kèm theo thuốc bổ thì cũng chẳng phải là lần đầu anh nghe thấy.
Nhưng điều anh chỉ lạ ở đây là sao vị nữ bác sĩ khi nảy lại không kê luôn thuốc bổ vào đơn thuốc mà phải để người bán nhắc? Bà ta quên sao? Làm sao có thể quên được khi bà ta mang trên mình một trọng trách cứu người lớn như thế được chứ?
Nhưng rồi quản gia Phương vẫn cứ một mực khẳng định đây là thuốc bổ, vì lòng không nghĩ ai sẽ làm hại Lam Đình Niên, nên càng sẽ không nghi ngờ gì cho nên Bạch Hạc Hiên cũng không làm lớn chuyện lên làm gì mà gật nhẹ đầu đóng cửa quay trở lại vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...