Bạch Hạc Hiên đứng nhìn những mảnh thủy tinh nằm ngổn ngang dưới sàn, cuối cùng ánh mắt anh cũng tìm thấy chiếc điện thoại bị bể của mình đang nằm trong đống đổ nát ấy.
Bước chân di chuyển, Bạch Hạc Hiên khom người lừa tay khỏi những mảnh thủy tinh nhặt chiếc điện thoại lên, tay mở nguồn nhưng không lên, chắn chắn là hư rồi, nhìn chiếc điện thoại trên tay Bạch Hạc Hiên thở rõ dài một hơi rồi nhìn sang chỗ của Lam Đình Niên, nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh khắp người đều là màu của băng gạc y tế, mặt mày thì trắng bệch chẳng có chút sức sống, tạm thời anh không tính toán vậy.
Cầm theo chiếc điện thoại đã hỏng Bạch Hạc Hiên đi thẳng đến quầy y tá, trực tiếp nhờ người vào trong phòng của Lam Đình Niên dọn dẹp qua đống mảnh thủy tinh kia.
Dặn dò y tá xong xuôi, lần này Bạch Hạc Hiên cũng chẳng quay lại phòng bệnh của Lam Đình Niên nữa mà trực tiếp quay về phòng bệnh của Nhã Thanh Lam vì anh sợ Nhã Thanh Lam bên đó thức giấc rồi nhưng không thấy anh, điện thoại lại hư sợ cô lại hoảng sợ, may mắn thay khi anh về tới trước cửa phòng của Nhã Thanh Lam thì được tin từ vệ sĩ cô ta vẫn chưa tỉnh.
Lòng đầy nhẹ nhõm, Bạch Hạc Hiên mở cửa đi vào, nhìn thấy Nhã Thanh Lam vẫn còn đang an giấc trên giường khóe môi Bạch Hạc Hiên cong nhẹ, lòng cũng bình yên hơn khi ở bên cạnh Lam Đình Niên rất nhiều, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường Nhã Thanh Lam, nhẹ nắm lấy bàn tay cô, có chút âm trầm anh xoa xoa nhẹ gáy mình:“Thanh Lam em nói xem em bây giờ cũng đã tỉnh lại rồi, anh có nên buông tha cho Lam Đình Niên hay không?”
Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, bàn tay nhỏ của Nhã Thanh Lam được bao phủ bởi lòng bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên anh bỗng nhiên co quắp lại, cô ta dùng sức xiết lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên, nước mắt ở khóe mi mặc dù đang nhắm ngủ nhưng vẫn không ngừng chảy ra, khuôn mặt nhăn nhúm, đầu liên tục lắc mạnh, tay chân giãy nảy trông vô cùng sợ sệt, từ trong giấc ngủ cô ta luôn miệng:“Niên Niên, em xin lỗi…em hứa… em hứa sẽ không bao giờ có ý định cướp Hiên từ tay chị… Chị tha cho em đi có được không… Em đảm bảo sẽ không cản trở chị và anh ấy… Em sẽ đi nhất định em sẽ biến khỏi mắt chị… chỉ xin chị đừng giết em… có được không?”
“Á…” Một tiếng thét thất thanh kết thúc một đoạn nội tâm đang không ngừng bị đày đọa, Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh cũng bị những lời của Nhã Thanh Lam tác động mà dọa cho khiếp vía một phen, anh ngay lập tức chòm người ngồi lên giường ôm lấy cơ thể của Nhã Thanh Lam liên tục mà ghìm lại không cho cô ta cơ hội làm tổn thương chính cơ thể mình, Bạch Hạc Hiên sốc nhẹ người cô ta lên vuốt vuốt nhẹ lấy tấm lưng cô ta mà vỗ về:“Lam Lam bình tĩnh đi em… bình tĩnh có anh ở đây… không sao nữa rồi… tin anh… nghe lời anh bình tĩnh đi em…”
Trong lòng ngực Bạch Hạc Hiên khóe môi Nhã Thanh Lam đã thức tỉnh từ lúc nào cong nhẹ mà đắc ý.
Nhưng rồi bấy nhiêu đó dường như vẫn chưa đủ cô ta lại quơ loạn tay chân lên trong lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mà liên tục dùng sức phản kháng như thật sự đang có ai tác động vật lí cô ta, và cô ta thì đang nhiệt tình chống trả.
Bạch Hạc Hiên cũng dường như tương thông tâm ý mà ngay lập tức hiểu ra vấn đề, anh dỗ dành Nhã Thanh Lam:“Lam Lam ngoan… Lam Đình Niên sẽ không dám làm gì em đâu… một khi có Bạch Hạc Hiên anh ở đây dù chỉ là một cọng tóc của em nếu cô ta cả gan dám đụng vào, nhất định anh sẽ chặt lấy cánh tay bẩn thỉu của cô ta để an ủi em… Có được không? … Ngoan nghe lời anh bình tĩnh lại đi!”
Bấy giờ Nhã Thanh Lam dường như mới có dấu hiệu hài lòng mà từ từ thả lỏng cơ thể mình ra, cả người dần dần rơi vào trạng thái vô lực cô ta ngã thẳng vào người Bạch Hạc Hiên, tay vẫn còn vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên từ từ đỡ lấy cơ thể cô, tách cô ra khỏi người mình, tay giữ chặt lấy Nhã Thanh Lam, anh bước xuống khỏi giường, bàn tay thuần thục loát nhẹ sau gáy của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên kê gối vào ngay tầm đầu cô mà nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Sau khi Nhã Thanh Lam đã trở lại trạng thái đúng với một dáng ngủ ngon thực thụ, Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới an tâm, anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cô một lát rồi mới bỏ tay ra khỏi người Nhã Thanh Lam.
Vẫn giữ nguyên tư thế mà ngồi đấy, mười đầu ngón tay đan vào nhau, Bạch Hạc Hiên mệt mỏi mà đưa hai lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình, cơ thể ngồi trên ghế hơi khom nhẹ về phía trước Bạch Hạc Hiên lại lẩm bẩm:“Năm đó Đình Niên đã nói gì với em mà khiến em trở nên như vậy chứ? Đến cả trong mơ vẫn còn ám ảnh!”
Ngồi tĩnh lặng được một lúc, Bạch Hạc Hiên bỗng dưng lại cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang có một bàn tay nhỏ chen vào mà tỏa ra hơi ấm, đầu liền ngẩng lên anh nhẹ nương hai bàn tay mình theo bàn tay nhỏ kia mà nắm lấy, khóe môi anh khó khăn mà cong lên:“Em tỉnh rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...