Nhìn sang nét mặt đã cay cú đến sắp bóc khói của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên không những không dỗ dành anh một chút mà ngược lại còn cố ý châm dầu vào lửa:"John à, mẹ biết là con nhớ ba Lâm nhiều, nhưng ba Lâm cũng có việc bận mà con! Nếu sau này con nhớ ba Lâm quá, mà ba Lâm ở xa không tiện gặp trực tiếp con được, thì con vẫn có thể gọi cho ba Lâm để nói chuyện mà!"
Lòng nóng như lửa đốt, hóc mắt đã cay đến độ như sắp nổ tung, Bạch Hạc Hiên trân trân nhìn Lam Đình Niên nhưng lời thì lại không dám nói, chỉ một mình ôm một cục tức bỏ bụng, gồng mình lên mà nhịn.
Nhìn thấy Bạch Hạc Hiên như thế Lam Đình Niên lại càng thấy hả dạ mà không nhịn được cười:"John thấy mẹ nói có phải không con?"
John nhìn mẹ mình gật đầu lia lịa mà tán thành, nhưng tay chân vẫn không tránh khỏi bịn rịn mà ôm chặt lấy cánh tay lớn của Vĩ Tiết Lâm:"Vậy ba Lâm nhớ nhé! Khi con gọi ba phải bắt máy đấy!"
"Được! Ba Lâm nhớ rồi mà!" Bàn tay Vĩ Tiết Lâm dịu dàng kiên nhẫn mà dỗ dành John.
Biết là qua ngày hôm nay không được gặp Vĩ Tiết Lâm thường xuyên nữa cho nên cả ngày hôm nay John đều quấn lấy anh, một chút cũng không muốn anh rời đi, đến cả việc ăn uống cũng phải anh đút cho mới chịu.
Cũng chính vì thế mà người được lợi hôm nay nhất lại là Bạch Hạc Hiên, khi mà Tiết Vĩ Lâm quá bận rộn với John, Lam Đình Niên dù đau chân nhưng vẫn phải phụ Vĩ Tiết Lâm một chút việc đó là chăm sóc cho Bạch Hạc Hiên, hết dở chứng đau này đau nọ, lại đói khát triền miên.
Đêm đã muộn, John vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật lại cả ngày quấn lấy Vĩ Tiết Lâm, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, sau khi chỉnh chỉnh nhẹ lại tấm chăn trên người John, Vĩ Tiết Lâm mới đứng lên, bấy giờ anh mới để ý đến Lam Đình Niên cũng chẳng khác John là bao, mệt mỏi kê đầu trên chiếc bàn nhỏ chật chội mà ngủ.
Khóe môi như một thoái quen bất giác mà mỉm cười, nhẹ lắc đầu, cúi người định bế lấy Lam Đình Niên đến sofa cho cô nằm đỡ mỏi, ngờ đâu còn chưa chạm vào người cô, bên tai Vĩ Tiết Lâm đã nghe thấy một âm thanh tương đối nhỏ nhưng lại khá khó chịu cất lên:"Anh lại tính dở trò gì trên người của Niên Niên đấy?"
Động tác dừng lại ngay trong tức khắc, Vĩ Tiết Lâm xoay đầu nhìn sang giường bệnh của Bạch Hạc Hiên, nhìn thấy Bạch Hạc Hiên đang chăm chăm ánh mắt hướng về mình mà cau mày:"Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy! Tôi thì dở trò gì được trên người của Helen!"
Nói rồi Vĩ Tiết Lâm lại khom người, lại dự định cũ là bế Lam Đình Niên đến sofa, nhưng rồi lại lần nữa bị Bạch Hạc Hiên chặn lại:"Này..."
"Lại sao nữa!" Vĩ Tiết Lâm lần nữa mang vẻ mặt đầy khó chịu mà nhìn sang Bạch Hạc Hiên.
Lí do chính đáng chẳng có, Bạch Hạc Hiên cố vắt óc ra xoay sở mà lấp liếm:"Hay là đê cho cô ấy ngủ ở đấy đi... Tôi cảm thấy cô ấy ngủ rất ngon mà, bế cô ấy lên cô ấy tỉnh giấc thì làm sao?"
"Đồ trẻ con..." Nghe thấy cái lý do vớ vẩn từ miệng của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm liền lắc đầu đầy bất lực, anh cạn hết cả lời mà chỉ thuận miệng thốt ra hai từ, rồi dứt khoát cúi người, cẩn thận bế Lam Đình Niên lên, bất chấp sự khó chịu của Bạch Hạc Hiên mà bế cô lại sofa nhẹ đặt cô nằm xuống.
Tuy là phòng bệnh vip nhưng sofa chẳng có sẵn gối cũng chẳng có sẵn chăn, nếu để Lam Đình Niên nằm cả một đêm có lẽ sẽ bị cảm lạnh, nhưng tăng nhiệt độ phòng lên lại sợ John cảm thấy khó chịu, cuối cùng ánh mắt lại quét qua giường bệnh của Bạch Hạc Hiên, bước chân tiến thẳng nhắm rõ mục tiêu, Vĩ Tiết Lâm áp chế mà rút gối chăn của Bạch Hạc Hiên, còn ngang nhiên mà nhìn vẻ mặt tức tối của Bạch Hạc Hiên:"Helen lạnh..."
Lời của Vĩ Tiết Lâm nói ra liền làm cho thái độ của Bạch Hạc Hiên chùn xuống, anh nghĩ dù sao hi sinh chịu lạnh một chút cho vợ mình cũng không thiệt.
Vĩ Tiết Lâm sau khi nhìn nét mặt của đã dần dãn ra của Bạch Hạc Hiên thì ôm luôn chăn gối đi đến sofa cúo người nhẹ kê gối xuống đầu của Lam Đình Niên, rồi lại phủ tấm chăn lên người cô, chỉnh chỉnh vén nhẹ tấm chăn không cho chạm đất, xong xuôi anh mới đứng lên đi đến chỗ của Bạch Hạc Hiên tựa người vào vách tường cách giường của Bạch Hạc Hiên một khoảng cũng không xa lắm, hai tay khoanh trước ngực, dáng đứng cố định, anh trầm giọng:"Sắp tới anh có dự định gì đối với hai mẹ con John hay không?"
Từ trong đáy mắt thoáng chóc trở nên kinh ngạc, Bạch Hạc Hiên trân trân nhìn Vĩ Tiết Lâm:"Tại sao lại hỏi tôi như vậy? Không phải anh..."
Khóe môi cong nhẹ đầy gượng gạo, Vĩ Tiết Lâm thở dài một hơi, đổi tư thế, đút cả hai tay vào trong túi quần, người hơi chòm nhẹ về phía trước, mi mắt dán chặt xuống mũi giày:"Nếu cô ấy bằng lòng chấp nhận tôi, thì tôi đã không phải chờ đợi trong vô vọng đến năm năm rồi!"
Đầu ngẩng lên hướng mắt đối diện với Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm lại tiếp lời:"Còn anh đó, tôi không biết giữa anh và Helen đã xảy ra những chuyện gì mà khiến cho cô ấy sợ hãi khi gặp lại anh đến như vậy...."
Mới nói đến đấy đã nhìn thấy nét mặt có phần hơi muốn trốn tránh của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm liền bật cười:"Anh yên tâm đi, anh không muốn nói tôi sẽ không hỏi đến!"
"Trong quá khứ tôi từng tổn thương cô ấy, tổn thương rất rất nhiều, có lẽ dù cho bây giờ tôi có dùng cả đời này để bù đắp thì cũng không thể nào vơi đi được những vết thương lòng đã hằng sâu trong tâm thức của cô ấy"
"Là do tôi ngu muội đầu óc nên mới nhẫn tâm tổn thương cuộc đời của cô ấy..." Khóe mắt cay cay, Bạch Hạc Hiên nhớ lại từng hình ảnh trong quá khứ, không ngờ lại yếu lòng mà chảy dài hai hàng nước mắt. Thật bản thân Bạch Hạc Hiên anh cũng không hiểu được tại vì sao mà hôm nay, trước mặt Vĩ Tiết Lâm anh lại bằng lòng thú nhận quá khứ đầy tội lỗi của chính mình.
"Được rồi! Tôi hiểu rồi!" Vĩ Tiết Lâm nhìn thấy tâm trạng đã không còn được mấy ổn định của Bạch Hạc Hiên mà cắt ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...