11h
Như thường lệ ,mỗi lần anh đi làm về muộn hay gặp đối tác về khuya ,tôi vẫn thường hay chờ anh về mới chịu ngủ,thiếu hơi anh khó vào giấc lắm.
Hôm nay cũng là một ngày anh chẳng về sớm,tôi vẫn chờ anh nhưng với một thân phận mà tôi gặp anh lần đầu -người giúp việc.
-Con An ,mày thấy tao về sao mày không chịu mở cửa,đừng quên bây giờ mày chỉ ở nhờ nhà tao thôi ,nghe rõ chưa ?
-Tôi biết rồi.
Vì anh ,vì con tôi sẽ chịu đựng ,chỉ vài tháng nữa thôi ,hi vọng ba Duy sẽ nhớ ra tất cả ,mẹ chịu ủy khuất một chút cũng không sao phải không con
Không có anh ,tôi phải động viên chính mình ,không được phép từ bỏ hi vọng.Đêm nay trên phòng ngủ vang lên những âm thanh của hạnh phúc ,của sự hoan lạc ,chỉ có mình tôi với nỗi đau giày xéo...
-Sáng tao bảo mày phải dậy từ 5h30 ,nấu cho tao ăn ,mà hôm nay 7h rồi mày cũng chưa thèm vác mặc.
Tao còn phải đi làm nuôi báo cô hai mẹ con mày đấy.Mày thường ngày được chiều quá nên quên mất nghề chính giúp việc của mày à?
-Thôi em ,vài tháng nữa dù sao cô ta cũng đi rồi ,em đừng gây khó dễ cho người ta.
Cô An ,ngày mai cô chịu khó dậy sớm ,vợ chồng tôi cũng phải đến công ty đi làm,nên mong cô cũng không nên lề mề.
-Em nhớ rồi chồng.
-Con quỷ cái
Từng câu nói ,chị ta tát vào khuôn mặt đáng thương vào mặt tôi những cái liên tiếp.
-Ai là chồng mày ,anh ấy là chồng tao mày hiểu không,thật là bực mình mới sáng sớm nhìn thấy bản mặt giả tạo ngơ ngác của mày là tao không thở nổi rồi.
Dọn dẹp đi ,tao đi làm ,chiều về mà nhà cửa còn lộn xộn mày không yên đâu.
-Cô có sao không ? Ánh mắt ân cần của anh ,bao lâu rồi tôi không nhớ nữa ,đáy mắt ấy hình bóng phản chiếu sao mà mờ nhạt thế.
-Em ..
à không ,tôi không sao thưa cậu chủ,cậu đi làm đi.
Tại công ty
-Anh ,mai anh đuổi hết mấy cô thư ký này đi ,nhìn cô nào cũng chỉ mặc hở hang ,toàn định câu dẫn chồng em.
Từ giờ em làm ở đây rồi ,em sẽ giúp anh làm việc và phát triển công ty.
-Được ,tùy em.
Kể từ khi bị tai nạn ,anh không làm ở cơ quan thuế nữa ,bởi sau tai nạn sức khỏe chưa ổn định ,thời gian này công ty cũng đang có chút khó khăn.
Còn về phần chị Hoài ,tôi nghe chị lễ tân mà tôi quen ,vì để dẹp hết bóng hồng bên cạnh Duy,chị ta sa thải hết ,không cần lí do gì cả.Còn anh khỏi cần nói ,chiều chuộng chị ta hết cỡ,đáng lẽ sự yêu chiều đó phải là của tôi mà ...
Buổi chiều hôm đó ,vì trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh ,nên trong đám cưới của một doanh nhân ở tỉnh X,có mời hai vợ chồng tôi tham dự.
Cô tình nhân nhỏ của anh không được đi theo nên rất hậm hực.
Khuôn mặt tuấn tú kia ,vừa chăm chú lái xe vừa lơ đãng hỏi tôi:
-Khi nào cô sinh con xong ,nếu là con tôi nhất định tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nếu không phải tôi vẫn sẽ gửi cô và em bé chút tiền.
Tôi rất yêu Hoài,có thể nhiều lúc cô ấy bắt bạt cô ,nhưng thực ra cô ấy cũng chịu nhiều tổn thương,mong cô đừng trách Hoài.
-Tôi biết rồi ,xinh xong tôi sẽ đi ,cậu không cần lo đâu ạ.
Tôi định nếu anh không phục hồi kí ức ,tôi sẽ dời bỏ anh vào ngày tôi gần sinh em bé.Kì thực tôi vẫn muốn có những phép màu xảy ra,thế nhưng thời nào rồi mà tôi vẫn còn nghĩ về hoàng tử và cô bé lọ lem ,và cả những phép thuật của bà tiên nhỉ.
Cuộc sống này vốn phũ phàng với tôi lắm,nếu vậy thà không từ mà biệt ,hãy để tôi dần biến mất khỏi anh...
Đám cưới doanh nhân được tổ chức trong khách sạn ngoại thành ,rất rộng rãi và được trang trí tỉ mỉ.
Tôi cũng từng mơ một đám cưới sa hoa như thế này,có hoa ,có váy cưới xịn và có cả anh.
Lần cưới anh nói sau này sinh con xong nhất định sẽ bù cho tôi lễ cưới thật to,sẽ khiến tôi là người hạnh phúc nhất trên đời.
Thế nhưng chỉ là "SẼ " ,nước mắt vô thức rơi xuống tí tách tí tách..
-Chào cậu Trần ,nhanh quá ,phu nhân của cậu đã có em bé rồi ,sắp làm ba có khác ,cậu chững chạc quá.
-Chào giám đốc Hưng ,nay bảnh quá nhé,cô dâu cũng thật xinh đẹp,chúc cậu trăm năm hạnh phúc.
-Tôi chỉ mong được như cậu Duy vợ đẹp ,con xinh ,sự nghiệp thăng tiến .
-Nào nâng ly ,dô
Từng chén rượu đầy rồi lại vơi ,hôm nay anh uống quá nhiều rượu ,có lẽ hôm nay không về thành phố trong hôm nay được rồi
Ở đây chỉ còn phòng tổng thống là trống ,còn lại mọi phòng đều full,do chúng tôi không đặt lịch trước nên đành chấp nhận.
Trên bàn ,cô tình nhân nhỏ không ngừng gọi ạn,điện thoại rung lắc liên tục.
Có lẽ cô ta đang phát điên lên rồi,tôi mặc kệ ,mấy khi được dịp nằm cạnh anh ,cho tôi ích kỉ chút thôi ,cho tôi nằm cạnh người ba của con tôi ,người chồng mà tôi thương nhớ.
Duy em yêu anh! Sau này nếu không nhớ được em là ai ,hãy quên em mãi mãi,nhưng hãy nhỡ rằng ,em luôn chờ anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...