Hoàn thành thủ tục xuất viện xong,tôi đưa chồng tôi đến vùng biển ngoại ô ,nơi đây không phải khu du lịch nên rất yên bình ,không náo nhiệt.
Chúng tôi thuê khách sạn nhỏ gần đó,nói là khách sạn cho sang ,thực ra là căn nhà tầng xó hai ông bà sống cùng nhau ,không có con cái nên dư vài phòng ,sáng hôm đó tôi và anh đi ngắm bình minh ,dường như anh cũng hiểu sự sống trong anh đang cạn dần :
-An ,nếu không còn anh ở cạnh ,em hãy sống thật tốt ,không được quên đeo găng tay và tất chân khi mùa đông đến,nếu anh chẳng còn trên đời này ,hãy yêu và lấy một người tốt hơn anh.
Anh xin lỗi,xin lỗi vì làm em dang dở.Những ước muốn của đôi mình hãy tìm người thay anh cùng em thực hiện ,đừng buồn đừng khóc,điều mong muốn lớn nhất của anh là luôn nhìn thấy An của anh luôn vui và hạnh phúc
-Điều may mắn nhất của em là được ở cạnh anh,dù là một đoạn đường ngắn hay dài em đều trân trọng ,không bao giờ hối tiếc.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng : Tình yêu đích thực không hẳn kéo dài ,chỉ cần một đoạn thật lòng ,là đủ cho cả đời ghi nhớ.
Tôi yêu anh ,anh cũng thương tôi ,vậy là đủ...
Vừa ngắm bình minh lên,mười ngón tay đan chặt khăng khít không rời ,như chỉ sợ tôi lơ là một chút bàn tay ấm áp ấy sẽ lạc mất giữa biển người mênh mông ,tôi và anh đi dạo trên bờ biển ,ngắm từng đợt sóng ,anh nhặt một vỏ ốc dưới cát rửa sạch,lau khô vì sợ làm bẩn tay tôi.
Anh vẫn vậy ,vẫn luôn là người lo lắng cho tôi từ cái nhỏ nhặt nhất :
-Tặng vợ anh ,sau này mỗi lần nhớ anh ,hãy áp vào tai ,sẽ nghe thấy giọng anh thì thầm."Anh Yêu em"
-Xì ,anh chỉ lừa trẻ con,nhưng em vẫn nhận ,cảm ơn ông xã.Tôi vui vẻ nhận lấy ,từ lúc cưới nhau ,không nhẫn cưới ,minh chứng duy nhất của tôi và anh là hai trái tim luôn hướng về nhau ,đây là món quà thứ hai anh tặng tôi kể từ ngày yêu nhau.
Đến tận bây giờ tôi vẫn giữ sợi dây chuyền bằng bạc ,kỉ vật đầu tiên sau 2 năm yêu nhau.
Chúng tôi yêu trong âm thầm ,không hoa không quà vẫn vui và hạnh phúc đến nhường nào ,không mong nhà của cao sang không mong quà to quà nhỏ chỉ mong anh và tôi có thể cùng nhau vẽ lên bức tranh gia đình ,vậy nhưng vốn dĩ duyên vợ duyên chồng chúng tôi ngắn ,một đoạn thôi tôi cũng cam.
Nếu được chọn lại tôi vẫn chọn được gặp và được yêu anh ,được làm vợ anh một lần nữa...
Từng lọn tóc bay trong gió ,đến trưa chúng tôi quay lại khách sạn nhỏ.
Đêm hôm ấy ,tôi và anh quấn quýt lấy nhau không rời.
Nụ hôn nồng cháy sau bao ngày xa cách,anh hôn tôi mãnh liệt ,đôi tay áp chặt gò má như sợ tôi sẽ vụt mất khỏi vòng tay của anh.Tôi nhiệt tình đáp lại ,đôi chân giữ chặt lấy eo của anh.
Anh gỡ từng cúc áo ,hai chiếc bánh bao nhỏ xinh ,căng tràn sức sống của tuổi trẻ ,anh nhẹ nhàng xoa nắn ,từ hình tròn trở thành vô vàn hình dạng khác trong tay anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi như chú ong tham lam mút từng giọt mật ngọt thơm ,khoang miệng bị khuấy đảo bởi mùi hương bạc hà của anh.
Đã bao lâu rồi tôi không được cùng anh thân mật ,có phải đây là lần cuối cùng của tôi và anh không?
Tôi cũng chẳng biết ,tôi không muốn biết và không cần biết nữa,giờ tôi chỉ cần anh ,chỉ cần tình yêu của anh là đủ rồi.
Hôm hết quai xanh ,anh hôn lên ngực tôi cứ thế một tay ôm ,một tay xoa nhẹ vào nụ hoa nhỏ ,tôi rướn người đón nhận như đóa hoa hấng những giọt sương vào mỗi sớm mai.
Lấy anh hai năm ,anh hiểu điểm nào là nhạy cảm của tôi, thế rồi anh hôn lên bụng của tôi ,nơi mà chúng tôi dự định sẽ gieo những hạt giống ,là kết tinh tình yêu của tôi và anh.
Và anh nhẹ nhàng đặt đầu lưỡi vào nơi hoa nguyệt ,lưỡi anh khuấy đảo khiến tôi như có dòng diện chạy dọc sống lưng, cong người đón nhận ,tôi ghì chặt đầu anh
ưmm ....!aaaa.
aaa ,đừng mà.aaaa.
A ...!aaa
Từng lời nỉ non của tôi ,như kích thích tốc độ ra vào ,anh khuấy đảo liên tục khiến từng giọt nước tí tách chảy nay ồ ạt tuôn ra ,tôi như quên hết tủi hờn ,quên hết năm tháng anh bị tai nạn ,và quên luôm cả khối u của anh nữa.
Dù ngày mai ,hay ngày kia ,hay năm sau nữa ,suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên anh.
Sẽ mãi không bao giờ quên sự ân cần ,nânng niu của anh trong lần đầu của tôi,sẽ không quên năm tháng khó khăn chúng tôi đã vượt qua như thế nào.
Ngàn lần tôi trách số phận sao khiến tôi long đong thế,nhưng cũng cảm ơn định mệnh giúp tôi và anh lên duyên vợ lên chồng.
Cứ yêu đi đã ,chuyện ngày mai hãy để tính sau ,khoảnh khắc này, có anh ,có tôi ,có tình yêu ,và cả cảm xúc là được.
Tôi muốn quên đi hết những áp lực bấy lâu nay,tôi và anh cùng hòa làm một ,chung nhịp đập ,chung tiếng lòng ,.
Từng tiếng thở dốc ,âm thanh ái muội vang vọng khắp phòng.
Có thăng hoa ,có hạnh phúc ,và có cả những giọt nước mắt.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...