Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn

🌷Editor/Beta: Yui_雪✨

P/s: Ai Reup là đồ con chó!

_________

Tối đó.

Chú Khải vội vã từ bên ngoài viện trở về, ông nhìn thoáng qua Bạc Việt Minh ngồi yên ổn trên ghế sô pha vuốt mèo, tầm mắt vô thức nhìn về hướng phòng ngủ chính: "Nhị thiếu gia, tôi đã trở về."

"Ừm."

Động tác tay của Bạc Việt Minh chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục vuốt lông mèo.

Tham Trường thích ý mà nằm trên đầu gối hắn, phát ra tiếng khò khè thoải mái, khác hẳn với tâm trạng tạc mao lúc chiều

Chú Khải đứng bên cạnh sô pha, kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi với quản lí: "Người phụ nữ đột nhập vào phòng lúc chiều tên là Lâm Na, thông tin trên hồ sơ là 25 tuổi, đến từ huyện Nam."

"Quản lí sau khi biết được chuyện, lập tức phái người theo dõi, hỏi thăm những nhân viên ở ký túc xá mới biết, đối phương nói ba ngày trước cô ta đã thu dọn vali, đang tính chuyện rời đi, điện thoại gọi rất lâu không có ai bắt máy, lần cuối cùng camera quay được là vào buổi chiều 3 giờ 10."

"Tôi không nói rõ với quản lí, chỉ nói Lâm Na vào biệt viện muốn trộm đồ, nhưng bị cậu và tiểu tiên sinh bắt được..."

Chú Khải dừng một chút, tiếp tục báo cáo kết quả xử lý trước mắt: " Quản lí đã báo cáo với lý do ' đột nhập trái phép ', ' trộm đồ không thành ' với cảnh sát, có tin tức sẽ liên hệ với chúng ta."

Trước khi phát sinh ra những chuyện không nên có, kết quả này đã được xử lí tốt nhất.

"Đã biết."

Bạc Việt Minh mặt không đổi sắc mà lên tiếng, chuyển chủ đề: "Tin tức bị lọt ra ngoài chưa?"

Chú Khải lập tức trả lời: "Đã bị lọt, ngày hôm qua cậu vừa rời khỏi bệnh viện, người ở nhà chính đi tìm hiểu tin tức, bệnh viện bên kia vẫn dựa theo sắp xếp ban đầu, nói cho bọn họ biết mắt cậu khả năng chữa khỏi là rất thấp."

"Ừ."

Bạc Việt Minh hơi gật đầu, bổ sung thêm: "Tôi mời giáo sư Lâm tới đây bí mật điều trị, sau một thời gian sẽ tiết lộ cho bọn họ, bây giờ vẫn không thể nói ra, nếu có hỏi thì nói đội ngũ chữa bệnh bên này bó tay không biện pháp chữa trị."

Chú Khải hơi cau mày, muốn nói lại thôi: "Nhị thiếu gia, mắt cậu rõ ràng đã chuyển biến tốt, vì sao lại cố ý không muốn nói ra?"

Kể từ sau vụ tai nạn xe, vợ chồng nhà họ Bạc và Bạc Quan Thành ngoài sáng trong tối đoạt đi tất cả của Bạc Việt Minh? Bạc Vọng ở biệt thự nhỏ bên kia lâu lâu lại trào phúng bọn họ.

Theo ý kiến của chú Khải, nhị thiếu gia nhà mình nên tung tin tức ' mắt sắp lành ', để diệt uy phong của mấy người nhà chính, để cho bọn họ một lần nữa kiêng kị hắn!

Bạc Việt Minh đáy mắt tràn ra một tia lệ khí, dùng tay vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tham Trường hai lần: "Vào phòng đi "

"Meo ~"


Tham Trường như hiểu được mà nhảy xuống sô pha nhanh như chớp, chạy về phòng ngủ chính sáng đèn.

Bạc Việt Minh cử động cổ tay, trên mu bàn tay nắm thành quyền không phát ra tiếng hơi dùng sức hiện lên một đường gân xanh: "Chú Khải, vụ tai nạn xe dẫn đến tôi bị mù rất có thể là do nhà chính làm việc này"

"Cái gì?!"

Chú Khải mất khống chế hô lên một tiếng, sau đó lại kiềm chế cảm xúc bộc lộ quá mức của mình: "Nhị thiếu gia, cảnh sát không phải nói tên tài xế xe vận tải là do say rượu, cho nên mới xảy ra tai nạn sao?"

"Đúng vậy, cảnh sát điều tra phán đoán không sai, tên tài xế kia xác nhận là uống rượu." Bạc Việt Minh nhớ tới cách đây lâu bạn tốt Yến Sầm điều tra tin tức giúp mình, lạnh lùng trong mắt càng sâu ——

Gia đình tên tài xế vận tải kia chuyển nhà trong hai tháng ngắn ngủn, bề ngoài nhìn gia cảnh nhà bọn họ bần cùng, nhưng con trai bọn họ mới vào đại học đã bắt đầu đến những nơi đắt đỏ, thậm chí có lần sau khi uống rượu tuyên bố, lão tử có rất nhiều mối quan hệ, hiện tại trong đầu chỉ muốn có thật nhiều tiền.

Chú Khải hiểu ra, vẻ mặt càng trở nên phức tạp.

"Nếu tài xế phản ứng chậm một chút, có xảy ra chuyện thì không phải mắt của tôi, mà là mạng của tôi." Bạc Việt Minh chưa bao giờ hoài nghi trực giác cùng phán đoán của mình: "Chú Khải ông nghĩ mà xem, nếu nhà chính có tật giật mình, mà mắt tôi sắp lành, thử hỏi bọn họ sẽ làm như thế nào?"

Chú Khải hãi hùng khiếp vía: "Đã có lần đầu, vậy sẽ có lần thứ hai, hơn nữa vì dẹp trừ hậu họa, chỉ sợ sẽ ra tay tàn nhẫn hơn lần đầu?"

Trên mặt Bạc Việt Minh không có chút sợ hãi, ngược lại phân tích rõ ràng tình cảnh hiện tại của hắn: " Bà nội hiện tại ốm đau nằm trên giường, ý thức mơ hồ, lão gia tử bên kia lại làm chủ hoàn toàn nhà chính, mắt tôi còn chưa lành hẳn, còn quá sớm để cho bọn họ biết, cái này chỉ gây hại chứ không mang lại lợi ích gì cả."

"Mặt khác, tin tức bí mật trị liệu của tôi cứ để lộ tiếng gió đi, mắt tôi vẫn ' chưa hồi phục ', chỉ có thể lộ sơ hở mới là thật, nếu không có uy hiếp sẽ không nghĩ tới chuyện xử lý triệt để."

Nếu nói, ban đầu nhà chính trong tối, Bạc Việt Minh ngoài sáng, như vậy khi mắt hắn hoàn toàn khôi phục, chuyện này được giữ bí mật cục diện sẽ hoàn toàn đảo ngược.

Bạc Việt Minh nắm chặt tay, rồi lại buông ra: "Cứ mặc cho bọn họ đắc ý, cứ để cho bọn họ càn rỡ, một ngày nào đó, tôi sẽ hoàn toàn đòi lại cả vốn lẫn lãi."

Chú Khải thấp giọng bày tỏ sự ủng hộ.

Rốt cuộc, hành vi của nhà chính đã đạt tới điểm mấu chốt của hắn, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

"Thời gian không còn sớm, ông về phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải cùng tôi đi trị liệu." Bạc Việt Minh nhớ tới Bùi Ý vẫn còn tắm trong phòng ngủ chính, nghĩ đến thì dừng lại.

"Vâng."

Chú Khải đáp lại, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "Nhị thiếu gia, tối hôm qua ngủ cùng tiểu tiên sinh, có phải nghỉ ngơi không tốt không?"

"..."

Bạc Việt Minh sửng sốt, còn tưởng rằng chú Khải đã nhận ra gì đó.

Suy cho cùng tình huống ' thân mật ' đêm qua, là điều hơn 20 năm cuộc đời hắn chưa từng trải qua, nhưng nghĩ lại đối phương hẳn là chỉ đang suy xét tới thói quen sinh hoạt của hắn thôi.

Bạc Việt Minh ho khan: "Còn tốt, sao vậy?

"Trước khi trở về tôi có hỏi qua quản lí, gần đây còn có một viện còn phòng trống, hoặc có thể nhờ nhân viên dọn lại một cái giường khác, nếu cậu và tiểu tiên sinh đều không quen, còn có thể tận dụng sớm..."


Đề nghị của chú Khải còn chưa nói xong, đã bị Bạc Việt Minh chặn lại: "Dù sao chỉ hai đêm nữa thôi, không cần phiền như vậy, chúng tôi đều nghỉ ngơi rất tốt."

"..."

Chú Khải muốn tìm một tia khác thường trên khuôn mặt Bạc Việt Minh, nhưng không thành công: "Vậy tôi về phòng bên cạnh trước, nhị thiếu gia nếu có việc gì có thể gọi tôi."

"Ừm."

Chú Khải đưa đến cửa phòng Bạc Việt Minh, lúc này mới xoay người rời đi.

- -

Bùi Ý đã tắm xong ngồi ở cuối giường, đeo bao tay ướt dùng một lần dành cho thú cưng để lau qua cho Tham Trường, cậu thấy Bạc Việt Minh chậm rãi vào phòng, thì dừng động tác.

"Meo ~"

Tham Trường nghi hoặc ngẩng đầu nhỏ lên, phảng phất còn hy vọng chủ nhân xoa nắn nhiều hơn.

Bùi Ý tháo bao tay dùng một lần xuống, ném vào thùng rác, ngập ngừng gọi: "Nhị ca."

Trước lạ sau quen.

Bạc Việt Minh đã quen cách gọi này của cậu, bắp chân chạm đến đến mép giường mới dừng lại: "Tắm xong rồi?"

Bùi Ý ừ nhẹ một tiếng, nghĩ tới nghĩ lui quyết định nói: "...Chúng ta, đêm nay vẫn ngủ cùng nhau sao?"

"Cái gì?"

"Giường đâu?" Bùi Ý thận trọng nói để giữ vững tính cách: "Anh nói, tách ra ngủ."

Bạc Việt Minh cuối cùng cũng phản ứng lại, nhớ tới lời mình nói tối hôm qua: "Ngày mai tôi nhờ nhân viên sắp xếp một giường đơn cho cậu"

Ai nói ' ngu ngốc ' sẽ không hiểu chuyện, cậu nhớ câu nói này rất rõ ràng.

Bạc Việt Minh trầm mặc hai giây, thản nhiên nói: "Các viện khác đều chật kín người, không có dư giường nào có thể di chuyển được cả."

"..."

Bùi Ý nghe thấy lời này, hơi cau mày.

Phải không?

Tại sao hôm nay cậu dẫn Tham Trường đi dạo, còn có vài viện đều không có người ở?


Bạc Việt Minh không chờ Bùi Ý đáp lại, còn tưởng rằng cậu không hài lòng mà giận dỗi: "Cậu không vui khi chúng ta ngủ chung một giường ư? Tối hôm qua không phải ngủ rất ngon sao?"

Bạc Việt Minh ngừng một giây, mang theo chút trêu chọc: "Tiếng ngáy còn to hơn Tham Trường nữa."

"..."

Bùi Ý ngẩn ngơ, trên mặt bởi vì quá mức kinh ngạc mà hiện ra một tầng hồng nhạt.

Cậu ngáy ngủ?

Không có khả năng!

Bùi Ý phải một lúc lâu mới tiêu hóa ' sự thật ' này, rầm rì một tiếng: "Không có."

Ngủ chung một giường thì ngủ chung một giường, dù sao hai người bọn họ cũng không làm được gì nhau!

Hơn nữa, tối hôm qua ngoài ý muốn ngủ ngon đến không ngờ, nếu tìm một chiếc giường khác, khả năng sẽ không còn hiệu quả.

Bạc Việt Minh cong môi, thăm dò cầm lấy bộ quần áo ngủ: "Tôi đi tắm một chút, cậu đi ngủ sớm đi."

"Ừm."

Chờ Bạc Việt Minh vào phòng tắm, Bùi Ý mới vỗ vỗ khuôn mặt ẩn ẩn nóng, cậu quay lại giường đắp chăn đàng hoàng, rồi vỗ khoảng chống bên cạnh, thấp giọng gọi: "Tham Trường, tới đây nào ~"

Tham Trường nhìn Bùi Ý, rồi lại nhìn vị trí tối hôm qua không sai biệt lắm, sau đó xoay người nhảy xuống giường, không quay đầu lại mà chui vào trong ổ mèo của mình.

"Meo meo~"

"..."

Bùi Ý không rõ nguyên do, nói thầm: "Sao em không chịu ngủ với anh nữa vậy?"

Buổi chiều Bạc Việt Minh bị Lâm Na đột nhiên quấy rầy, cũng đã một lần nữa tắm qua, lúc này tắm cũng không tốn nhiều thời gian, cũng giống như tối hôm qua, hắn và Bùi Ý nằm trên giường đắp chăn mỏng.

Bùi Ý chủ động tắt đèn ngủ.

Cạch.

Ngay khi ánh sáng trong phòng biến mất, Bạc Việt Minh phát hiện những điểm sáng trong tầm nhìn cũng tối sầm lại, có thể cảm nhận được biến hoá bên ngoài, với hắn mà nói là chuyện tốt.

Bạc Việt Minh tâm tình có chút thoải mái, hiếm khi chủ động nói: "Bùi Ý, ngủ ngon."

Bùi Ý trong bóng đêm có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép đáp lại: "Ngủ ngon, nhị ca."

Phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh.

Bạc Việt Minh đêm nay cũng không vội ngủ, hắn tự hỏi vạn nhất Bùi Ý trong lúc mơ ngủ lại coi hắn trở thành gối ôm lớn, thì nên làm sao bây giờ?

Tiếng hít thở nhẹ nhàng của đôi bên vang lên hoà vào màn đêm.

Thẳng đến khi Bùi Ý chìm vào giấc ngủ trước, tình huống tối hôm qua cũng không xuất hiện.


Cũng không biết đợi bao lâu, Bạc Việt Minh mới xoay người sang trái, hắn trợn mắt nhìn một mảnh đen nhánh, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng mà bản thân hắn cũng không nhận ra——

Người này.

Tại sao đêm nay lại ngủ thành thật vậy?

...

Đoàn người cùng Bạc Việt Minh ở lại làng du lịch nghỉ dưỡng tổng cộng ba ngày, về phần điều trị bảo tồn tiếp theo, có thể lựa chọn tiếp tục điều trị tại một bệnh viện tư nhân ở Đế Kinh, giáo sư Lâm sẽ ra mặt hỗ trợ đàm phán.

Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý và đám người vừa mới trở về căn biệt thự nhỏ độc lập, còn chưa đến hai giờ chiều, không đợi mọi người kịp thở một hơi, một vị khách không mời mà đến, đến trước cửa.

"Việt Minh mấy ngày nay em đi đâu vậy? Anh cuối cùng cũng chờ được em trở lại."

Bạc Quan Thành lập tức bước vào biệt thự chính, ánh mắt rơi vào chiếc vali trên tay chú Khải còn chưa kịp đặt xuống, trên mặt hiện lên một tia châm chọc.

Bạc Việt Minh dễ dàng phân biệt âm thanh của gã, bình tĩnh mở miệng: "Anh họ tìm tôi có chuyện gì? Ở trong nhà quá chán, nên dẫn theo Bùi Ý ra ngoài giải sầu."

"Phải không?"

Bạc Quan Thành sớm đã nghe được tin tức đương nhiên sẽ không tin lời hắn nói, cười khẽ hỏi lại: "Anh còn tưởng rằng em họ không tin bệnh viện Đế Kinh chẩn đoán, nên chạy đi tìm bác sĩ khác, khám mắt chứ."

Tìm thì có ích lợi gì?

Nếu có thể chữa khỏi, mới qua hai ba ngày mặt mày xám xịt đã trở về?

Bùi Ý không thể chịu nổi vẻ mặt của Bạc Quan Thành, trong lòng yên lặng giơ ngón giữa tỏ vẻ kính trọng.

Bạc Việt Minh đúng lúc lộ ra một tia buồn bã cùng vô lực, sau lại ' mạnh mẽ ', lên tinh thần: "Anh họ, anh tới tìm tôi có chuyện gì?"

"Tất nhiên là có một sự kiện quan trọng."

Bạc Quan Thành tới gần, đem thư mời trong tay đưa qua: "Dự án khu thương mại Duyên hợp tác với chính phủ, đã thành công tốt đẹp, ông nội rất vừa lòng."

"..."

Bạc Quan Thành miệng lưỡi quân giả, cười mời: "Cuối tuần này anh dự tính tổ chức tiệc để khen thưởng toàn thể nhân viên của dự án này, đồng thời mời một số nhân vật lớn, xem thử có cơ hội mở rộng dự án ở lĩnh vực khác không, em cũng tham dự một chút chứ?"

Trợ lý Lâm Chúng đứng ở một bên vẻ mặt thay đổi, lại không thể không kìm nén, chỉ có thể ở trong lòng xót xa cho Bạc Việt Minh.

Dự án khu thương mại Duyên là ưu tiên hàng đầu ở Đế Kinh trong vòng mấy năm nay, giai đoạn đầu vẫn luôn là Bạc Việt Minh toàn quyền phụ trách, thậm chí vòng đấu thầu đầu tiên, bọn họ đã bước vào ưu thế tuyệt đối.

Kết quả mắt Bạc Việt Minh xảy ra chuyện không bao lâu, Bạc lão gia tử đã đưa hạng mục này chuyển qua cho Bạc Quan Thành.

Rõ ràng là Bạc Việt Minh nỗ lực hết mình, đến cuối cùng lại là Bạc Quan Thành nhận tiền hoa hồng cùng với những lời khen ngợi, Lâm Chúng nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy bực bội!

Bạc Quan Thành đưa thư mời vào tay Bạc Việt Minh, không dám kể công: "Việt Minh, em vẫn luôn là người cống hiến hết mình cho hạng mục này, anh cảm thấy bữa tiệc này không thể thiếu em."

Nói hay lắm.

Gã bày ra tư thái lấy ra thư, đây không phải là một loại ám chỉ khoe khoang sao?

Lòng bàn tay Bạc Việt Minh dùng một chút lực cầm lấy thư mời, nhẹ nhàng nói: "Anh họ có tâm, bữa tiệc này tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui