🌷Editor/Beta: Yui_雪✨
P/s: Ai Reup là đồ con chó!
_________
Toàn bộ xung quanh lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bùi Ý lập tức đổ thêm dầu vào lửa, cậu nắm chặt góc áo của Bạc Việt Minh không chịu buông ra, lại nhìn vợ chồng Bùi thị mặt đầy kháng cự: "Cháu không muốn quay về, không cần, không cần đánh cháu!"
"Tiểu Ý, con..."
Lời giải thích của Bùi Như Chương bị đánh gãy, trong lòng lại có loại cảm giác nói không nên lời!
Mấy năm nay, ông ta lợi dụng Bùi Ý trấn áp mọi lời đồn đoán bên ngoài, nhưng không ngờ tới sẽ bị cậu phá hỏng hết lần này đến lần khác.
Đáy mắt Bạc Việt Minh thoảng qua một tia cười nhạt, tùy ý để Bùi Ý phát huy.
Người này luôn có thể nắm bắt đúng cơ hội để phản công hoặc hỗ trợ, cậu ngu ngốc ở chỗ nào? Nếu không phải cố ý che giấu trí thông minh, thì đó chính là trời sinh tâm cơ.
Trong vài giây ngắn ngủn, khóe mắt Bùi Ý đã đỏ bừng đến đáng sợ, giọng nói mềm mại có chút run rẩy, cậu không nổi điên như thường lệ mà chỉ khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương và đau lòng.
Khách khứa hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên——
Nhìn Bùi tiểu thiếu gia sợ hãi trốn tránh, lại nhìn dáng vẻ xấu hổ của vợ chồng Bùi thị, có lẽ, có tin đồn vợ chồng Bùi thị sau lưng xúi giục bảo mẫu đánh cháu mình là sự thật!
Nếu Bạc nhị thiếu gia dám trực tiếp chất vấn, hắn hẳn nhất định biết nội tình, mọi người nhịn không được mà tò mò!
"..."
Với tư cách là người chủ trì bữa tiệc Bạc lão gia tử nhìn thấy bầu không khí thay đổi, bất mãn trong lòng càng tăng lên.
Lão gia tử liếc nhìn đứa con trai thứ bên cạnh mình Bạc Lập Hồng, mà dạy dỗ: "Nhìn đứa con trai ngoan mà mày đã nuôi kìa!"
Lão gia tử không quan tâm Bùi Ý sống ở nhà họ Bùi như thế nào, ông ta chỉ biết đây là bữa tiệc sinh nhật của mình, vợ chồng Bùi Như Chương là khách, ở nơi này sao có thể chỉ trích khách? Rõ ràng chính là đánh vào thể diện của ông ta!
"Ba."
Bạc Lập Hồng nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
Năm đó khi Bạc Việt Minh xuất hiện, gã và vợ hiện tại vì chuyện này xảy ra mâu thuẫn, chuyện tình cảm cảm của gã đã trở thành đề tài bàn tán ở Đế kinh trong suốt một thời gian dài.
Bạc Lập Hồng không thích đứa con trai giống mình này, hơn nữa hắn được Bạc lão phu nhân nuôi lớn, quan hệ ba con lạnh nhạt như người xa lạ.
Chưa đầy nửa phút, bầu không khí đã đạt đến đỉnh điểm.
Rốt cuộc, một giọng nói phá vỡ cục diện bế tắc: "Nhị thiếu gia và mọi người đừng hiểu lầm, là bảo mẫu to gan lớn mật cố ý trốn tránh trách nghiệm sau khi biết việc làm của mình bị bại lộ."
Bùi Hoán chủ động đứng dậy, trước mặt mọi người, thay mặt ba mẹ thừa nhận sai lầm: "Tiểu Ý ngày thường ngoan ngoãn, chịu ấm ức cũng không nói chuyện, tất nhiên là vì gia đình chúng tôi thiếu quan sát, điều này đã tạo điều kiện cho bảo mẫu lợi dụng sơ hở."
Bùi Như Chương giật giật khóe miệng cứng đờ, vội vàng nói theo con trai tìm lý do tẩy trắng bản thân: "Trách tôi không đủ tư cách, là người lớn trong nhà mà để Tiểu Ý chịu ấm ức rất nhiều, đây là sơ sót của tôi. "
Đặng Tú Á đi theo cười làm lành.
"Chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại, gia đình nào mà không có bảo mẫu và người hầu vô tâm chứ đúng không? Xử lý xong thì tốt rồi." Bạc lão gia tử nhẹ nhàng xử lí, mở miệng nói: "Mọi người, dùng bữa vui vẻ."
Vì nể mặt Bạc lão gia tử, các vị khách cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng họ đều hiểu ——
Chậc!
Bùi Như Chương và Đặng Tú Á vẫn còn giả vờ làm người tốt ngần ấy năm?
Đây mà là chăm sóc à? Rõ ràng bọn họ còn không thể chịu đựng được đứa cháu trai ngu dại của mình!
Sau khi ở trước mắt bao người trải qua sự xấu hổ, Bùi Như Chương nào còn dám ở lại trung tâm bữa tiệc? Ông trừng mắt, liếc nhìn bà vợ vừa gây ra chuyện xấu, tùy tiện tìm lý do bỏ đi.
Đặng Tú Á ngượng ngùng, kéo con trai nhà mình nhanh chóng đi theo.
Những cuộc nói chuyện rải rác xung quanh một lần nữa vang lên.
Bạc lão gia tử nhìn Bạc Việt Minh và Bùi Ý vừa đến đã náo loạn cả bữa tiệc, thẳng thắn nói: "Việt Minh, nếu mắt nhìn không nhìn thấy gì, thì sang khu vực nghỉ ngơi ngồi đi, đừng mang theo Bùi Ý ở nơi này gây chuyện với các vị khách ở đây!"
Cùng lúc đó, Bạc Quan Thành phong độ mà nhẹ nhàng đi tới: "Ông nội, cháu đã hỏi quản lí khách sạn, tất cả mọi người đều đã có mặt, ông không đi lên sân khấu nói hai ba câu sao?"
Bạc lão gia tử từ trước đến nay luôn thiên vị cháu trai trưởng Bạc Quan Thành, bất mãn trong lòng đã giảm đi rất nhiều, ông khẽ gật đầu, rồi đi về phía sân khấu dưới sự giúp đỡ của người phục vụ.
Bạc Quan Thành không đi theo, ngược lại đến gần Bạc Việt Minh: "Việt Minh à, anh nhìn em ở cùng Bùi tiểu thiếu gia rất không tồi nha? Mới không qua bao lâu đã biết cùng nhau giữ gìn hình tượng rồi?"
Bạc Quan Thành vừa mới đứng ở phía sau xem toàn bộ kịch vui, muốn gã ta nói Bạc Việt Minh làm trò trước mặt Bạc lão gia tử không cho vợ chồng Bùi thị mặt mũi, hoàn toàn không có lợi ích gì cả.
Đôi mắt mù đã lâu, quả nhiên tâm trí cũng bị mù theo.
Bạc Quan Thành trong lòng cười thầm, mặt ngoài văn nhã mà đưa tới hai ly rượu: "Nào, hôm nay không chỉ là ngày mừng thọ của ông nội, mà còn là một ngày tốt lành với em, với tư cách là anh họ anh kính em một ly?"
Trên thực tế, bữa tiệc sinh nhật này còn ẩn giấu một mục đích khác——
Bạc lão gia muốn nhân cơ hội này để tuyên bố, hai nhà Bạc, Bùi liên hôn, càng muốn trước mặt mọi người chặt đứt quyền quản lí tập đoàn Bạc thị và không còn quyền thừa kế trong tương lai.
Bạc Việt Minh biết rõ kế hoạch của đại phòng, cũng không cảm kích: "Anh họ khách khí, chỉ là lời dặn của bác sĩ rất rõ ràng, tạm thời tôi không thể uống rượu."
Bạc Quan Thành tặc lưỡi khó chịu: "Là anh suy xét không chu toàn, đôi mắt em quan trọng hơn."
Bùi Ý nhìn Bạc Quan Thành làm bộ làm tịch, không nhịn được nữa mà kéo cổ tay Bạc Việt Minh: "Đi thôi, gã lớn lên thật xấu, em không thích gã."
Một câu nói, nghe tựa như nhỏ giọng làm nũng, lại mang theo ý vị ghét bỏ rõ ràng.
"Mày!"
Bạc Quan Thành mỉm cười, không ngờ Bùi Ý còn có thể dùng những từ này khiêu khích gã ta.
Bạc Việt Minh nghe thấy đối phương tức giận không kịp kiềm chế, cười khẽ nắm lấy tay Bùi Ý: "Xin lỗi không thể tiếp tục được, anh họ cứ tự nhiên."
"..."
Bạc Quan Thành bóng dáng hai người tiêu sái rời đi, gã ta uống rượu che đi khoé miệng đang run rẩy.
Cứ chờ xem!
Tao chống mắt lên nhìn, một thằng ngốc và một thằng mù còn có thể kiêu ngạo tới khi nào!
...
Bùi Ý mang theo Bạc Việt Minh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi trong góc, ngay sau đó nghe thấy thông báo của Bạc lão gia tử trên sân khấu——
Bạc, Bùi hai nhà liên hôn, sẽ có những dự án hợp tác của hai nhà trong lương lai.
Trừ cái này ra, Bạc Việt Minh bởi vì thân thể không tiện, sẽ rút khỏi tập đoàn Bạc thị cùng các hạng mục sẽ được chuyển qua Bạc Quan Thành phụ trách.
Trước khi đến, các vị khách nghe qua đã biết không ít, nhưng sau khi tin tức này được công bố, những âm thanh nghị luận từ bốn phương tám hướng vang lên.
"Tôi cho rằng cuộc liên hôn này là giả, hợp tác là thật, nhục nhã cũng là thật."
"Đúng vậy, tên ngốc Bùi Ý không được nhà họ Bùi yêu thương, lại là nam nhân không sinh được con, cuộc hôn nhân này căn bản không có lợi gì cho nhà họ Bạc."
"Một khi mất đi chỗ dựa là Bạc lão phu nhân, Bạc nhị thiếu gia không còn chỗ dựa nữa, có thể nhận được lợi ích gì từ nhà họ Bạc?"
"Bởi vậy, thị lực Bạc Việt Minh tốt hơn thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cậu ta và Bùi Ý ly hôn rồi một lần nữa kết giao bạn bè? Cô nói một chút, ở Đế Kinh có gia đình nào nguyện ý đem con gái bảo bối nhà mình gả cho một người đàn ông một đời vợ?"
"Đúng vậy, thật đáng tiếc."
Những ánh mắt đồng cảm, những ánh mắt khinh thường hoặc lạnh nhạt không ngừng nhìn về phía cậu, Bùi Ý đem tất cả thu vào đáy mắt, trong lòng không khỏi thầm nghĩ ——
Đáng tiếc cái gì?
Chỉ là thời gian chưa tới mà thôi.
Chỉ cần Bạc Việt Minh khôi phục lại thị lực, những người mang lòng dạ ý xấu, những kẻ bỏ đá xuống giếng đều phải trả một cái giá tương ứng.
Tuy nhiên con người không biết trước được tương lai, càng là gia đình giàu có, sẽ càng hạ thấp khen cao.
Bùi Ý nghiêng người nhìn về phía Bạc Việt Minh, thần sắc đối phương lãnh đạm, đôi mắt ẩn dưới tròng kính hơi rũ, khiến người ta không đoán được tâm trạng thực sự của hắn.
Rõ ràng là ' liên hôn ', nhưng trước mặt hai người không có lấy một người thăm hỏi, các vị khách cũng không để ý đến Bạc Việt Minh đã mất đi quyền lực, ngược lại sôi nổi vọt tới chỗ hai vợ chồng Bùi Thị và Bạc Quan Thành.
Ngay cả Bạc Lập Hồng và Bạc Vọng, hai ba con chưa từng làm gì thiết thực cũng được mọi người vây xung quanh.
Bạc Việt Minh nhận thấy ánh mắt dừng lại trên người mình, lặng lẽ nói: "Bùi Ý, ở bên tôi cậu cảm thấy nhàm chán sao?"
Bùi Ý nhìn rõ từng người bên trong đại sảnh toàn là những kẻ dối trá, khẽ lắc đầu: "Anh và bọn họ, không giống nhau, anh tốt lắm."
Thay vì ở bên cạnh những người giả ý xu nịnh, còn không bằng ngồi ở chỗ này tuy quạnh quẽ nhưng an tĩnh.
"Không giống nhau sao?"
Bạc Việt Minh không đoán được Bùi Ý sẽ trả lời như vậy, nhưng lúc này trong lòng hắn lại cảm giác an ủi khích lệ có tả.
Không bao lâu sau, một tiếng chào bất ngờ vang lên: "Việt Minh, đã lâu không gặp."
Bùi Ý nghe tiếng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc vest trắng, mang gọng kính vàng đứng trước mặt, trong đầu đột nhiên nhớ ra ——
Yến Sầm.
Nhân vật chính công trong nguyên tác, rốt cuộc cũng tới!
Bạc Việt Minh vốn đang ngồi trên sofa nghe thấy này giọng nói này liền đứng lên tiếp đón: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tớ vừa xuống máy bay, thì nghe nói bạc lão gia tử công bố liên hôn giữa hai nhà, vừa lúc lái xe ngang qua, tớ đi vào nhìn xem." Yến Sầm tuỳ ý cầm lấy hai ly champagne trên bàn tiệc, đưa vào trong tay bạn tốt: "Uống không?"
"Có."
Hai ly champagne chạm nhẹ vào nhau.
Đối mặt với lời mời của bạn mình, Bạc Việt Minh không có nửa điểm kháng cự.
Bùi Ý yên tĩnh ngồi trên sofa, âm thầm quan sát sự xuất hiện đột ngột của vị ' nam chính công ' này——
So với Bạc Việt Minh kiêu ngạo lạnh lùng, Yến Sầm ở trong nguyên tác lại thuộc kiểu dịu dàng lại phúc hắc, giơ tay nhấc chân đều là sự ưu nhã cùng khí phách.
Trong nguyên tác miêu tả, Yến Sầm là con trai cả của nhà họ Yến, anh cùng Bạc Việt Minh là bạn thân từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp hai người thành lập một công ty đầu tư ở nước ngoài, một người ngoài sáng, một người trong tối, đem công ty phát triển đứng thứ hai nước ngoài!
Sau lại bởi vì đồng thời yêu ' vai chính thụ ' Bùi Hoán, dần dần sinh ra khoảng cách, cuối cùng đường ai nấy đi.
Yến Sầm bắt gặp ánh mắt đánh giá của Bùi Ý: "Vị này chính là Bùi gia tiểu thiếu gia?"
"..."
Bùi Ý nhanh chóng cúi đầu, có chút chột dạ không lên tiếng.
Cậu ở bên cạnh Bạc Việt Minh đã lâu, có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác, nếu không chú ý, vạn nhất bị Yến Sầm nhìn ra manh mối thì thật không ổn.
Cũng may Yến Sầm không có chút nghi ngờ nào, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt: "Đúng rồi, tớ vừa mới ở bên ngoài gặp được chú Khải, xe của cậu vô tình bị một chiếc xe khác cọ xước, chú ấy đang cùng tài xế xử lý."
Bạc Việt Minh hơi gật đầu: "Khó trách từ nãy không thấy ông ấy vào."
Yến Sầm nhìn xung quanh một vòng ở đây đều là khách khứa, nghiêm túc nói: "Việt Minh, việc cậu nhờ tớ điều tra có chút mơ hồ, tìm một chỗ nói chuyện chút?"
Bạc Việt Minh nghe thấy lời này, nhướng mày sắc bén chợt loé qua: "Được."
Hắn nhớ tới Bùi Ý vẫn còn đang ngồi trên sofa, giọng nói đột nhiên dịu đi: "Bùi Ý, cậu ngồi ở đây nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Bùi Ý trong lòng có chừng mực, chỉ nhìn theo hai người rời khỏi đại sảnh.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Bữa tiệc ở đại sảnh xung quanh đều có náo nhiệt, nhưng Bùi Ý chỉ cảm thấy xã giao rất nhàm chán, cậu đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh ——
Không nghĩ tới, một màn này vừa lúc rơi vào tầm mắt của một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...