Vừa biết Tinh Loan mang thai được một tuần lễ, Hạ Húc một giây cũng không rời cô, bám chặt lấy người không buông, sợ cô một xíu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giang Hải đề cập một ít chuyện công tác, nhìn thấy Hạ Húc bộ dạng này, nhịn không được mà nhắc nhở: "Cô ấy chỉ mang thai một tuần lễ, cậu không cần phải khẩn trương như vậy."
Hạ Húc liền chọc một câu: "Anh là cẩu độc thân, không hiểu được tâm tình của người cha như tôi đâu."
Giang Hải: "..."
Hắn quả thật không nên mở miệng.
Nguyễn Tinh Loan trừng Hạ Húc một chút, lại áy náy hướng Giang Hải xin lỗi.
Giang Hải cười cười: "Không có việc gì, tôi sớm đã thành thói quen."
Từ lúc ký hợp đồng với Hạ Húc, Giang Hải liền biết người này có đức hạnh ra sao.
Nói xong công việc, Giang Hải liền rời khỏi.
Nguyễn Tinh Loan vốn muốn giữ hắn lại dùng cơm, Giang Hải vội vàng khoát tay, cười nói không cần.
Đến thứ bảy, Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương hai người cùng nhau đến thăm Tinh Loan.
Nguyễn Tinh Loan muốn tự mình xuống bếp, kết quả Hạ Húc lại không đồng ý, bảo tiểu trợ lý ra ngoài mua một bàn thức ăn.
Kỷ Tu Trạch vừa đến, liền phàn nàn nói: "Húc ca, cậu dùng dạng này để chiêu đãi chúng tớ sao?"
Hạ Húc chột dạ dời ánh mắt: "Có ăn cũng không tệ rồi, cậu còn kén chọn làm gì."
Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương mặt đối mặt nhìn nhau cười gượng, sau đó ngồi xuống.
Không nói hai câu, Hạ Húc liền bắt đầu đắc ý.
"Hai người các cậu dự định khi nào mới kết hôn? Nếu còn không định thời gian nữa, có khi con của tớ làm phù rể cho hai người luôn được đấy."
Kỷ Tu Trạch ngắt lời nói: "Được, Húc ca cậu đừng nói nữa, tớ liền biết..."
Kỷ Tu Trạch quay đầu hướng Nguyễn Tinh Loan tố khổ: "Chị dâu, chị không biết đâu, từ khi cậu mang thai, về sau, lỗ tai của chúng tớ liền không thể thanh tĩnh qua. Không biết còn tưởng là Húc ca thật sự quan tâm đến nhân sinh đại sự của chúng tớ, nào nghĩ đến, cậu ta chỉ toàn biết khoe khoang mà thật, thật đáng ghét."
Nguyễn Tinh Loan cười yếu ớt hai tiếng, quan tâm nói: "Cậu cùng Hạ Tuyết thế nào?"
Kỷ Tu Trạch thở dài một tiếng: "Xem như cô ấy thật sự tha thứ cho tớ rồi, chuyện kết hôn lập tức cũng phải đưa vào danh sách những việc quan trọng, đều rất tốt."
Kỷ Tu Trạch theo đuổi lại cô ấy cũng thật không đơn giản, Hạ Tuyết vì chuyện năm đó luôn canh cánh trong lòng, Kỷ Tu Trạch tốn không ít tâm tư để dỗ cô gái nhà mình đâu.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tống Sơ Dương, Tống Sơ Dương mím môi cười nói: "Các cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ làm gì?"
Hạ Húc hỏi: "Cậu cùng Tần Miên thế nào?"
"Tiểu cô nương gần đây đang cãi nhau với tớ, lần trước ở công ty, một nhân viên nữ không biết làm sao vậy, lôi kéo tớ mãi không thả, kết quả bị Tần Miên nhìn thấy."
Kỷ Tu Trạch chậc chậc hai tiếng: "Cậu không phải là sau lưng Tần Miên ở bên ngoài ăn vụng đi chứ?"
Tống Sơ Dương đánh cậu vài phát, âm thanh lạnh lùng nói: "Tớ là người như vậy sao?"
"Vậy cũng không nhất định, dù sao hoa đào của cậu so với Húc ca cũng không ít hơn là bao đâu."
Tống Sơ Dương không muốn phản ứng lại hắn, tiểu tử này đây là muốn kiếm chuyện với hắn mà.
Ba huynh đệ trong phòng khách vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện rôm rả, Hạ Húc gọi đến một bàn đồ nướng, còn chuẩn bị một buổi liên hoan thật tốt.
Nguyễn Tinh Loan nhìn bọn họ hăng hái ăn cơm cùng vui vẻ nói chuyện, lúc này trở về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ uống đến tận hứng, về sau, Kỷ Tu Trạch đột nhiên ồn ào: "Sơ Dương, cậu mau gọi điện thoại cho Tần Miên thôi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành mà, các cậu đừng làm rộn."
Tống Sơ Dương ngay từ đầu có chút khó chịu, nhưng trải qua một phen cãi nhau về sau, mặt mũi cái gì nữa chứ, đã sớm vứt qua một bên đi.
Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch nhìn chăm chú hắn, Tống Sơ Dương từ trong túi quần lấy điện thoại di động của mình, bấm dãy số phía trước chần chờ đợi mấy giây, sau đó vẫn là tiếng tút thật dài.
Qua hai mươi giây, bọn họ đều cho rằng hẳn là Tần Miên sẽ không nhận, kết quả điện thoại bên kia đột nhiên kết nối.
Tần Miên nhàn nhạt "Uy" một tiếng, thanh âm nhuyễn nhuyễn nhu nhu, nghe qua còn có một điểm ủy khuất.
Tống Sơ Dương uống đến say mềm, vốn là còn điểm ngượng ngùng, thế nhưng là vừa nghe đến thanh âm này, hắn đã mềm lòng.
Cũng không quan tâm có bị chê cười hay không, nức nở nói: "Bảo bối, anh sai rồi, đừng nóng giận nữa có được hay không?"
Hắn vừa mở miệng nói, Tần Miên liền mẫn cảm phát giác được hắn uống rượu.
"Anh ở đâu?"
Tống Sơ Dương ngoan ngoãn trả lời: "Không phải cùng người xa lạ uống rượu, anh đang ở nhà của Hạ Húc, anh rất nhớ em, đợi tí nữa đến nhà em có được hay không?"
Tần Miên hung ác chiến tranh lạnh với hắn mấy ngày nay, còn không thèm đếm xỉa đến hắn tận mấy ngày, trong lòng Tần Miên cũng không phải dễ chịu, lúc này mới đáp: "Anh đừng tới đây."
Tống Sơ Dương đáng thương kêu lên: "Bảo bối bảo bối."
Tần Miên nói: "Đợi tí nữa em tới đón anh."
Anh uống say đến như vậy, để hắn đi xe trở về, Tần Miên cảm thấy không yên lòng.
Tống Sơ Dương đột nhiên nói: "Bảo bối, anh thật yêu em."
Tần Miên biết Hạ Húc bọn họ còn đang ngồi bên cạnh, xấu hổ tranh thủ thời gian cúp điện thoại.
Kỷ Tu Trạch trông thấy Tống Sơ Dương có người tới đón, chính mình cũng không cam chịu yếu thế liền gọi điện thoại đến cho Hạ Tuyết.
Lúc Hạ Tuyết nhận được điện thoại, cô đang cùng bạn bè đi dạo phố.
Kỷ Tu Trạch không vui làm nũng nói: "Đầu tuần em cùng bạn đi dạo phố, tuần này cũng đi cùng bạn bè, trong lòng của em căn bản cũng không có anh. Em nói, em có phải đã chán anh rồi hay không?"
Hạ Tuyết ngơ ngác một chút, chậm mấy giây về sau mới mở miệng nói: "Kỷ Tu Trạch anh có biết chính mình đang nói cái gì hay không?"
"Anh đương nhiên biết, em đều không bồi anh, em chính là không thích anh."
Hạ Tuyết bị cậu bất thình lình cố tình gây sự làm cho cô có chút đau đầu, trực tiếp hỏi: "Anh ở đâu?"
"Tại nhà của Húc ca, hôm nay nếu em không tới đón anh, anh liền không trở về nhà đâu."
Hạ Tuyết lầm bầm một câu: "Anh có trở về hay không không liên quan đến em."
Kỷ Tu Trạch ủy khuất gào lên, Hạ Tuyết lại vội vàng dụ dỗ nói: "Được rồi, đừng gào, em tới đón anh là được."
Thành công lừa gạt Hạ Tuyết tới đón cậu, Kỷ Tu Trạch lộ ra nụ cười đầy mãn nguyện.
Ba người tiếp tục uống rượu, càng uống càng không đứng đắn.
Hạ Húc nói: "Về sau thiếu tiền đừng gọi cho tớ nữa, tiền của tớ đều giao cho vợ yêu hết rồi."
Kỷ Tu Trạch cười nhạo lên tiếng: "Húc ca cậu nhanh như vậy đã bắt đầu khóc than sao, này về sau khi đứa nhỏ sinh ra, cậu có đến một đồng bạc cũng không có hay không?"
Hạ Húc da mặt luôn luôn rất dày, anh gật gật đầu, đáp: "Có thể."
"Húc ca, cậu thật trâu nha." Kỷ Tu Trạch mười phần kinh ngạc dựng lên một ngón cái khen anh.
Tống Sơ Dương cũng không nhịn được nói: "Tại nhà tớ, cho tới bây giờ Tần Miên nói một, tớ liền không dám nói hai. Đừng nhìn tiểu cô nương ôn ôn nhu nhu, có đôi khi vô cùng hung dữ."
Kỷ Tu Trạch nói: "Vậy các cậu là chưa thấy qua Hạ Tuyết rồi, từ khi tớ cùng với Hạ Tuyết làm lành, sau mỗi lần tớ nhìn thấy nữ nhân liền sợ đến trốn thật xa, tớ sợ bị cô ấy hiểu lầm."
Nguyễn Tinh Loan nguyên bản còn dự định nghỉ ngơi một hồi, kết quả nghe được đối thoại của ba nam nhân này, nhất thời cảm thấy buồn cười, cô nghe say mê đến không ngủ được.
Cô không chỉ nghe một mình, còn tốt bụng gọi weibo cho Tần Miên còn có Hạ Tuyết ba người cùng nghe, trực tiếp mở ra giọng nói chuyện bên ngoài.
Hạ Húc: "Các cậu thế nào đều biến thành dạng này, sợ không sợ?"
Tống Sơ Dương cười: "Húc ca, cậu không sợ? Nhiều năm như vậy cậu cùng với Tinh Loan, cậu thành dạng gì, trong lòng không rõ sao?"
Hạ Húc: "Đó cũng là chính tớ nguyện ý, trước kia tớ như vậy bây giờ vẫn vậy, về sau còn nghe lời cô ấy cả một đời."
Kỷ Tu Trạch hâm mộ nói: "Húc ca, trước kia tớ thật ghen tị cậu cùng Tinh Loan. Thế nhưng là lúc Hạ Tuyết trở lại bên cạnh tớ, tớ cảm thấy, hết thảy giống như đều là tớ an bài thật tốt."
Tống Sơ Dương vỗ vỗ vai của cậu, có chút tiếc nuối nói: "Sớm biết sẽ như bây giờ, tớ hẳn đã tranh thủ sớm một chút đem Tần Miên lừa gạt đến tay."
Kỷ Tu Trạch cười nhạo một tiếng: "Cậu thôi đi, toàn thế giới đều biết cậu cùng Tần Miên thích nhau, hiện tại còn đang than vãn cái gì chứ."
Tống Sơ Dương nhếch lên một nụ cười khổ: "Lúc đó thân thể tớ kiểm tra có bệnh, tớ sợ sẽ làm trễ nải cô ấy, hai năm gần đây thân thể tớ mới hồi phục hoàn toàn."
Hạ Húc đứng dậy, chất vấn: "Bệnh gì? Tại sao chưa từng nghe cậu nói qua?"
Kỷ Tu Trạch cũng vô cùng khẩn trương nhìn hắn.
Tống Sơ Dương giải thích: "Không có việc gì, đều đã qua."
Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc còn muốn truy hỏi, nhưng là Tống Sơ Dương sống chết cũng không chịu nói.
Một lúc sau, đột nhiên có người gõ cửa.
Kỷ Tu Trạch lảo đảo đi qua mở cửa, kết quả Tần Miên vừa tiến đến liền hướng thẳng vào ngực Tống Sơ Dương.
Cô khó chịu bất an tại ở trong ngực Tống Sơ Dương liên tục cọ cọ.
Tống Sơ Dương sờ lên đầu của cô, cưng chiều nói: "Em sao vậy?"
Vừa hỏi, điện thoại di động của Tần Miên liền vang lên thanh âm.
Nguyễn Tinh Loan chột dạ nhìn bọn họ, sau đó đem khung trò chuyện lặng lẽ đóng lại.
Tống Sơ Dương hỏi cô: "Những lời vừa rồi em đều nghe thấy được?"
Tần Miên gật gật đầu.
"Không có việc gì, đều qua, bây giờ anh không phải rất tốt sao?"
Tần Miên nức nở nói: "Về sau không cho phép bỏ lại em."
"Ừ, anh còn muốn cùng em cả một đời đây, sao có thể cam lòng bỏ lại một mình em."
Kỷ Tu Trạch nhìn xem hai người bọn hắn ân ân ái ái: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, hai người các cậu cũng mau về nhà đi."
Tống Sơ Dương nắm tay Tần Miên, tạm biệt mọi người về sau, hai người liền đi trước.
Không bao lâu, Hạ Tuyết cũng đến đây đem Kỷ Tu Trạch đón trở về nhà.
Thẳng lúc bên trong chỉ còn lại hai người, Hạ Húc mới đem người nào đó vây lại trên ghế sô pha, câu môi cười nói: "Em thật xấu, chính mình nghe lén coi như xong, lại còn gọi điện thoại đến cho các cậu ấy."
Nguyễn Tinh Loan buông thõng mắt, mi mắt hơi liễm, con ngươi ngập nước nhìn qua Hạ Húc.
Hạ Húc lúc đầu cũng nhịn không được muốn hôn lên môi cô, kết quả bỗng nhiên lại dừng.
Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Sao vậy?"
Hạ Húc thối lui mấy bước, đem người buông ra, ánh mắt ủy khuất nói: "Uống rượu, không thể đụng vào em."
Không đợi Nguyễn Tinh Loan mở miệng, Hạ Húc đã phối hợp nói: "Về sau không cho phép bọn họ đến uống rượu, trong nhà đâu đâu cũng có mùi rượu, đối với em không tốt."
Nguyễn Tinh Loan đi qua, ôm lấy cổ của anh, Hạ Húc thuận thế liền dựa vào người cô.
Nguyễn Tinh Loan cười cười: "Không sao, anh không cần khẩn trương như vậy."
Hạ Húc vẫn kiên trì, bất quá đổi lại: "Về sau liền uống trà, dù sao không bao lâu bọn hắn cũng bàn tới việc chuẩn bị có con thôi, như vậy cũng không thể lại tùy tiện uống rượu. Em chớ nhìn thấy bọn họ bên ngoài chó chó mèo mèo như vậy, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Tần Miên cùng Hạ Tuyết có chuyện, bọn họ đều thập phần cẩn thận, nghiêm túc."
Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Vậy còn anh?"
Hạ Húc sờ lên đầu của mình, ngửa đầu nhìn vào mắt của cô, cười yếu ớt: "Anh so với bọn họ càng sợ hơn, anh sẽ dùng toàn bộ sức lực mà bảo vệ em, nhất định không để cho em nhận một chút xíu tổn thương nào."
Hạ Húc yên tĩnh: "Trước kia anh cho là mình không sợ trời không sợ đất, trên đời này không có ai khiến anh phải lo lắng. Nhưng hết thảy đều là ông trời an bài cả, chú định anh nhất định sẽ gặp được em."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Hạ Húc đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó đánh răng thật cẩn thận, mới dám trở về phòng đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...