“Cậu ấy rất tốt.” Rốt cuộc Lạc Minh Sơn cũng chịu mở miệng.
Cậu thờ ơ liếc quản giáo trẻ: “Có điều tôi không phải vợ cậu ấy.”
Mặt quản giáo trẻ đần ra: “Ơ… vậy cậu là chồng cậu ta à?”
Triệu Hành: “…”
Quản giáo trẻ đánh giá Lạc Minh Sơn, bỗng nhận ra tuy cậu xinh đẹp nhưng khá là bự con, còn cao hơn mình nửa cái đầu, lông mi hơi rũ, lạnh lẽo thờ ơ.
Máu tươi bị người ta trét trên mặt đã khô, nhờ cái máu đỏ tươi ấy mà trông Lạc Minh Sơn như nhiễm thêm một tầng khí chất hơi quỷ quyệt nguy hiểm… Một trời một vực khi ở trước mặt Triệu Hành.
Á!
Á á á!
Quản giáo trẻ trợn tròn mắt, cảm giác hình như mình đang phát hiện ra một bí mật động trời!
Lạc Minh Sơn lạnh lùng liếc cậu ta, giọng mất kiên nhẫn: “Chúng tôi không phải đồng tính.”
Cậu ngừng rồi gằn giọng hơn: “Bọn tôi còn rất ghét cái quần thể đồng tính đó.”
Tuy ban đầu Lạc Minh Sơn chả mang thành kiến gì, cùng lắm thấy hơi kỳ với phiền thôi, nhưng nếu Triệu Hành ghét thì cậu đương nhiên sẽ giống với Triệu Hành rồi.
“Lạc Lạc nói không sai.”
Giọng nói mang theo ý cười vang lên, Triệu Hành cười cười bước tới, sờ ót Lạc Minh Sơn: “Đồng tính, mười thằng hết chín thằng ngáo, bọn tôi chả muốn biến thành đứa như thế.”
Quản giáo trẻ hơi hé môi, trơ mắt nhìn người đẹp ban nãy còn lạnh nhạt xa cách bỗng dưng mềm mại dễ thương, đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn Triệu Hành, ngoan ngoãn nói: “Dạ, chúng ta không giống đám người đó.”
Quản giáo trẻ: “…”
Thấy hai người tính đi, quản giáo trẻ buột miệng nhắc nhở: “… À, Lạc Minh Sơn, cậu có muốn đi rửa mặt không? Nhà vệ sinh kế bên đấy.”
Triệu Hành bị thương cần phải tới phòng y tế băng bó, còn Lạc Minh Sơn thì chỉ mặt bị dơ do dính máu thôi.
Lạc Minh Sơn sờ mặt rồi quay đầu nhìn Triệu Hành, hỏi ý hắn.
Triệu Hành gật đầu: “Đi đi.”
Lúc này Lạc Minh Sơn mới vào nhà vệ sinh.
Quản giáo trẻ: “…”
Mấy chuyện này cũng phải được cho phép à?
À, đây chắc là kiểu play đặc biệt gì đó mà người ta thường nói nhỉ?
Lạc Minh Sơn vào nhà vệ sinh thì Triệu Hành cũng vào theo.
Không thể không nói, nhà vệ sinh của khu thẩm vấn xa hoa hơn khu tội phạm rất nhiều. Mặt kính sạch sẽ không bụi nhỏ, hiện rõ các vết thương chồng chất trên người Triệu Hành, cũng soi rõ gương mặt xinh đẹp dính đầy máu bẩn của Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành nhìn chằm chằm gương mặt của Lạc Minh Sơn.
Máu bẩn dính trên mặt đã bị cậu rửa đi phân nửa, bọt nước dính trên lông mi khiến đôi mắt càng thêm trong trẻo sáng ngời, hệt như ngọn sóng lờn vờn, xinh đẹp hơn cả trân châu đen quý giá trong phim Trái Đất trung cổ.
Thế giới mà đem so với gương mặt xinh đẹp này, đúng là đê tiện dơ bẩn.
Cậu ta dựa vào gương mặt để đoạt lấy sự yêu thích và ham muốn chiếm hữu của mọi người, khiến quản giáo trẻ mới gặp đã nhiệt tình đối đãi, dù ngồi tù nhưng chẳng ai nghĩ là cậu ta sai, ai cũng tin lời nói dối ti tiện cùng sự vu oan của cậu ta sao?
Ngay cả người duy nhất về phe hắn là đội trưởng Quan cũng không tin Lạc Minh Sơn là người sai, ông nói với Triệu Hành rằng: ‘Tôi tin cậu không cố ý đẩy Lạc Minh Sơn.’
Thấy Triệu Hành, Lạc Minh Sơn quay đầu nhìn hắn.
“Anh A Hành…”
Ánh đèn sắc ấm của nhà vệ sinh làm nổi bật đôi mắt sáng mềm mại của cậu: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm bên miệng vết thương Triệu Hành, giọng vừa vui cũng vừa đau lòng: “Hôm nay anh A Hành lại bị thương vì em, Lạc Lạc sẽ ghi nhớ cả đời.”
Triệu Hành liếm liếm răng.
Đây là chuyện ngu ngốc nhất mà hôm nay hắn đã làm.
Vậy mà thằng nhóc ngu này còn dám nhắc đến nữa.
Hôm nay, mặc kệ là chuyện đột nhiên hắn đi che chắn cho Lạc Minh Sơn hay là câu nói ‘Tôi tin cậu không cố ý đẩy Lạc Minh Sơn’ của Quan Bành Trình, còn cả vụ đám quản giáo hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người…
Tất cả đều khiến Triệu Hành rất bực bội.
Cảm giác bực bội không ngừng quấn lấy Triệu Hành làm hắn khó chịu nheo mắt, ánh mắt nhìn Lạc Minh Sơn mang theo ác ý không hề che giấu.
Hắn nhướng mày, bỗng bật cười: “Trên mặt Lạc Lạc vẫn còn máu chưa rửa sạch kìa, để anh giúp nhé?”
Lạc Minh Sơn gật đầu: “Được ạ.”
Triệu Hành chỉnh nhiệt độ nước xuống mức lạnh nhất, xả nước mạnh nhất, dịu dàng xoa xoa cổ Lạc Minh Sơn rồi ấn đầu cậu vào trong bồn rửa mặt. Nước lạnh úp thẳng vào mặt, chui vào khoang mũi và miệng Lạc Minh Sơn.
Lúc này Lạc Minh Sơn mới giật mình, giãy dụa mãnh liệt: “Khụ… khụ… anh A Hành… anh ơi… A…”
Triệu Hành đè cậu, từ tốn nói: “Bé ngoan, lại gọi sai rồi.”
Lạc Minh Sơn yên lặng chớp mắt, sau đó cẩn thận gọi cái tên chính xác.
“Anh, anh Triệu…”
Giọng cậu run run, mang theo nỗi sợ hãi khiến Triệu Hành rất vừa lòng, rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Lạc Minh Sơn khó nhọc ngước dậy, mái tóc dài ướt hơn phân nửa dính vào mặt, môi trắng bệch, gò má đỏ bừng vì ho khan, hốc mắt cũng đỏ bừng, trên lông mi lấp lánh nước, chỉ là không biết là bọt nước hay nước mắt khiến người ta thấy mà thương, cả người cậu như toát lên vẻ đẹp yếu mềm bạc nhược.
Giờ Triệu Hành mới thấy thoải mái đôi chút.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn vuốt mái tóc rối bời của Lạc Minh Sơn ra sau tai, xé miếng khăn sạch kiên nhẫn lau từng vệt nước trên mặt cậu: “Lạc Lạc ơi là Lạc Lạc, sao trí nhớ cậu kém thế? Cứ không chịu để lời anh dặn trong lòng vậy?”
Lạc Minh Sơn run rẩy lắc đầu: “Không, không có.”
Triệu Hành: “Vậy anh đã nói gì? Lặp lại cho anh nghe nào.”
“… Không được gọi là anh A Hành, không được chủ động mở miệng nói chuyện.”
Cậu làm sai hết.
“Vậy anh phạt cậu có oan không?”
“Không… oan.”
“Còn một chuyện nữa.” Triệu Hành vứt tờ khăn giấy trong tay: “Chỉ anh mới có quyền bắt nạt cậu, anh đang giữ đồ của mình chứ không phải cứu cậu, nên sau này bớt nói cảm ơn.”
Triệu Hành đổi giọng, không xưng “anh” nữa: “Hôm nay tôi che chở cậu là vì giữ đồ chơi thôi. Cậu yếu vậy, nếu bị đánh chết thì còn gì vui nữa.”
Triệu Dùng dùng ngón trỏ gãi cằm Lạc Minh Sơn như trêu chó con: “Lạc Lạc phải sống thật lâu để làm trò vui cho tôi chứ.”
Lạc Minh Sơn cúi đầu nên hắn không thấy được biểu cảm trên mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi đẫm nước đang run rẩy khiến những bọt nước li ti bám bên trên trượt xuống, rơi bên má hệt như nước mắt.
Tóc cậu ướt đẫm, cổ áo cũng ướt, toàn thân không ngừng run rẩy hết sức nhếch nhác.
Triệu Hành cười nhạo rồi xoay người rời đi.
Hắn định mở cửa nhà vệ sinh, chợt nghe tiếng trò chuyện loáng thoáng bên ngoài.
“… Cậu nhịn chút, lát nữa rồi đi.”
“Không được, tôi sắp nhịn hết nổi rồi.”
“Vậy xuống tầng dưới đi…”
“Người ta còn làm ở bên trong đó, cậu tính không biết xấu hổ đi vào phá bĩnh à?”
“Thiệt luôn? Ai thế? Hoang dại dữ!”
“Thì là người hôm nay bị trừ gần 300 điểm đó, hăng lắm, tôi còn nghe gì mà ‘anh ơi’, ‘bé cưng’ nữa á.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành nóng máu đá văng cửa nhà vệ sinh, thấy bên ngoài là ba quản giáo trẻ khoảng chừng 20 tuổi.
Triệu Hành phá cửa bước ra làm cả ba ngẩn tò te, sau đó im lặng không tám nữa.
Trước khi ba người câm miệng, Triệu Hành còn loáng thoáng nghe thấy một câu được cho là nói rất nhỏ: “Nhanh thật đó.”
Triệu Hành: “…”
Mẹ bà nó.
Nếu đám này không phải quản giáo mà là tội phạm thì hắn đã đập chúng một trận ra hồn rồi. Triệu Hành lạnh lùng nhìn cả ba, cất giọng bực bội: “Lạc Minh Sơn, cút ra đây, đi về!”
Lúc này Lạc Minh Sơn mới cúi đầu cụp mắt, lủi thủi đi ra.
Không biết do ban nãy sặc nước hay sao mà gò má cậu vẫn đỏ bừng, đuôi mắt ửng hồng, tóc tai rối bù, mặt mày ủ dột, chỗ cổ còn có dấu tay xanh xanh tím tím, dòm sao cũng thấy mờ ám.
Triệu Hành: “…”
Mẹ nó, sao mình có cảm giác càng ngày càng khó giải thích rồi.
Quả nhiên, ba người kia thấy bộ dáng của Lạc Minh Sơn là liếc nhau với ánh mắt ‘cậu hiểu, tôi hiểu, cậu ta cũng hiểu mà’.
Mặt Triệu Hành đen thui, đành nhanh chân đi một nước. Ra khỏi trung tâm thẩm vấn, hơi lạnh từ quạt điện tử thổi đến, thổi tan được chút xíu bực bội trong lòng Triệu Hành.
Hắn quay đầu thì thấy Lạc Minh Sơn đã sửa sang xong quần áo đầu tóc, chỉ là gương mặt vẫn hơi lạ, vệt hồng hồng đỏ đỏ cứ còn mãi.
Triệu Hành nhịn không được sờ thử, không chỉ đỏ mà còn nóng.
Triệu Hành cau mày, bực bội nói: “Bị trấn nước có xíu mà sốt rồi à? Sao cậu phiền phức thế hả? Chậc, tôi tính tới phòng y tế, cậu đi theo luôn.”
Lạc Minh Sơn lắc đầu, nói nhỏ: “Em không có sốt.”
Triệu Hành hoài nghi nhìn cậu một cái rồi thôi, không thèm để ý cậu nữa mà đi thẳng tới phòng y tế.
Lạc Minh Sơn yên lặng đi theo sau hắn.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Triệu Hành, vẻ mặt bình thản. Tuy anh A Hành hơi biến thái, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Nói thật, hôm nay khi Triệu Hành ra giá 300 điểm, Lạc Minh Sơn thật sự cho rằng Triệu Hành muốn bán mình đi. Dù sao Triệu Hành cũng hận cậu thế mà. Nhưng sau đó Triệu Hành đột nhiên kéo cậu chạy, còn ôm cậu vào ngực, khoảnh khắc Triệu Hành đỡ đòn cho cậu thì Lạc Minh Sơn đã biết…
Có lẽ Triệu Hành hiện tại rất hận cậu, rất ghét cậu, hễ nhìn thấy cậu là bực bội. Hắn thích trêu ghẹo, bắt nạt cậu, hận không thể đem hết tất cả hung ác của mình đổ lên đầu cậu.
Nhưng… Triệu Hành sẽ không bán cậu đi, không vứt bỏ cậu, càng không thờ ơ bỏ mặc người ta lăng nhục bắt nạt cậu.
Anh A Hành đáng yêu quá đi mất.
Bước chân của Lạc Minh Sơn càng lúc càng nhanh, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong cong.
Mà lúc nãy… hắn mới gọi cậu là bé cưng.
Lạc Minh Sơn thở ra, gương mặt ửng đỏ như bốc cháy.
… Rất thích.
Đương nhiên, nếu Triệu Hành không vừa gọi cậu bé cưng vừa trấn nước cậu thì tốt hơn.
Chẳng qua, như nào mới là tốt nhất?
Lạc Minh Sơn – sinh vật không phải con người vẫn chưa thành niên dừng bước, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt hiếm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...