Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chúc phúc?
Những đốm sáng xanh bao quanh hắn là do người Lam Tinh nào đó chúc phúc sao?
Triệu Hành choáng váng.
Hắn cũng nhận ra bản thân đã hít thở thoải mái hơn ba phút rồi, không hề có cảm giác khó chịu nào cả. Điều này chứng minh đống bình luận kia là thật.
Nhưng… sao có thể chứ?
Hôm qua hắn mới trồi lên từ lòng đất, hôm nay cũng lần đầu gặp người Lam Tinh, sao lại được bọn họ chúc phúc ngon vậy?
À khoan!
Triệu Hành sực nhớ một chuyện.
Từ nhỏ hắn đã miễn nhiễm với thuốc gây mê và thuốc tê, nói vậy là không phải thể chất hắn đặc biệt, mà do hắn được người Lam Tinh chúc phúc từ bé sao?
Hồi nào vậy? Sao hắn không nhớ?
Triệu Hành cố gắng nhớ lại nhưng chẳng tài nào nhớ nổi bản thân miễn dịch với thuốc từ bao giờ, vì hồi bé chả mấy khi hắn có cơ hội tiếp xúc với thuốc cả. Lần đầu hắn trúng thuốc mê là năm 8 tuổi, khi đó hắn đang ở trên chuyến tàu D, ai cũng lăn đùng ra xụi lơ vì hít phải khói mê, còn hắn thì tỉnh bơ.
Vậy tóm lại, hắn đã được người Lam Tinh chúc phúc trước năm 8 tuổi đúng không?
Bình luận ngày càng nhiều, chi chít dày đặc trên bảng điện tử.
[*Bíp! Thẻ tham quan*]
[Tao nghe nói kênh 27 xuất hiện chúc phúc xanh lam. Với tư cách là đứa simp lỏ kênh chủ, tao đã quét thẻ tham quan ngay và luôn 🥰.]
[*Bíp! Thẻ chụp ảnh chung*]
[Đó là lời chúc phúc thuộc hoàng thất đúng không tụi bây? Phải không? Phải không hả?!!!]
[Đám Lam Tinh tém lại đê, hoàng tộc bọn mày bay màu mấy trăm năm rồi không nhớ à? Giờ chắc tiệt chủng cmnr 😀]
[=)))))))) mấy con vượn Trái Đất rén rồi à? Hoàng thất Lam Tinh mà xuất hiện, chắc tới lượt lũ ngoại lai bọn mày nhảy nhót trên tinh cầu bọn tao.]
[Huhu bọn tao lại sợ quá cơ! Hoàng thất Lam Tinh bọn mày ghê gớm thế sao chả thấy xuất hiện bao giờ thế nhở 🥺???]
[Người Trái Đất chết cmm đi! Người Trái Đất chết cmm đi! Người Trái Đất mau chết hết cmm đi!!!]
[Tin nhắn hệ thống: 76 tài khoản bị cấm trong 24 giờ, vui lòng không gây kích động hay tranh chấp giữa các chủng tộc.]
[Xài não đi, làm gì có chuyện người lòng đất được hưởng chúc phúc của hoàng thất Lam Tinh chứ?:)) Mà nom ngoại hình thằng này, phỏng chừng đã lừa bịp nhỏ Lam Tinh ngốc nghếch nào đó, dụ cô ta hiến tế chúc phúc thánh xanh lam cho mình cũng nên?]
[Mày mớ à? Dù bọn Lam Tinh có thí mạng thì cũng chả chúc phúc thánh xanh lam được đâu 🙂]
[Thế nếu không phải hoàng thất chúc phúc thì là ai ta? Chẳng lẽ cao thủ Lam Tinh mấy trăm năm tuổi nào đó ban cho à?]
[Cũng có thể người mang huyết mạch hoàng thất…]
[Đại nhân Yuleith cũng chúc phúc thánh xanh lam được đúng không?]
[…]
Tất cả bình luận đều xoay quanh việc ai đã chúc phúc cho Triệu Hành.
Đột nhiên, có hai bình luận rực rỡ sắc màu của tài khoản VIP xuất hiện.
[Hỏi thẳng luôn không được à]
[F101, ai đã chúc phúc cho cậu vậy?]
Cùng lúc đó, một thông báo hệ thống khác xuất hiện trên bảng điện tử, giọng nói máy móc.
[Tài khoản đã gửi câu hỏi trả phí tới tài khoản F101, giá trị là 100.000, có thể đổi lấy điểm. Số F101, bạn muốn trả lời hay không?]
Triệu Hành đứng dậy, vặn lại cánh tay trái bị trật khớp, lười biếng đáp: “Tôi từ chối.”
Giỡn hay gì, bản thân hắn cũng có biết đâu.
Hắn không nhìn bảng điện tử, nên không biết bình luận lại rộn ràng xôn xao.
[100.000 còn chê, đúng là tấm chiếu mới mà 😀]
[Kẻ được hưởng chúc phúc thánh xanh lam thì 100.000 có thấm tháp gì =))))))]
[Má, ảnh ngầu ta nói 🥹🫶💕]
[Hic, mê cái cách ảnh vặn khớp tay 😭😭😭]
[Giờ người dưới lòng đất phách lối vậy à? Được ông lớn Lam Tinh nào đó chống lưng hay sao thế?]
[Nói thật đi, mấy người mê hắn đẹp trai hay mê ông lớn chống lưng cho hắn?]
[Thì mê cả hai luôn ó 🥰]
[…]
Xử lý vết thương ở tay trái xong, Triệu Hành quay đầu phát hiện gã Lam Tinh bự như con gấu kia đã chạy mất dạng từ bao giờ. Dưới đất chỉ còn ít tro đen, máu sền sệt, và một chiếc mũ trùm đầu rách tả tơi.
Sau khi chắc chắn mũ trùm đầu đó không xài được nữa, Triệu Hành thở dài, bước đến chỗ bảng điện tử, click vào thông báo nhiệm vụ ở góc phải bên dưới.
Giao diện thông báo nhiệm vụ vẫn là giấy viết thư, ghi vỏn vẹn một dòng ngắn:
[Trong số 606 người đăng ký tham gia game F101, có một người máy sinh học tiên tiến, bạn hãy nhanh chóng tìm ra nó.]
Phần thưởng là 100 điểm, một cây súng laser Z35 và một món quà bí mật.
Triệu Hành giật mình khi thấy điểm thưởng lên tới 100. Dựa theo quy tắc trò chơi, nếu cố ý giết người tổ F sẽ bị trừ 10 điểm nhưng hoàn thành nhiệm vụ lại được 100 điểm. Thế chẳng phải chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể thoải mái giết 10 người tổ F sao?
Triệu Hành đọc kĩ nhiệm vụ, lòng đầy nghi vấn. Người máy sinh học tiên tiến? Nó khác gì so với người máy dưới lòng đất nhỉ?
Chợt bảng điện tử nhảy ra vài tin tức…
[Ai đó đã phát hiện ra bốt sạc điện ở đảo nhỏ phía đông, có khi nào người máy sinh học sẽ trộm đến đó nạp điện không?]
[📸Sốc!!! Người Lam Tinh và người dưới lòng đất ký hợp đồng nô lệ, thế mà ở trong hang động làm ra chuyện đáng xấu hổ này!]
[🔥HOT NEWS 🔥! Một thành viên tổ F nhận được ‘Chúc phúc thánh xanh lam’!!!]
Hả?
Triệu Hành nín thở, click nhanh vào tin cuối cùng.
Bài báo mạng này đưa tin siêu chi tiết. Đầu trang là clip ngắn tầm 10s quay lại cảnh mũ trùm đầu của Triệu Hành bị rơi ra, chúc phúc thánh xanh lam bao phủ cả người hắn. Ở những giây cuối cùng, ánh sáng lam trên người Triệu Hành bỗng biến thành ngọn lửa đốt phỏng tay gã Lam Tinh.
Bài viết mô tả vô cùng chi tiết quá trình Triệu Hành nhận được chúc phúc thánh xanh lam, còn chèn thêm các bình luận để hâm nóng bầu không khí. Kèm theo đó là phổ cập thông tin về ‘Chúc phúc thánh xanh lam’.
[Chúc phúc thánh xanh lam, hay còn gọi là lời chúc phúc tối cao Lam Tinh. Ai nhận được chúc phúc thì cả đời không lo nhiễm sương độc, ngoại trừ hoàng tộc Lam Tinh và các cường giả Lam Tinh thì không ai đủ tư cách ban tặng. Nghe nói, đại nhân đẳng cấp thế giới Yuleith cũng có khả năng ban chúc phúc thánh xanh lam.]
[Khi chúc phúc thánh xanh lam xuất hiện, xung quanh người nhận sẽ tỏa ánh hào quang xanh lam, chúc phúc thánh sẽ bảo vệ người đó khỏi mọi nguy hiểm trong 2 tiếng đồng hồ.]
[Bởi vì chúc phúc thánh xanh lam quá hiếm hoi, nên còn nhiều hiệu quả khác mà mọi người chưa biết đến.]
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành không ngờ mới ngày đầu debut mình đã thành tâm điểm bàn luận của mọi người, mọi hành vi cử chỉ của hắn còn bị đồn khắp đảo.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc. Không sao hết, không có chuyện gì cả, chỉ là một bài viết thôi, chuyện này cũng đâu có gì để giấu, hơn nữa bài viết phổ cập cho hắn không ít thông tin, chưa hẳn là chuyện xấu. Ít nhất hắn biết trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo không ai có thể đụng tới mình.
Hai tiếng làm được nhiều việc lắm.
Triệu Hành đang mải suy nghĩ, loa phát thanh lại vang lên…
[Nhiệm vụ giải trí đầu tiên đã được công bố, mời các dũng sĩ mau đến bảng điện tử gần nhất để kiểm tra.]
Cùng lúc đó, một nhiệm vụ giải trí nhảy ra trên bảng điện tử trước mặt Triệu Hành.
Triệu Hành click vào.
[Thí sinh mã số F101 đã nhận được Chúc phúc thánh xanh lam, chuyện gì đang xảy ra vậy? Là ai ban cho cậu ta? Mời các dũng sĩ mau chóng đi tìm câu trả lời, nhiệm vụ này có thời hạn lâu dài.
Phần thưởng nhiệm vụ: 50 điểm.]
Triệu Hành: “…”
Đệt cụ.
Triệu Hành đá bay bảng điện tử trước mặt.
Trong khu rừng rậm rạp, C065 và D014 đang nấp sau tảng đá lớn, thì thầm với nhau.
C065: “Anh Phạm, em chắc chắn F101 đang trốn trong hang động phía trước, chúng ta mau đi tóm hắn thôi!”
D014: “Còn 9 phút nữa chúc phúc thánh xanh lam mới hết tác dụng, chờ thêm lát.”
C065: “Anh không biết hả, xung quanh đang có ít nhất sáu tổ đang rình đó, lỡ người khác hẫng tay trên thì sao? Tận 50 điểm lận á!”
D014 nghiêm túc trả lời: “Em ơi! F101 đang có chúc phúc thánh bảo vệ nên không ai tới gần được đâu. Em coi trang bị của chúng ta này: dao lưỡi lê, knuckles chích điện*…, toàn vũ khí cận chiến, có mỗi khẩu súng tầm xa thì xi nhê gì với F101? Chịu khó chờ xíu, chờ chúc phúc thánh hết tác dụng thì tóm con chuột nhắt là chuyện dễ như ăn cháo, nói không chừng còn bắt nó làm nô lệ cho mình…”
“Anh Phạm, dù chúng ta tóm được hắn nhưng cũng đâu chắc hắn sẽ khai ra nguồn gốc của chúc phúc thánh? Vậy tính sao?”
“Đơn giản mà? Chúng ta cứ chặt một cánh tay của hắn, không chịu mở mồm thì chặt thêm cái chân…”
…
Triệu Hành đứng cách đó 100 mét, mỉm cười xoa lỗ tai phải đang nóng bừng.
Dao lưỡi lê, knuckles chích điện, súng gây mê đồ ha.
Thích thì nhích thôi!
(Tay gấu/nắm đấm tay gấu/knuckles chích điện.)
Tám phút sau, Triệu Hành nhăn nhó vung cánh tay, đá thêm cú vào D014 đã bất tỉnh vì súng gây mê cho hả giận.
Triệu Hành thở dài.
Người trên mặt đất khó chơi thật, khác hoàn toàn với những người Triệu Hành giao đấu trước đây. Như gã D014 này, dòm không khác gì người bình thường nhưng có ai dè đâu cánh tay gã làm bằng sắt?
Má… muốn gãy bà nó ngón tay luôn rồi! Nếu không nhờ đốm xanh lam đốt cánh tay sắt của gã thì thắng bại trận này vô cùng khó nói.
Triệu Hành khẽ hát nghêu ngao, tháo đai lưng của D014 buộc vào eo mình, sau đó nhét các chiến lợi phẩm như dao lưỡi lê, knuckles chích điện, súng gây mê vào túi. Triệu Hành ngẫm nghĩ, cảm thấy số hiệu của mình e đã vang danh khắp nơi, bèn lấy áo khoác của D014 mặc lên người. Cuối cùng hắn tháo mặt nạ bảo hộ của D014, che đi khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của mình.
Gượm đã.
Nếu gã này không có mặt nạ bảo hộ, 1h nữa mà lăn ra chết thì chẳng phải hắn sẽ bị trừ điểm sao?
Triệu Hành bước tới gần C065 bị ánh sáng xanh thiêu trụi mái tóc dài và bỏng nặng hai chân, đang quỳ dưới đất khóc nức nở. Hắn khom lưng, cười hỏi: “Em gái còn dư cái mặt nạ nào không?”
C065 khóc thút thít, lắc đầu: “Không, không có, mặt nạ của tôi và anh Phạm được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể ngăn khí độc trong ba tháng nên không… không có dư cái nào cả.”
“Được rồi.” Triệu Hành thở dài.
Hết cách.
Hắn thò tay tháo mặt nạ cô gái xuống, đeo cho D014.
Cô gái chết lặng, sau đó phản ứng cực nhanh mà giật cái mặt nạ của D014, đeo lại cho mình.
Lần này, cô gái kiên quyết dùng tay giữ mặt nạ: “Anh… anh muốn làm gì?”
Triệu Hành giơ hai tay lên, lùi về sau.
Hắn quay ngó camera nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, tỏ vẻ vô tội: “Thấy chưa, tôi không tháo mặt nạ của D014 mà là em gái của gã. Nhỡ 1 giờ sau phát độc chết thì cũng không phải lỗi của tôi mà bị trừ điểm nhỉ? Tôi đâu có cố ý giết chết gã.”
Dưới lớp mặt nạ trong suốt, cô gái kinh ngạc, mặt đỏ rần, gân cổ cãi: “Không! Không phải! Chiếc mặt nạ này là của tôi, tôi chỉ lấy lại đồ của mình thôi, là F101 gỡ mặt nạ của anh Phạm, nếu anh Phạm bỏ mạng thì là lỗi của F101, không phải tôi!”
Triệu Hành nhìn cô gái bằng ánh mắt thương hại: “Nhưng trước khi gã chết, kẻ giật mặt nạ, cướp đi hy vọng sống cuối cùng của gã chính là cô!”
Dứt câu thì lười đôi co tiếp, hắn chỉnh lại độ trong suốt của mặt nạ rồi bỏ đi.
Triệu Hành đi được 3 4 mét thì chợt nhớ ra một chuyện, bèn rẽ trái tới bảng điện tử gần nhất, dòm khu bình luận tràn ngập spam.
[Mẹ nó, ngầu vãi!]
[Chơi vậy cũng được hả? Ê đứa nào nói tao nghe coi, chơi vậy cũng được luôn?]
[Về lý thì không sai nhe. Giống như F101 nói, bất kể mặt nạ bảo hộ là của ai, nếu như D014 chết thì người cuối cùng lấy mặt nạ bảo hộ của gã (C065) sẽ phải chịu trách nhiệm 🥹]
[F101 lách luật à =)))))))]
[Thánh F101 đỉnk vãi. Tao coi mấy kênh khác rồi, đa số người trong tổ F đều bị bắt làm nô lệ, đâu giống F101, chẳng những tự do tung tăng mà còn xử đẹp 2 người mặt đất nữa 🤡]
[Tao có linh cảm F101 sẽ đá bay lời nguyền ‘tổ F toàn diệt’ á!]
[Giờ F101 đang giả thành D014 hả? Giấu được bao lâu nhỉ? Khán giả đều biết hết cả rồi!]
Triệu Hành nhìn chằm chằm bình luận ‘Giấu được bao lâu nhỉ?’ hồi lâu, sau đó đột nhiên tháo mặt nạ, mỉm cười về phía camera cạnh bảng điện tử.
Triệu Hành đẹp trai siêu ngầu, do ngày thường quá kiêu ngạo tùy hứng khiến người ta ít chú ý đến vẻ ngoài của hắn nên toàn sợ hãi e dè. Bây giờ hắn cười ôn hoà dịu dàng, sau lưng lại có ánh nắng ấm áp phản chiếu càng tôn lên vẻ đẹp trai của thiếu niên nhiệt huyết.
Hắn chỉ vào số hiệu trên áo khoác, đôi mắt cong cong cười nói: “Suỵt, hiện tại tôi là D014 nhé. Mong các anh chị em hãy giúp tôi giữ bí mật, chớ có đi phao tin lung tung.”
Nói thật, nếu không tại đám khán giả này phao tin Triệu Hành nhận được chúc phúc thánh xanh lam thì hắn đâu có bị truy nã toàn đảo, trở thành mục tiêu trong nhiệm vụ giải trí.
Khu bình luận bỗng im bặt, sau đó điên cuồng spam.
[Oke, oke lun bạn ơi 🌷🌷🌷]
[Mồm chị kín lắm em zai ơi, không có phao tin lung tung đâu nèeee 😗👌]
[Ủa má, lạ lắm nhe. Tui thừa biết F… D014 là sói già đội lốt cừu non nhưng tim vẫn đập ‘phành phạch’, còn thấy vui vui nữa chứ 🥺💕]
[Embe D014 đẹp trai vậy, bị bỏ tù oan chắc lun 😭😭😭]
[…]
[Mấy má Trái Đất tém lại đi, nốn lừng với thằng tội phạm thì tao phải ạ với mấy má lun á. Nhìn tao này, tao chỉ thấy ẻm đẹp trai ngọt nước muốn húp xùm xụp thôi, chứ không hề mê nhé 🤤🤤🤤]
[Embe mlem, embe gất ngon 💖💕🌷]
[Nếu embe ngoan nói mình là D014 thì không có gì cãi nữa 👌]
[…]
Vậy mà gọi là ngoan sao?
Nếu bọn họ thấy Lạc Lạc…
Triệu Hành lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Hắn đeo lại mặt nạ, vừa bước vừa rút khẩu súng gây mê ra nghịch.
Triệu Hành cân nhắc tin tức về chỗ bốt sạc điện, giờ hắn đã sở hữu ít vũ khí coi như đủ tư cách so tài rồi nhỉ?
Cơ mà…
Triệu Hành xoa bụng, hơi đói rồi!
Hắn nhìn xung quanh có rất nhiều quả dại và nấm dại, Triệu Hành sống dưới lòng đất nên chưa thấy những thứ này bao giờ, hắn không chắc có ăn được không, có độc hay không.
Chẳng lẽ hắn lại xin trợ giúp từ khu bình luận à? Nhỡ bọn họ lừa hắn thì sao?
Không có gì chắc chắn cả.
Hay hắn quay lại cho cô gái C065 kia thử độc trước nhỉ?
Vậy có ác quá không? Hay là cũng ổn? Dù sao hai anh em họ cũng tính chặt chân tay hắn mà.
Triệu Hành vừa nghĩ vừa vươn tay hái quả dại.
“Á!”
Một tiếng hét đau đớn thảm thiết vọng từ xa. Triệu Hành giật mình, quả dại trong tay suýt rơi xuống đất.
Hắn hơi do dự, bỏ trái cây vào thắt lưng, cẩn thận đi tới nơi phát ra âm thanh.
Triệu Hành ngửi thấy mùi máu, sau đó là người.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó có thể kiềm chế cơn buồn nôn.
Hắn đã nhìn thấy gì?
Ngón tay.
Rất, rất nhiều ngón tay.
Rơi đầy trên đất.
Sau khi một ngón tay bị đứt lìa, lượng máu chảy ra là bao nhiêu?
Triệu Hành không biết.
Nhưng hắn thấy thảm cỏ trên mặt đất đã nhuộm đẫm máu tươi.
Một thanh niên với hai cánh tay nhân tạo, số hiệu D004 không đeo mặt nạ bảo hộ, mất kiên nhẫn phàn nàn: “Tô Diệp, tôi mệt quá, eo nhức vãi. Bọn này toàn lũ ăn hại của tổ EF, người máy sinh học thật sự nằm trong số chúng à?”
“Chặt ngón tay là cách nhanh nhất rồi.” Giọng nữ đáp: “Còn ngại mệt thì muốn sao đây?”
‘Tô Diệp’ này hóa ra là người quen.
C005.
Cô gái với mái tóc xoăn dài, mặc váy đỏ hết sức xinh đẹp quyến rũ.
“Á!”
Người phụ nữ cuối cùng hét to.
Tô Diệp thất vọng thở dài: “Xem ra đám này không có người máy sinh học, xui ghê. Số 4, mau trả đám nô lệ và gái điếm này về cho chủ của chúng đi, đừng quên trả công cho họ.”
D004: “Mỗi người hai miếng lương khô đúng không? May mà tôi mang nhiều.”
Triệu Hành đứng dựa cây, không muốn đến gần hiện trường đẫm máu kia.
Hóa ra… một ngón tay có giá bằng hai miếng lương khô.
Nhìn nhóm người kia đi mất, Triệu Hành đứng thêm lát rồi bước tới dòng con suối nhỏ. Hắn chưa từng được rửa mặt trong làn nước trong veo mát lành thế này, nhân tiện nếm thử hương vị của nước.
Rất ngọt lành.
Thế giới trên mặt đất thật kỳ lạ.
Vừa tốt đẹp lại vừa đẫm máu.
“Ơ F101 kìa! Anh đổi quần áo làm tôi nhìn không ra!”
Triệu Hành lập tức cầm súng gây mê, chĩa thẳng vào hai vị khách không mời.
Gã thanh niên với cánh tay máy móc, đầu ngón tay kim loại còn vương vết máu, trên người cũng loang lổ máu tươi. Đây chính là D004, kẻ vừa chém đứt ngón tay của tổ EF. Ngay khi Triệu Hành nhìn thấy hắn ta không đeo mặt nạ bảo hộ thì mới biết mình đã làm sai điều gì.
Đáng lẽ hắn không nên cầm súng gây mê. Khẩu súng này không có tác dụng gì với kẻ cũng được chúc phúc này. Nhưng đã quá muộn, đương lúc Triệu Hành hối hận thì D004 nổ súng. Triệu Hành cố sức để né, nhưng viên đạn vẫn sượt qua cánh tay hắn.
D004: “Tôi rất, rất tò mò, làm thế nào mà anh nhận được chúc phúc thánh xanh lam vậy? Nói tôi biết được không?”
D004 vừa nổ súng vừa lẩm bẩm: “Ồ? Anh không phải người máy sinh học đấy chứ? Chẳng lẽ chúc phúc thánh xanh lam chỉ là trò bịp của tổ chương trình à? Biết đâu chừng. Tôi phải lột da anh ra xem bên trong có dây điện hay không mới được.”
Triệu Hành lại dính đạn sượt qua bắp đùi, hắn nghiến răng che vết thương, ngã phịch xuống đất.
D004 bật cười, chuyển khẩu súng sang tay trái, còn tay phải rút ra một con dao găm sắc bén từ bên thắt lưng. Toàn thân con dao găm phát ra ánh sáng xanh lam, không biết được làm từ chất liệu gì nhưng trông xịn sò hơn con dao lưỡi lê của Triệu Hành nhiều.
D004 ngồi xổm trước mặt Triệu Hành, nghịch con dao găm trong tay: “Để xem, tôi nên cắt chỗ nào trước đây?”
Con dao găm rà trên mặt Triệu Hành rồi kề ở động mạch cảnh ngay cổ. D004 tiếc nuối: “Ôi, anh là người được chúc phúc thánh xanh lam cơ mà, sao yếu nhớt thế?”
Hắn ta tiếp tục nói: “Tôi cũng được chúc phúc thánh xanh lam đây, nhưng phải bỏ ra đến 500.000 mới mua được lời chúc phúc quý giá duy trì hai năm này ở một buổi đấu giá. Anh là cái thá gì? Dựa vào đâu mà được hưởng dễ dàng thế? Bằng gương mặt này thôi sao?”
Con dao găm sắc lẻm nhẹ nhàng để lại trên cổ Triệu Hành một đường rạch nông. Triệu Hành nghiến răng nhịn đau, nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn túa ra.
D004 không dừng tay, tiếp tục rà dao xuống: “Chà, Tô Diệp đọc tin tức bảo thân hình anh không tồi, cơ bụng rất đẹp, tôi muốn coi coi cơ bụng anh hoàn hảo cỡ nào.”
Con dao găm rạch áo khoác Triệu Hành như cắt đậu phụ, sau đó lướt tới lớp áo bên trong. Hắn ta ngẩng đầu cười đểu nhìn Triệu Hành, thay đổi góc độ con dao rồi đâm xuống.
“Á!”
Tiếng thét chói tai khiến lũ chim đậu trên cây gần đó sợ hãi vỗ cánh bay tán loạn.
Con dao găm sắc bén rơi xuống mấy viên sỏi dưới đất phát ra tiếng động lớn.
Triệu Hành tháo knuckles chích điện trong tay ra, khuôn mặt hắn tái nhợt cười nhặt con dao găm lên, trầm trồ: “Dao đẹp nhể, ngon hơn cái của tao nhiều.”
D004 bị giật điện, mặt mũi trắng nhách nằm co giật dưới đất.
Triệu Hành dùng bàn tay máu me lụm quả dại lăn lóc dưới đất, nhét vào miệng D004: “Tao hơi đói, mày thử độc hộ tao nhé!”
D004 bỗng trợn mắt, môi chuyển sang màu tím đen. Hắn ta liều mạng nhổ miếng trái cây trong miệng ra, ho khù khụ.
“Có độc à.” Triệu Hành thất vọng thở dài.
Nhưng hắn xốc lại tinh thần cực nhanh, dí dao găm vào cổ D004: “Thôi vậy, giờ mày thử độ bén của con dao này hộ tao nhé!”
D004 bật cười.
Độc tố trong quả dại khiến giọng hắn ta khàn đục: “Ha ha… anh không giết được tôi đâu.”
“Tại sao?” Triệu Hành thắc mắc: “Dao đang ở trong tay tao mà.”
D004 cười khoái chí: “Nếu giết tôi, anh sẽ bị trừ 30 điểm. Bản thân anh có điểm để trừ sao? Anh biết người bị âm điểm sẽ như thế nào không?”
… Hắn không biết.
Triệu Hành thầm siết chặt con dao găm trong tay.
Lát sau hắn nheo mắt, chậm rãi nói: “Dù không giết được thì tao cũng có trăm ngàn cách khiến mày sống không bằng chết…”
Đột nhiên, D004 dùng hết sức giơ ngón tay ấn cúc áo trên cổ.
Sau đó hắn ta thoải mái thở dài, nằm sải lai ra đất: “Con chuột nhắt ngu ngốc nhà quê, nào, tới tra tấn tôi đi, tôi set chế độ ‘không biết đau’ rồi, dù anh tra tấn thế nào thì cũng chả xi nhê gì tôi đâu.”
Hắn ta còn cố tình ấn ngón tay xuống đất như đang đánh dương cầm: “Nào, chặt chân chặt tay tôi đi, để tôi còn đi thay tay chân sang loại cao cấp hơn. Ôi, thích vãi!”
Triệu Hành: “…”
Vờ lờ, cái thằng khùng.
Thiệt muốn giết quách nó đi cho rồi.
Triệu Hành vốn không tính giết tên này, nhưng giờ máu nóng sôi sùng sục, cảm xúc bạo lực đang dâng trào làm hắn muốn được tắm máu.
À, bởi vì linh kiện trên người có thể thay nên mới không ngần ngại chặt nhiều ngón tay vậy sao?
Bởi vì con người trên mặt đất rất mạnh, thậm chí có thể triệt tiêu cơn đau nên mới sáng tạo ra game F101 này để tăng độ kích thích đúng không?
Miệng thì lúc nào cũng hô vang khẩu hiệu chung sống hòa bình, nhưng tất cả quy tắc và nhiệm vụ đều thao túng bọn họ chém giết lẫn nhau.
Đây chính là ánh sáng và tương lai mà hắn đã luôn tìm kiếm khi còn ở dưới lòng đất ư?
Con dao găm sắc bén kè cổ gã thanh niên.
Máu tươi rỉ ra từng chút một.
Nhưng, dường như có một sợi tơ trong suốt đang buộc vào con dao găm, ngăn nó không thể cắt sâu nữa.
D004 cười quỷ dị: “Con chuột nhắt, anh không giết được tôi đâu. Ngược lại tôi sẽ giết anh, dù sao mạng anh cũng chỉ đáng 10 điểm.”
Hắn ta nói: “Hôm nay anh có thể làm tôi bị thương, nhưng không sao. Phẫu thuật xong tôi sẽ truy lùng anh, băm vằm anh thành trăm mảnh, tận hưởng cái chết thê thảm của anh. Tôi sẽ cho anh biết thế giới trên mặt đất không phải nơi mà con chuột nhắt như anh có thể tùy ý mơ tưởng. Chắc hẳn anh đã rất phấn khích và kinh ngạc khi chui từ dưới lòng đất lên. Tội nghiệp chú chuột đáng thương chưa bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời. Nếu không nhờ game này biến các người thành nô lệ, e rằng anh sẽ chết già dưới lòng đất nhỉ.”
Bàn tay cầm dao dăm của Triệu Hành siết chặt, không khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Hắn thật sự… thật sự muốn giết tên này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn âm 30 điểm? Có bị nhốt vào phòng giật điện như hồi còn ở K13 không?
Nếu đó là cái giá cho việc giết người thì cũng chẳng sao.
Hắn rất sẵn lòng.
Đúng lúc này, bên tai Triệu Hành vang lên tiếng máy móc.
[Người chơi số hiệu F101 được tặng 300.000 đồng, tự động đổi thành 30 điểm.]
D004 hoảng hồn.
Mà nụ cười trên mặt Triệu Hành ngày càng rạng rỡ.
Con dao găm sắc bén đẹp đẽ cắm xuyên qua cổ thanh niên, trơn tru như đang cắt đậu phụ.
Máu tươi bắn tung tóe, văng trúng mặt Triệu Hành.
Triệu Hành xoay người đến dòng suối nhỏ rửa mặt, sau đó hắn tới trước bảng điện tử gần nhất.
Tin nhắn hệ thống màu vàng vẫn chưa biến mất.
Triệu Hành đọc đi đọc lại ba lần, mỉm cười đọc to tên người tặng tiền:
“Cảm ơn nhé, L.”
Khu bình luận đột nhiên đóng băng, sau đó hiện lên vô số thông báo.
[Khán giả “L” tặng F101 100.000 đồng, tự động đổi thành 10 điểm.]
[Khán giả “L” tặng F101 20.000 đồng, tự động đổi thành 2 điểm.]
[Khán giả “L” tặng F101 1.623,4 đồng, tự động đổi thành 0.16 điểm.]
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành thấy người này tặng tiền nhiều quá nên vội ngăn lại: “Đủ rồi đủ rồi! Cám ơn L, số điểm bạn cho tôi đã đủ rồi!”
Tiếp đó màn hình điện tử lại xuất hiện vài icon hình hộp quà.
[Khán giả “L” tặng F101 phần ăn trưa xa xỉ, đã giao cho người máy phi hành vận chuyển, vui lòng kiểm tra và nhận quà.]
[Khán giả “L” tặng F101 một chiếc hộp y tế sang trọng, đã giao cho người máy phi hành vận chuyển, vui lòng kiểm tra và nhận quà.]
[Khán giả “L” tặng F101 một hộp vũ khí sang trọng, đã giao cho người máy phi hành vận chuyển, vui lòng kiểm tra và nhận quà.]
[Khán giả “L” đã tặng cho F101 41.784,5 đồng, tự động đổi thành 4.17 điểm.]
Triệu Hành: “…”
Hắn chết lặng.
Cùng lúc đó.
Trên chiếc máy bay tốc hành tự động.
Một người mặt đất mặc đồ bó bảo hộ đang ngồi xổm trong góc, hai tay bị còng run rẩy sợ hãi.
Lạc Minh Sơn nhìn số dư trên màn hình chẳng còn bao nhiêu, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, ánh mắt bình tĩnh lộ rõ bất mãn:
“Tài khoản của anh chỉ có từng này tiền thôi à?”