-----------
Sau hết bốn mươi phút trong nhà ma, trải qua nhiều cửa ải, cuối cùng cả bốn đã đến được cuối hành trình.
Lúc bước vào Trần Nghị tự tin bao nhiêu thì lúc ra ngoài ỉu xìu bấy nhiêu, cả người không xương, cứ bám vào người Kỳ Dương hệt như rắn, thiếu điều trong miệng bay ra hồn ma trắng.
Hắn hít hơi vào, liếc thấy Nghiêm Diệc Sơ đã đi phía trước lúc nào không hay, điều này làm lòng hắn tràn đầy hổ thẹn.
Dưới góc nhìn của hắn, thầy tiểu Nghiêm vốn sẽ được hắn bảo vệ nhưng tất cả đã hoàn toàn bị thay đổi trong chuyến đi nhà ma này, cậu trở thành người bình tĩnh nhất, gan dạ nhất, đi đứng thong dong, lâu lâu lại giao lưu với nhân viên đóng giả, điều này làm Trần Nghị phải trợn mắt hốc mồm.
Điểm cuối của nhà ma là một cánh cửa màu trắng có ký hiệu lối thoát hiểm màu xanh*, Trần Nghị run run vươn tay ra muốn thoát khỏi nơi này trước, lúc hắn đẩy cửa cố gắng đi về phía trước thì bị hù đến giật mồng.
Lúc đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh nhà tang lễ thờ cúng với vô số đầu lâu, ở trên đặt đầy bài vị, nhìn vào không khỏi rợn người.
......
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Trần Nghị sợ đến dẩu môi, thở dài một hơi.
"Lần sau đừng dẫn cậu ấy đi nữa." Nghiêm Diệc Sơ thông cảm nói: "Nhà ma này bố trí rất có tâm, đến cuối rồi mà vẫn còn muốn hù người ta."
Kỳ Dương từng đi nhà ma ở thung lũng Hạnh Phúc nhưng chưa từng đi với Trần Nghị, nếu không thì làm sao có thể đồng ý đề nghị đi nhà ma của Trần Nghị cơ chứ.
Ở đây có ba người thì chẳng phải hắn sẽ là người dìu Trần Nghị đấy sao? Kỳ Dương ghét bỏ kéo Trần Nghị ra ngoài.
Lối ra kỳ này đúng là ra ngoài thật.
Nhân viên lấy lại lệnh trừ ma rồi hỏi bọn họ có muốn chụp ảnh không.
"Đến đây chụp một bức làm kỷ niệm đi nào." Nhân viên công tác bảo: "Thấy trong mấy bạn có mấy người gan dạ ghê, nhất là anh bạn nhỏ này nè, tỉnh như sáo ấy."
Khi bọn họ theo dõi trong phòng giám sát, tất cả đều bị thuyết phục bởi thái độ bình tĩnh của Nghiêm Diệc Sơ trong suốt hành trình.
Tuy đã từng thấy nhiều người không bị dọa sợ trong nhà ma nhưng không mấy người thích tương tác với ma.
Cả bốn người bọn họ không ai thiếu tiền, cuối cùng cả bọn cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm đúng chuẩn khách du lịch.
Lúc bức ảnh được rửa ra rồi được đặt vào album ảnh của thung lũng Hạnh Phúc, mỗi người được cho một bức, cả đám bỏ hết vào trong balo của Nghiêm Diệc Sơ.
Trần Nghị ra khỏi nhà ma, nhìn thế giới rộng lớn sáng sủa ngoài kia, hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
Hắn cảm thán vô cùng chân thành: "Mình hy vọng thế giới này sẽ không còn xác sống nữa."
Kỳ Dương ở bên cạnh chế nhạo: "Đúng rồi, nếu không lúc đó mày sẽ không phân biệt được là mình bị xác sống cắn chết hay là bị hù chết nữa."
Nghiêm Diệc Sơ đẩy kính lên: "Tôi nghe nhân viên ở đây nói lần sau sẽ là chủ đề về xác sống tận thế nên tôi định đến đây lần nữa đấy."
......
Trần Nghị nuốt nước bọt ngưỡng mộ nhìn thầy tiểu Nghiêm, chỉ cảm thấy vóc dáng vốn thường gầy gò nay lại cao đến vạn trượng.
Cận Sầm nhìn vẻ khâm phục của Trần Nghị, không hiểu sao có chút không vui.
Ngón tay cái của cậu ta ấn vào đốt ngón tay giữa, rắc một tiếng.
"Tao—"
Cận Sầm muốn nói "Tao đi hút thuốc.", nhưng mấy chữ sau chưa kịp phun ra thì chợt ý thức được việc mình cùng với Trần Nghị và Kỳ Dương phải giả vờ giả vịt trước mặt Nghiêm Diệc Sơ.
ngôn tình sủng
Cậu ta vuốt nhẹ đường may viền quần, nuốt những chữ đó xuống.
"Lão đại, mày sao vậy?" Kỳ Dương là đứa tinh ý nhất nên lập tức nhìn ra Cận Sầm có vẻ đang không ổn.
Cận Sầm liếc sang hướng căn tin trong công viên rồi nói: "Mua nước."
Thế là cả đám đi đến căn tin.
Đi được nửa đường, Trần Nghị đột nhiên ôm bụng: "Tiêu rồi! Tao bị đau bụng!"
Hắn gấp đến giậm cả chân, hỏi: "Tụi bây có khăn giấy không?"
Kỳ Dương với Cận Sầm không mang balo nên trong túi đương nhiên sẽ không có khăn giấy, chỉ có Nghiêm Diệc Sơ lục lục trong balo, moi ra được một bịch khăn giấy.
Trần Nghị dưới chân như có gió, cầm khăn giấy chạy thẳng vào WC, Kỳ Dương tặc lưỡi định đi theo Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ đến căn tin thì sờ thấy di động Trần Nghị vẫn còn trong túi của mình.
Hắn im lặng thở dài, đành phải đuổi theo cho kịp, kẻo Trần Nghị không liên lạc được với mọi người.
Chỉ còn lại Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ đi đến căn tin.
Nghiêm Diệc Sơ thấy Trần Nghị cùng Kỳ Dương đã đi xa nên tháo bớt lớp ngụy trang xuống, nhướng mày với Cận Sầm.
"Hút không?" Giọng cậu đầy sự hứng thú.
Cận Sầm uể oải 'ừm' một tiếng.
"Hút đi, tôi mua nước, cậu muốn uống gì?" Nghiêm Diệc Sơ liếc qua quầy bán đồ ăn vặt: "Hay cậu muốn mua gì khác?"
Cận Sầm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nghiêm Diệc Sơ vài giây rồi nói: "Kẹo singum, với Coca nữa."
Nghiêm Diệc Sơ sau khi từ nhà ma ra cảm thấy rất vui, không để ý đến ánh mắt phức tạp của Cận Sầm, cậu gật đầu, phất tay với Cận Sầm rồi đi đến hướng căn tin.
Nam sinh mang balo màu đen thể thao hiệu Nike, dây đeo vai rất ngắn, hai dây đeo cứ lắc lư hai bên, nhìn rất quê mùa, cảnh tượng như vậy làm người khác không nhìn ra được bên trong cậu ta là người như thế nào.
Cận Sầm đi đến một chỗ vắng vẻ, sau khi xác định gần đó không có ai bên trung học số một mới lấy thuốc ra hút.
Gạt tàn trên thùng rác đã đầy một nửa, Cận Sầm nheo mắt nhìn khói trắng tản ra trước mặt.
Không mấy lạ khi Nghiêm Diệc Sơ có thể quan sát thấy cậu ta đang nghĩ những gì.
Nhưng cách tiếp cận ân cần của Nghiêm Diệc Sơ làm Cận Sầm nhìn ra được một phần trong cuộc sống quá khứ của cậu.
Cận Sầm không thể không tượng tưởng được việc lúc Nghiêm Diệc Sơ ở Xuyên Thành, với khuôn mặt như vậy cùng với EQ cao như thế, quá nửa là trộn lẫn với nhau.
Trong lòng cậu ta không hiểu sao có chút ngứa.
Điếu thuốc sắp hết mà cơn ngứa trong lòng vẫn chưa dứt.
Cận Sầm thấy Nghiêm Diệc Sơ từ xa đang đi đến.
Nam sinh đang cầm trong tay túi nilong được làm riêng cho thung lũng Hạnh Phúc, ở trên là hình linh vật của thung lũng Hạnh Phúc đang lắc qua lắc lại theo bước chân của cậu.
Lúc này đã gần mười một giờ, đúng lúc mặt trời đứng bóng, rọi xuống cả người cậu sáng rực.
Từ góc độ của Nghiêm Diệc Sơ thì Cận Sầm cũng như thế.
Có một số người ngay cả đứng ngay thùng rác cũng toát lên sự lạnh lùng cao ngạo, nam sinh mặc áo khoác đồng phục học sinh của trường trung học cơ sở số một Bắc Thành xắn tay áo lên, để lộ những đường nét cánh tay gọn gàng cùng cảm giác mạnh mẽ, thân hình chuẩn cùng đôi chân dài, bộ đồng phục học sinh vừa vặn, không quá chật hay quá rộng, tạo cảm giác cậu ta mặc quần thể thao hàng hiệu.
Sườn mặt cậu ta vô cùng cân đối, chiếc mũi cao cùng môi châu có đỉnh môi nho nhỏ, nhìn vừa bạc tình lại vừa đầy tình cảm.
Khi quay đầu lại, chút háo hức còn chưa tan biến hết thì nhìn thấy Nghiêm Diệc Sơ đang sững sờ trong giây lát.
Nghiêm Diệc Sơ thấy Cận Sầm uể oải ấn điếu thuốc vào gạt tàn.
Cậu ra gạt một ít bồ hóng rơi trên đầu ngón tay, sau đó đút túi quần, từ từ đi về phía Nghiêm Diệc Sơ.
Hai người gặp nơi ghế dài trên đường.
Quan sát nhau một lúc, cả hai giấu giếm tâm tư mình trong lòng rồi nhìn nhau, giả vờ bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nghiêm Diệc Sơ lấy một lon Coca lạnh từ trong túi ra đặt bên cạnh Cận Sầm, rồi đặt hộp kẹo cao su vị bạc hà lên trên.
Răng rắc.
Đó là âm thanh Cận Sầm kéo nắp khoen Coca bằng một tay.
Những bọt bong bóng bay ra, vàng rực dưới ánh mặt trời,
"Đợi gì nữa?" Nghiêm Diệc Sơ nói qua loa cho qua chuyện.
Cận Sầm cúi xuống hớp một ngụm Coca, chất lỏng lạnh đi vào dạ dày làm xua đi bớt nóng nực.
"Coi bọn họ." Cận Sầm trả lời.
Nghiêm Diệc Sơ 'ừm' một tiếng, khui lon Coca của mình ra rồi cũng uống mấy hớp.
Cậu ta nhìn khung cảnh công viên giải trí ồn ào náo nhiệt, không khỏi cười nói: "Thật ra tôi ít khi đến mấy công viên giải trí này."
Cận Sầm bình tĩnh nhìn Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ nhớ lại khoảng thời gian ở Xuyên Thành.
Cậu có chút hoài niệm: "Khi còn ở Xuyên Thành, mỗi lần tham gia chuyến du lịch mùa thu sẽ kéo cả đám ra ngoài chơi.
Năm sáu đứa nướng BBQ, du lịch, mấy chỗ như thế này chúng tôi cũng chưa từng đi."
Cậu liếc nhìn Cận Sầm rồi trêu: "Sao mấy cậu ngoan thế? Đi chơi thu cũng không trốn à?"
Cận Sầm nhìn chằm chằm Nghiêm Diệc Sơ rồi trả lời: "Là vì anh ở đây."
Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ, dùng ánh mắt biểu đạt hàm ý—vì anh ở đây nên bọn tôi mới không trốn đấy.
......
Tim Nghiêm Diệc Sơ bỗng nhảy hẫng lên.
Tuy những lời này không mang chút tình cảm ám muội nào nhưng bản thân những chữ này lại có hơi ám muội.
Hơn nữa người nói câu này lại được cái đẹp mã nên trong nháy mắt, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy như mình bị trêu chọc.
Cậu nhanh chóng ho một tiếng rồi trông trước trông sau nhìn bóng dáng của Kỳ Dương và Trần Nghị.
Cận Sầm bóp lon Coca, vang lên tiếng tanh tách.
Giọng của Cận Sầm truyền đến tai Nghiêm Diệc Sơ, trong âm thanh mang theo chút trêu chọc.
"Chúng tôi sẽ đi Nhật nghỉ đông, anh có thể đi chung với bọn tôi."
Nghiêm Diệc Sơ sửng sờ một lúc rồi chớp chớp mắt.
Cận Sầm đặt lon Coca lên ghế rồi duỗi người.
Cậu ta kéo dài âm điệu, nói với Nghiêm Diệc Sơ đầy ẩn ý: "Đỡ cho mẹ tôi lại nói không chăm sóc tốt cho anh ở Bắc Thành, làm anh thấy nhớ nhà."
......
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy tai mình có hơi nóng lên.
Cận Sầm lại cứ chậm rãi hỏi đến cùng: "Thầy tiểu Nghiêm, sao? Hửm?"
......
Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng cầm lon Coca đứng lên.
Trong lòng tự mắng mình, lâu rồi không ra ngoài vận động, lại bị Cận Sầm làm cho đứng ngồi không yên như vậy, quả là mất hình tượng.
Nghiêm Diệc Sơ hít một hơi thật sâu, đứng dậy và nói với Cận Sầm bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
"Được rồi, Sầm ca muốn tôi đi thì tôi nhất định sẽ đi."
Cận Sầm chống cằm, nhìn nam sinh kính gọng đen, để mái ngố, trên mặt lại lộ ra nét diễn.
"Vậy tôi chờ đấy." Cận Sầm nói với giọng hờ hững.
Nghiêm Diệc Sơ cũng nở nụ cười không hề giả trân với Cận Sầm: "Tôi cũng thế."
Mặt trời xuyên qua kẻ lá, rơi xuống ghế dài những đốm sáng nho nhỏ.
Trần Nghị và Kỳ Dương đi từ hướng WC ra, xa xa nhìn thấy cảnh tượng hai nam sinh một đứng một ngồi.
Khung cảnh này trông rất hài hoà và đẹp mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...