Trans: Tiên Trần
Bắn tim xong, Đồng Hoài chọc mạnh Triệu Cẩu và Trần Nguyên: “Nhanh nhanh nhanh, nên đi xuống nghênh đón Tiết Đình rồi!”
Hai người hai mắt nhìn nhau, nắm chắc thời gian, nhấc cậu chạy xuống.
Đồng Hoài lờ mờ: “Hả, hai người làm gì vậy, tôi là bảo hai người nhanh đi xuống mà!”
Phần lớn người lớp ba ở lại khán đài để bắn tim, lúc này cũng như ong vỡ tổ chạy theo xuống, người mang khăn mặt thì lấy khăn, lấy nước thì lấy nước, mang Đồng Hoài thì mang Đồng Hoài, mỗi người một nhiệm vụ, còn ăn ý hơn khi nãy.
Tất cả mọi người đều là thiếu niên nghiện mạng xã hội, ai chưa từng xem qua anh 818X và anh T nổi danh kia.
Tề Minh Dũng cười hì hì trêu chọc: “Chúng ta qua đó thì Tiết Đình nào có hài lòng, phải cậu đích thân ra trận chứ.”
“Cút đi.” Đồng Hoài tát một cái lên đầu cậu ta.
Trần Nguyên và Triệu Cẩu mang Đồng Hoài xuống, một đám người đợi ở điểm cuối. Ba ngàn mét chỉ còn lại nửa vòng cuối cùng, tứ phía đã chật kín người của các lớp gào thét nghênh đón.
Mặt trời buổi chiều lộ ta từ trong mây đen, tỏa ra ánh sáng vàng rực mong mỏng, rơi trên người các thiếu niên trên đường chạy.
Tiết Đình và các học sinh thể dục kia gần như chạy trên cùng một đường thẳng nằm ngang, đầu tóc đen nhánh thấm ướt mồ hôi lúc chạy nhanh trượt qua một đường vòng cung trên không trung, dưới ánh mặt trời, lấp lánh rực rỡ.
Tim Đồng Hoài không khỏi đập nhanh, dựa vào Điền Hâm để đứng vững, ánh mắt sáng lên, vẫy tay về phía Tiết Đình, hai tay chấp thành hình loa la to: “Đình Ca! Xông lên!”
Tiếng huýt gió, tiếng thét chói tai và tiếng reo hò không ngừng, cuồng loạn đập vào màng nhĩ, Tiết Đình trong vô số âm thanh hỗn loạn, lại phân biệt ra được tiếng của Đồng Hoài lần nữa, giương mắt nhìn một cái, Đồng Hoài đang đợi ở chỗ điểm cuối kia, không biết là kích động, hay là vì quần áo nổi bật, gương mặt hơi đỏ lên, con ngươi tựa như ngọc lưu ly sáng rực.
Đã đồng ý với cậu lấy hạng nhất rồi.
Trong lòng Tiết Đình lướt qua một ý niệm, trong năm mươi mét cuối cùng đột nhiên bùng nổ, nhanh chóng kéo xa khoảng cách với các học sinh thể dục đuổi sát không buông kia, xông tới điểm cuối.
Người lớp ba trong mười giây không dám hít thở, trong nháy mắt Tiết Đình xông đến điểm cuối, toàn bộ sục sôi, gân giọng mà gào thét: “Trời trời trời trời Tiết ca kiêu ngạo!”
“Cậu chính là thằng tàn bạo nhất trong trận so tài này!”
“Chúng tôi mang Đồng Hoài đến cho cậu rồi, không cần khách khí!!!”
Đồng Hoài xoay đầu chửi rủa cút một câu, tát mấy cái đầu một cái, quay đầu lại, Tiết Đình đã vững vàng đi đến bên cạnh cậu.
Cậu suy nghĩ một chút, đang muốn kéo ra mấy câu, Tiết Đình bỗng nhiên như không còn sức lực nữa, cả người nghiêng về trước, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai cậu.
Đã chạy nhiều vòng như vậy, cơ thể Tiết Đình rất nóng, đồng phục lớp thấm đầy mồ hôi, thở dồn dập, tim đập cũng rất nhanh.
Đồng Hoài thoáng sững sờ một chút, đưa tay xuôi theo lưng cậu ta: “Tiết ca? Cậu vẫn ổn chứ?”
Một hồi lâu, Tiết Đình trả lời một tiếng “Ừm” nặng trĩu, ổn định hơi thở, ngẩng đầu lên, lông mi mắt rũ xuống một nửa, không nhìn rõ vẻ mặt.
Cậu ta đứng thẳng lại, nhận lấy nước Triệu Cẩu đưa tới, ngửa đầu uống hết nửa chai.
Mồ hôi nóng và nước đầm đìa theo càm dưới mà chảy xuống, trượt qua trái cổ nhô ra rõ rệt, theo động tác nuốt, giọt nước chảy vào cổ áo.
Đồng Hoài dựa rất gần, nhìn rất rõ, cảm thấy trái tai bản thân nóng lên, vội vàng vò lỗ tai.
Rõ ràng người đã chạy ba ngàn mét là Tiết Đình, cậu nóng theo cái gì chứ.
Uống nước xong, Tiết Đình lại nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi, quét mắt qua mười mấy đầu củ cải mặt lộ vẻ sùng bái phía trước mặt, dừng một chút, gật gật đầu với họ: “Cảm ơn.”
Mọi người vốn là còn có chút hơi khẩn trương thoáng chốc cười lên: “Tiết ca còn khách khí với chúng tôi cái gì.”
Tất cả mọi người ồn ào náo nhiệt vây quanh Tiết Đình và Đồng Hoài trở về khán đài, cả đường cứ luôn miệng khen Tiết Đình mãnh liệt: “Không nhìn ra Tiết ca của chúng ta văn võ song toàn nha.”
“Tiết ca quá mạnh rồi, kiểm tra bỏ xa người ta một đoạn lớn, chạy bộ cũng bỏ xa người ta một đoạn dài.”
“Còn uống nước không?”
“Năm nay lớp chúng ta có hy vọng vào top 3 rồi!”
“Cuộc thi tiếp sức ngày mai chúng ta nhất định có thể thắng!”
Đám người này hận không thể khen Tiết Đình tới tận trời xanh, Tiết Đình vểnh môi, lúc đầu không trả lời, tiếp sau lại trả lời hai câu, mặc dù rất ngắn gọn.
Mắt Đồng Hoài cong cong, không lên tiếng.
Cậu có thể nhận ra, Tiết Đình không giống bộ dạng không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt kia lúc mới đầu.
Tiết Đình bắt đầu dung nhập từng chút vào lớp ba náo nhiệt rồi, tuy là tốc độ rất chậm.
Một ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, tổng điểm lớp ba xếp hạng ba.
Dưới sự cổ vũ của việc Tiết Đình chạy ba ngàn mét được hạng nhất, trong vận động ngày thứ hai, người lớp ba tràn đầy năng nổ, qua năm cửa ải, chém sáu tướng, điểm số dần dần đuổi kịp lớp thể dục.
Hằng năm ban thể dục giành hạng nhất trong vận động hội, ung dung dễ như trở bàn tay, không khỏi có chút tự cao tự mãn, đây còn là lần đầu bị ban văn hóa đuổi kịp, toàn bộ ban thể dục đều trợn tròn mắt, khôi phục tinh thần, muốn kéo lại điểm cũng đã muộn rồi.
Sắp đến cuộc thi tiếp sức cao nhất rồi.
Trận đấu này nếu lấy them một cái hạng nhất nữa, lớp ba sẽ thật sự vượt qua ban thể dục.
Đồng Hoài ngồi trên ghế tựa được đặc biệt mang tới cho cậu, ở bên cạnh phe phẩy cờ đỏ nhỏ kêu gào: “ Xông lên Tiết ca, càn chết đám ban thể dục bên cạnh kia đi!”
Tiết Đình đã vào đội, không dễ đến tóm cổ cậu, liếc nhìn cậu một cái.
Cuộc thi tiếp sức năm ngoái, Đồng Hoài và Triệu Cẩu chạy được hạng nhất, lúc học sinh nam gậy thứ ba xuất phát chân bị lảo đảo, từ hạng nhất rơi thẳng xuống hạng năm.
Năm nay đổi thành Tiết Đình, quả nhiên không hồi hộp chút nào.
Lớp ba lại lấy được hạng nhất.
Trận đấu trong một buổi chiều đếu rất náo nhiệt, bài phát biểu khích lệ tinh thần như bông tuyết bay mãi không ngừng, giọng người dẫn chương trình vang lên rõ ràng từng lần một.
Thống kê điểm số cuối cùng, lớp ba thắng hiểm ban thể dục.
Tất cả mọi người đều vui mừng phấn khởi hô to, Đồng Hoài đứng dậy không nổi, cười ngây ngô ở bên cạnh, cái đầu chợt bị công kích.
Buổi chiều gió khá lớn, Tiết Đình không biết từ lúc nào đã đi đến ghế tựa, đưa áo khoác choàng lên đầu cậu, ngồi xổm xuống một nửa, xoa đầu cậu qua chiếc áo: “Mong muốn đã đạt được rồi, có vui không?”
Đồng Hoài ngọ ngoạy, mùi và nhiệt độ cơ thể còn sót lại của cậu ta từ cái áo phả ra trên đầu cậu, ừ ừ ra sức gật đầu.
Khóe miệng Tiết Đình cong lên.
Được rồi, không phí công vô ích.
Đại hội thể dục thể thao tha hồ vui chơi đã kết thúc, tiền thưởng trường cấp cho rất hào phóng, Hứa Tinh Châu trưng cầu ý kiến mọi người, rút ra một số mời mọi người một bữa cơm, còn dư lại giao cho ủy viên sinh hoạt.
Ăn xong cơm thì trời đã mưa lất phất, hai người ngồi xe buýt về nhà, xuống xe ở gần khu nhà cũ.
Tuần trước Tiết Đình đưa ba con mèo đến bệnh viên, ác nghiệt dứt khoát cắt trứng tụi nó, người nhận nuôi trước đó đã nói rõ với hai người, nhận nuôi Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc, tối qua người nhận nuôi cuối cùng đã bàn xong với hai người, tối nay tới nhận Tiểu Bạch.
Sáng nay lúc ra cửa, Tiết Đình mang Tiểu Bạch ra, để ở nhà cũ.
Qua một ngày kích động khẩn trương, Đồng Hoài thiếu chút nữa đã quên vụ này.
Đợi không bao lâu, người nhận nuôi đã hẹn trước lái xe tới, ánh mắt quan sát hai em trai nhỏ cười híp mắt, dễ chịu đem mèo đi.
Đèn đường từ từ sáng lên, chiếu ra dáng vẻ một cao một thấp của hai thiếu niên.
Đồng Hoài đem sức nặng nửa người khoác lên người Tiết Đình, chậm rãi đi về nhà cụ Tiết, biểu cảm có chút mất mát: “Chỉ còn lại Tiểu Hoa không ai thèm nhận.”
Tính tình Tiểu Hoa lỗ mãng, tính công kích mạnh, bác sĩ nói không quá thích hợp để nuôi trong nhà.
Vết thương của nó là vết thương ngoài da, ngày hôm qua đã ổn rồi, còn định vượt ngục.
Đồng Hoài cảm thấy mất mát, dừng bước chân lại, lẽ thẳng khí hùng đưa hai tay nũng nịu với Tiết Đình: “Đình ca, tôi đi không nổi nữa.”
Tiết Đình: “…”
Đèn đường nghiêng nghiêng, chiếu vào gương mặt thanh tú xinh xắn của Đồng Hoài, nụ cười giống như rất chân thành tha thiết.
Tiết Đình nhất thời sinh ra chút ngờ vực.
Đứa trẻ yếu ớt như vậy, rốt cuộc là nuôi lớn thế nào vậy?
Cậu ta trầm mặc giây lát, ngồi xổm xuống cõng Đồng Hoài lên, chậm rãi đi về phía trước.
Đồng Hoài nằm sấp trên lưng cậu ta, híp mắt cảm thụ cơn gió nhẹ trước mặt, không biết là dây thần kinh nào bị đụng tới, buổi tối điểm thi tháng đầu tiên xuất ra đó, cảm giác quen thuộc lúc cậu và Tiết Đình gọi điện thoại lại toát ra.
Màn này hình như giống đã từng quen biết.
Cũng là trong đêm, cũng là con đường này, cũng là Tiết Đình cõng cậu, gió đêm nhè nhẹ, ánh đèn lờ mờ.
Tiết Đình còn nói vài câu gì với cậu?
Cậu cảm thấy bản thân láng máng nắm bắt được gì đó, lại không rõ lắm, ôm lấy cổ Tiết Đình, không nhịn được mà hỏi: “Tiết ca, hôm sinh nhật của tôi tối đó, có phải là cậu đã cõng tôi? Hình như còn nói vài câu nữa?”
Mi mắt Tiết Đình rũ xuống bỗng nhiên run lên.
Ngắn gọn, cậu ta lạnh nhạt đáp: “Không có.”
“Ò.”
Đồng Hoài nghi ngờ trí nhớ của mình đã sinh ra sai lệch, dẫu sao tối đó cậu say đến mơ hồ.
Đến nhà Tiết Đình còn mười mấy phút, cậu cũng không tiện để cho Tiết Đình thực sự cõng mình về, ăn vạ nhõng nhẽo thỏa nguyện rồi, nắn bóp bả vai của Tiết Đình, cười híp mắt: “Tôi có thể đi được rồi.”
Tiết Đình ừ một tiếng, nhưng không lập tức thả cậu xuống.
Đoạn đường này còn chưa sửa xong, không bằng phẳng lắm.
Đèn đường cũng có sự cố, lúc sáng lúc tối, người dân lân cận dã phản ánh mấy lần, cũng không ai để ý đến.
Nếu như lúc này đèn đường sáng, Đồng Hoài cẩn thận chút, thì sẽ phát hiện thiếu niên cõng cậu, lỗ tai không biết lúc nào đã khẽ đỏ lên.
Gió đêm nhẹ nhàng cuốn tới một mùi hoa quế, yếu ớt chìm nổi.
Vừa qua vận động hội, kì thi tháng sắp đến rồi.
Làm càn quá điên rồi, nên học hành rồi.
Trước khi kì thi tháng đến, các lãnh đạo và các chuyên gia đến thị sát trước một bước.
Thông thường đều là lãnh đạo trường phụ trách tiếp đón, không liên quan đến các học sinh.
Các học sinh chỉ cần mặc đồng phục chỉnh tề, duy trì tốt kỷ luật trên lớp là được.
Mọi người đều là từng trải vô số lần thị sát của lãnh đạo từ nhỏ đến lớn, tập mãi thành thói quen, nên làm cái gì thì làm theo.
Xế chiều thứ hai, bên ngoài tung bay một cơn mưa phùn mát mẻ, tí tách đánh nhẹ lên cửa sổ.
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Vật Lý, điều hòa trong phòng học mở khá cao, ấm áp dễ chịu.
Trời mưa lâm râm này thích hợp để ngủ, Đồng Hoài nghe đến buồn ngủ, ghi chép đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, bộ dạng lười biếng nâng càm dưới lên, liếc nhìn Tiết Đình đang viết vở số học.
Học thần đều chăm chỉ như vậy đó.
Cậu ra sức trừng mắt nhìn, không cam lòng véo đùi của bản thân để giữ tỉnh táo, định xoay tầm mắt một vòng, cứu vãn một chút ánh mắt mỏi mệt.
Tầm mắt quét một cái, cậu nhìn thấy người đứng dựa vào bên cửa sổ ngoài hành lang.
Đó là một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ, vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ vì ưu tư thời gian dài, thường xuyên cau mày, giữa hai lông mày bà ấy có một đường nếp nhăn nhàn nhạt, khóe mắt và khóe môi cũng có chút nếp nhăn, để lộ tuổi tác.
Lúc bị phát hiện, bà đang chăm chú nhìn không chớp mắt góc xó bên này, gặp phải ánh mắt của Đồng Hoài, dường như sững một chút, lập tức cười nhẹ một cái với cậu, dùng tay ra hiệu một cái “Suỵt.”
Lãnh đạo chuyên gia đến thị sát?
Nhìn cách ăn mặc thì không giống lắm.
Đồng Hoài chớp chớp mắt, dây thần kinh nào đó bỗng giật bắn.
Nét mặt của người phụ nữ đó, có một chút giống với Tiết Đình.
Cậu đột nhiên kinh ngạc, lần này là thật sự không hề buồn ngủ.
Tiết Đình nghiêng đầu nhìn: “Sao vậy?”
Tiết Đình hầu như không đề cập đến chuyện gia đình, gia đình của cậu ta chắc đã gây ra tổn thương nào đó cho cậu ta, người phụ nữ kia cũng ra hiệu cậu không được nói…
Trong ánh đèn điện, Đồng Hoài buột miệng nói ra: “Lúc này chuyên gia đi qua, hình như đã thấy tôi ngủ gà ngủ gật.”
Thốt ra lời này, Đồng Hoài nhất thời muốn che mặt, nghi ngờ bản thân có phải ngốc rồi.
Cậu nhìn theo Tiết Đình trong lòng kinh hồn bạt vía nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên hành lang vắng vẻ.
Người đó đã đi rồi.
Tiết Đình thu ánh mắt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, liếc nhìn bài ghi chép của cậu, lại nhàn nhạt nói: “Bài ghi của cậu quá lộn xộn, ngoảnh lại không biết bản thân đã ghi gì, buổi tối tôi sửa lại cho cậu một chút.”
Nói rồi, cả người nghiêng về phía trước, che cậu lại, cúi đầu tiếp tục làm đề: “Ngủ đi.”
Triệu Cẩu nghe thấy động tĩnh, chua chát quay đầu lại: “Đây là cảm giác được học bá sủng ái sao?”
Đồng Hoài: “Cút.”
Sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, cả buổi chiều, Đồng Hoài đều không nhịn được mà chú ý đến ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, người phụ nữ kia mỗi tiết đều sẽ đến gần bên cửa sổ, nhìn chăm chú Tiết Đình một hồi lâu.
Nhưng mà mãi đến lúc tan học buổi chiều, bà cũng không vào lớp học, hay là bảo người chuyển lời lại.
Lòng Đồng Hoài không yên, trước khi hết giờ học, lấy điện thoại ra xem một chút.
Du Vấn đã lâu không ăn cơm cùng cậu, vừa mới gửi tin nhắn hẹn cậu ăn cơm tối.
Chuông tan học đúng lúc vang lên, Đồng Hoài gãi gãi đầu, do dự hỏi: “Tôi đi ăn cơm tối với Du Vấn, cậu đến chứ?”
Đồng Hoài cân nhắc chốc lát, lắc đầu: “Tôi ăn ở nhà ăn.”
Lại là câu nói này.
Đồng Hoài cảm thấy hơi nản lòng, nhìn Tiết Đình khép sách lại rời đi, trong lòng trống trải.
Không giống với cậu, Tiết Đình không quen ăn ở với người lạ, cho dù là ngoài mặt.
Cậu ta biết Đồng Hoài sẽ không vì cậu ta mà từ chối đi cùng Du Vấn, cho nên bản thân tự rời đi.
Là một loại tự giác, “Hành động sáng suốt” biết trọng lượng của bản thân.
Giống như cậu ta trước kia, vô số lần cân nhắc trọng lượng của bản thân, trong các mối quan hệ đan xen nhau, bất cừ lúc nào cũng có thể nguội lạnh mà thông thạo dứt bản thân ra đi.
Trong lòng Tiết Đình có dòng hời hợt lãnh đạm, tựa như nước chảy siết dưới mặt biển yên ả, có thể khiến con người thịt nát xương tan, khiến cho người ta không dám tiếp cận.
Du Vấn chờ một hồi mới đi bộ đến cửa lớp ba, thấy Tiết Đình không có ở đây, thở phào nhẹ nhõm, đi vào đỡ Đồng Hoài đi.
Đồng Hoài còn đang suy nghĩ chuyện của Tiết Đình.
Nếu không phải vô tình gặp được trong hè, thái độ của Tiết Đình với cậu… cũng sẽ không khác mấy với người khác.
Khó chịu.
Du Vấn thấy Đồng Hoài suy nghĩ viễn vong, buồn bực chọc vào đầu cậu: “Nghĩ gì vậy?”
Đồng Hoài hoàn hồn, ấp a ấp úng đáp: “Không có gì.”
Cậu dường như đang bận tâm bản thân không phải là người đặc biệt kia.
Thật kỳ quái.
Chừng như đứa trẻ vừa muốn ăn kẹo vừa không muốn ăn.
Du Vấn thấy cậu đi đường mệt mỏi, lắc đầu: “Đợi cậu đến thì cơm đã nguội rồi, để tôi cõng cậu.”
“Ò, được.”
Người ở cổng phía nam của trường ít, Đồng Hoài yên tâm để Du Vấn cõng, lại không nhịn được lẩm bẩm.
Du Vấn cõng cậu, cảm giác hình như cũng không giống với Tiết Đình cõng cậu.
Lẽ nào Tiết Đình đặc biệt với cậu?
Vậy thì càng khó chịu.
Đến ngoài cổng trường, Đồng Hoài ồn ào muốn ăn canh Ma Lạt.
Kết quả cậu không chịu được cay, ăn xong thở hổn hển chịu không nổi, thúc giục Du Vấn mua trà sữa. Du Vấn quả là phục luôn tiểu thiếu gia này, bảo cậu ngồi yên đừng làm loạn, mới ra ngoài mua trà sữa.
Tiệm trà sữa cách đây không xa, Đồng Hoài đã đợi chừng mười phút không đợi được Du Vấn trở lại, gửi tin nhắn cũng không nhận được trả lời, dứt khoát tự mình vịn tường nhảy qua.
Nhảy đến tiệm cà phê gần tiệm trà sữa, cậu dừng lại nghỉ ngơi một hơi, phía trước truyền tới một giọng phụ nữ: “Bạn học.”
Không gọi tên, nhưng theo trực giác Đồng Hoài thì chính là kêu mình, ngẩng đầu lên nhìn, là người phụ nữ nhìn lén Tiết Đình buổi chiều kia.
Bà dường như đang đợi người nào đó, đứng bên ngoài tiệm cà phê, vóc dáng thon thả, phong cách rất được, khoảng cách rất gần, sự giống nhau mà cậu phát giác trước đó, cũng càng rõ ràng hơn nữa.
Trong lòng Đồng Hoài có chút siết chặt, mở to mắt, nhìn bà không lên tiếng.
Người phụ nữ vén một sợi tóc mai bên cạnh lên, cười với cậu, chầm chậm nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Tiết Đình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...