Giả Nghèo

Trans: Tiên Trần

Tinh thần của Tiểu Hoa không tốt, phải đợi chăm sóc tốt vết thương, quan sát một thời gian ngắn, mới có thể đón về.

Đồng Hoài ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Hoa đã ngủ mất, vịn Tiết Đình đứng dậy: “Đi thôi.”

Cuối tuần ở phòng cũ luôn luôn tụ tập một đám đầu gấu trẻ, la hét ầm ĩ, hành lang cũ nát ngược lại rất yên tĩnh.

Từ giữa hè đến đầu thu, Tiết Đình đưa Đồng Hoài trở về rất nhiều lần, đây vẫn là lần đầu tiên đi vào hành lang này, đã vào nhà của Đồng Hoài.

Đây là nơi mẹ Đồng Hoài lớn lên, có ý nghĩa đặc biệt với cậu và Đồng Kính Viễn.

Ngoại trừ Du Vấn, Đồng Hoài cũng là lần đầu dẫn người khác vào.

Bất thình lình, không cảm thấy bài xích.

Cửa chống trộm loang lỗ nhiều màu cũ kỹ cót két một tiếng, từ từ mở ra, lộ ra toàn bộ căn phòng cũ.

Bức tường bị phủ đầy kính lọc thời gian, giống như vật dụng trong nhà của thế kỷ trước, trên tường còn dán giấy báo, toàn bộ không gian vừa nhỏ vừa cũ, nhưng gọn gàng ngăn nắp.

Tiết Đình cảm thấy hiếm lạ, lông may giương cao: “Tôi còn cho rằng chỗ cậu ở sẽ là ổ chó.”

Đồng Hoài không thiếu tự tin chút nào: “Tôi chịu khó.”

— Dì Trần của tôi chịu khó ba năm ngày đến một lần!

Nói rồi, cậu từ chối sự giúp đỡ Tiết Đình, tự mình nhảy một cái rồi di chuyển đến nâng lấy bàn ghế đi vào phòng ngủ chính, đi thu dọn thứ cần thiết.

Tiết Đình không có ý kiến, một tay chọc vào trong túi, nhìn xung quanh.

Hoàn cảnh nhỏ hẹp cũ nát này, hoàn toàn không ăn khớp với Đồng Hoài toàn thân tinh tế.

Không phải nói Đồng Hoài ăn mặc lộng lẫy, mà là trên người cậu có loại cảm giác như vừa có vừa không, giống như là được khéo léo chăm chút nuôi dưỡng lớn lên, thoải mái, trong suốt, lại thông suốt.

Đó là từ trong mỗi tấc da thịt xương cốt, đến mắt môi, đến cử động giơ tay nhấc chân, đều có khí chất rời rạc hiện ra.

Trên thực tế, những việc từng trải qua mà Đồng Hoài nói, cũng không tương đồng với thần thái hiện rõ ra của bản thân Đồng Hoài.

Người chưa từng trải qua bóng tối nào, mới có thể có ánh mắt trong veo vô hạ đó của cậu.

Tiết Đình vốn có một tia nghi ngờ, có thái độ bán tín bán nghi với những chuyện bi thảm của Đồng Hoài tự thuật, nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh một lần rồi, lại đắn đo không chắc.

Hiển nhiên, Đồng Hoài rất thích căn phòng này, cũng rất quen thuộc điều kiện trong này.

Trên thế giới sẽ không có tên ngu đần nào, có tiền nhưng đầu óc bị hỏng, nghỉ hè chạy đến tiệm ăn nhỏ bưng mâm lau bàn, còn nơi thoải mái hơn không ở, cứ ở chỗ này.

Tiết Đình suy nghĩ xong, cười nhạt một cái.

Cậu ta gần đây dường như không nhịn được mà quan tâm đến Đồng Hoài, ưu tư cũng thường bị ảnh hưởng của cậu.


Cậu ta thu lại ánh mắt, đi đến bên bệ cửa sổ, nghĩ tới chỗ này hẳn là chỗ Đồng Hoài mấy lần đưa mắt nhìn theo mình rời khỏi, vén màn cửa lên, phát hiện trên ban công đặt một chậu hoa hồng nhỏ.

Hơn nửa sách học của Đồng Hoài để lại phòng học, cần đem đi không nhiều, lật lung tung trong tủ quần áo một cái, tùy tiện kéo mấy bộ quần áo, nhét vào cặp sách cùng với bài tập và sách, vịn tường nhảy ra phòng ngủ chính, nhìn thấy Tiết Đình đứng bên cửa sổ, thấy hoa nhỏ trong lòng của Đồng Kính Viễn, vỗ ót một cái: “Thiếu chút nữa là quên rồi, cầm giúp tôi một chút.”

“Cậu trồng sao?” Tiết Đình không cảm thấy Đồng Hoài tính tình như vậy sẽ trồng hoa, đi đến thuận tay xốc cặp lên, đem hoa đi tới.

“Không phải… Ôi, cũng coi là vậy đi.” Đồng Hoài hai tay bưng qua, suy nghĩ một chút, giải thích: “Là hoa mà mẹ tôi rất thích.”

Trước kia Tiết Đình đối với tất cả đều có mức độ, sẽ không đi sâu vào chủ đề nhạy cảm này, lần này ma xui quỷ khiến tiếp lời: “Mẹ cậu…”

Đôi mắt xinh đẹp của Đồng Hoài hơi cong lên, vẻ mặt điềm đạm bất ngờ: “Mẹ tôi rất xinh đẹp, rất dịu dàng, là người mẹ và người vợ tốt nhất trên thế giới này.”

Tiết Đình lẳng lặng nhìn cậu.

Tên tóc xoăn rất yêu mến mẹ của mình.

Lúc nhỏ cậu rất ghét mệnh đề làm văn là « Mẹ của tôi ».

Nơi nhu hòa nhất trong đáy lòng dường như bị đâm nhẹ một cái, vừa chua vừa êm.

Tiết Đình ừ một tiếng, xoa mái tóc xoăn mềm mại của Đồng Hoài: “Trở về thôi.”

Cậu ta hạ thấp mắt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng chút: “Muốn ôm không?”

Dưới lầu đám đầu gấu nhiều như vậy, trận này đã đối mặt qua một lần, có chút quen mặt rồi, bế công chúa quá mất mặt rồi.

Đồng Hoài hoàn toàn chống cự: “Giữ lại ôm người yêu của cậu đi.”

Mắt Tiết Đình híp lại, khẽ nghiến răng.

Loại cảm giác kì lạ lờ mờ này trước kia không phải là ảo giác.

Tiểu tử này dường như đặc biệt để ý đến người yêu tương lai của cậu ta.

Nâng Đồng Hoài ngang ngược xuống lầu, Tiết Đình nhớ tới trong nhà hết thức ăn rồi, đạp tới Hợp Hợp Lạc, xuống xe nhấn tay Đồng Hoài: “Đợi tôi mười phút, đừng chạy lung tung.”

Đồng Hoài cũng bất động rồi, chân đau, đùi đau, toàn thân đau, uể oải phất tay một cái.

Để Đồng Hoài ở ngoài một mình, sao không an tâm lắm.

Động tác Tiết Đình rất nhanh, không đến mười phút đã quay lại, còn mang theo một ly kem, làm phần thưởng cho Đồng Hoài ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc qua đèn xanh đèn đỏ, Tiết Đình trống rỗng, không quá quen với việc phía sau không nói lảm nhảm, quay đầu liếc nhìn.

Đồng Hoài một tay ôm hoa, mắt rũ, mi mắt dày phủ xuống, chăm chỉ liếm kem, nửa đầu lưỡi đỏ lộ ra, môi ướt đỏ hồng sáng bóng.

Ánh mắt của Tiết Đình dừng lại trên môi Đồng Hoài mấy giây, dời mắt đi, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra đang nghĩ gì.


Xe đạp đi qua phố lớn ngõ nhỏ của khu Vọng Trăn, đi qua đoàn người xôn xao, mùi vị kem hương thảo quanh quẩn không tan.

Ra ngoài lâu như vậy, chân trời ở phía xa đã leo lên đám mây tía đỏ, nhuộm nửa bầu trời, những con chim dừng lại trên dây điện quấn qua lại trên không, lại bị tiếng kèn ấn vang của xe qua đường làm sợ mà bay đi.

Ở bên kia trái ngược với tiết tấu nhanh của thành phố lớn, thời gian của toàn bộ khu tây dường như chậm đi mấy độ, chạng vạng tới mát mẻ sảng khoái như một ly nước dưa hấu mới vừa ép xong.

Trong mắt Đồng Hoài phản chiếu ánh nắng chiều, tâm tình bỗng chốc tốt lên.

Cậu lung lay cái chân hoàn toàn không tổn thương gì, nghiêng người dựa vào lưng Tiết Đình, ngửi được mùi nước giặt quần áo thoang thoảng trên người đối phương, cười tít mắt nói: “Tiết ca, cảm ơn.”

Con đường này không phải con đường gần nhất về nhà Tiết Đình, nhưng là con đường có thể xem nắng chiều đẹp nhất của khu Tây.

Tiết Đình không nghe thấy, nên không phản ứng lại cậu.

Đã vượt qua con người xa thật dài, lúc leo lên sườn dốc thoải về nhà thì trời đã tối, trước cổng vườn quen thuộc có ba người lạ đang đứng, hình như mới từ trong đi ra.

Ông cụ đứng bên cổng vườn, không biết mấy người đó nói gì với ông, lại cúi chào ông thật thấp, thái độ cung kính lại khiêm tốn.

Đồng Hoài trợn tròn mắt, kéo kéo vạt áo của Tiết Đình, nhỏ tiếng hỏi: “Mấy người kia là ai vậy?”

Tiết Đình tùy ý liếc mắt qua bên đó: “Học trò trước kia của ông nội.”

“Học trò?” Đồng Hoài càng ngạc nhiên: “Trước đây ông nội là thầy giáo?”

Thầy giáo trung học sao?

Hình tượng ông lão thê thảm trong đầu Đồng Hoài ầm ầm vỡ vụn.

Ông cụ thì ra là phần tử trí thức giấu nghề!

“Bây giờ cũng như vậy,” Tiết Đình ngoài dự tính nhìn cậu một cái: “Chỉ là chân của ông không tốt, tôi không để ông đi ra ngoài.”

Đang nói chuyện, xe đạp cũng dừng lại trước cổng.

Ba người hiển nhiên đều quen biết Tiết Đình, nhã nhặn chào hỏi, vừa tò mò nhìn Đồng Hoài, không hỏi nhiều, quay người rời khỏi.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông cụ Tiết vừa nãy còn sắc mặt nghiêm tức quay lại liền mặt mày hiền hậu: “Về rồi à.”

Đồng Hoài cảm thấy kính nể.

Sắc trời đã tối, cũng đã đến thời gian cơm tối.

Tiết Đình đặc biệt ở nhà, đeo tạp dề, xách thức ăn đã mua đi vào nhà bếp.

Hai người ăn không đang chờ trước bàn ăn, vô vị mà chơi cờ tướng.


Đồng Hoài ăn vạ muốn ông cụ để con xe và pháo cho cậu, tiếc là cậu không giữ được bình tĩnh dễ làm liều, không kiên nhẫn gì mà bài binh bố trận, cho dù nhiều thủ đoạn nhỏ lanh lợi thông minh, vẫn là liên tục bị thua.

Ông cụ Tiết bình thường đánh cờ với Tiết Đình, thường ba trận thua hai, lâu rồi không thắng liên tiếp, một già một trẻ đấu cờ vẫn khá thú vị.

Tâm tính của Đồng Hoài tốt, thua rồi cũng không gay gắt.

Ông cụ Tiết càng ngày càng thích đứa trẻ này.

Ăn xong cơm tối, Tiết Đình rửa chén trong bếp, Đồng Hoài xem ti vi cùng ông cụ Tiết.

Trên ti vi phát « Lượng Kiếm » gần đây mà ông cụ Tiết rất thích, Đồng Hoài yên lặng nhìn màn hình, trong đầu đều là quỷ súc và gói biểu cảm, cảm thấy cực kỳ có lỗi.

Tiết Đình rửa chén xong, lại cho mèo ăn, nhìn thời gian một chút, đi đến cạnh ti vi, ngón tay thon dài phủ lên đầu ti vi, khe khẽ gõ một cái kèm theo hàm ý nhắc nhở.

Ông cụ Tiết hơi biến sắc.

Phút chốc, Tiết Đình ung dung rút nguồn điện ti vi ra.

Đồng Hoài: “?”

Tiết Đình nhìn chăm chăm ông cụ Tiết thong thả mở miệng: “Hôm trước ông đồng ý với cháu thế nào?”

“Chỉ xem một tiếng!” Giọng điệu của ông cụ Tiết nhanh chóng yếu đuối: “Xem mười phút nữa thôi, mười phút nữa nha cháu ngoan, tập này kết thúc ngay mà.”

Tiết Đình lạnh lùng nói: “Không được.”

Ông cụ Tiết nhục nước mất chủ quyền, cắt đất bồi thường: “Điểm tâm ngày mai để ta làm được không? Năm phút cũng được, Đình Đình?”

Tiết Đình giải quyết dứt khoát: “Cháu nói không được là không được.”

Đồng Hoài ở bên cạnh liều mạng nín cười, dường như nhìn thấy lúc nhỏ cùng ông nội bà nội và Đồng Kính Viễn chơi xấu, chính là bản thân muốn xem ti vi nhiều.

Đến Tiết Đình ở đây, loại người lại có thể đã hoán đổi vị trí.

Ông cụ Tiết không làm yếu đi ý chí sắt đá của cháu trai, thở phì phì trở về phòng.

Tiết Đình đi tới vịn Đồng Hoài, nhún vai một cái: “Mắt không tốt, còn thích xít lại gần xem ti vi lâu, không quan tâm không được.”

Đồng Hoài không nói một lời, im lặng giơ ngón tay cái.

Bài tập cuối tuần Đồng Hoài chỉ viết một chút, phải làm xong trước sáng mai.

Càng đến lúc này càng không muốn làm bài tập.

Trở về lầu hai, hai người trước sau tắm rửa, Đồng Hoài thay bộ đồ ngủ khủng long nhỏ mà bản thân đem qua, lấy bài thi và sách luyện tập từ trong cặp sách ra, uể oải gào: “Tôi bị thương rồi, tôi không muốn làm bài tập.”

Tiết Đình lau tóc bước vào phòng, nghe thấy không chút lưu tình cười chế giễu: “Chẳng lẽ não cậu bị thương?”

Đồng Hoài: “…”

Cái miệng này của cậu thật sự không làm cho người ta yêu thích mà.

Tiết Đình sát lại gần lưng ghế của Đồng Hoài, một tay lau tóc, một tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn: “Chỗ nào không biết?”

Cậu ta vừa tắm xong, mùi trên người nhẹ nhàng thoang thoảng, nhiệt độ cơ thể rất nóng, hơi thở lúc nói chuyện ra hơi lạnh, lướt nhẹ qua tai, khiến cho Đồng Hoài giật mình một cái.


Toàn thân Đồng Hoài bị Tiết Đình ôm giới hạn lại, phủ trong mùi của cậu ta, trái tai nóng lên, ấp úng ầm ờ đẩy đầu cậu ta ra, tim đập rộn lên khó hiểu: “Còn chưa bắt đầu làm, cậu lau tóc của cậu đi, tôi gặp chỗ không biết thì gọi cậu.”

“Ừm.”

Sau khi hờ hững trả lời một tiếng, mùi sau lưng theo đó xa dần.

Loại cảm giác tim đập rộn lên không lý do đó dần dần tản ra, cơ thể Đồng Hoài căng thẳng thả lỏng ra, xoa mặt một cái, cảm thấy bản thân không sao nói rõ được, không nghĩ nhiều nữa, mở sách luyện tập bắt đầu làm.

Tiết Đình ngồi trên giường, lười biếng lau tóc hai cái, ánh mắt liếc qua chốc lát, lại lần nữa trở về trên người thiếu niên mỏng manh đang ngồi trước bàn đọc sách.

Đồng Hoài mặc đồ ngủ khủng long nhỏ nhìn càng… dễ thương.

Trong phòng thoáng chốc lắng xuống, chỉ có tiếng đầu bút sột soạt viết trên mặt giấy.

Phút chốc, tiếng sột soạt ngừng, dừng lại giây phút, do dự không chắc viết vài nét, lại yên tĩnh lần nữa, đã hoàn toàn bất động rồi.

Tiết Đình lười chẳng muốn lau khô tóc, đứng dậy đến gần, một tay khoác lưng ghế, đưa mắt lướt câu hỏi khiến cho Đồng Hoài mắc kẹt lại, không lấy bút từ ống đựng bút bên cạnh ra, mà thuận tiện rút cây bút trong tay Đồng Hoài ra, khoanh công thức Đồng Hoài viết trên giấy nháp, ngay sau đó lưu loát viết ra quá trình tính toán: “Như vậy hiểu chưa?”

Vẻ mặt của cậu ta nhàn hạ, tóc còn chưa khô, vẫn còn chút trơn bóng, lúc cúi đầu xuống, tóc hơi ướt cọ vào bên mặt Đồng Hoài.

Đồng Hoài cảm thấy nhột, nhường qua một bên, thành tâm thật ý: “Hiểu rồi, cậu thật lợi hại.”

Nói rồi, liếc mắt nhìn cây bút bị cậu ta cầm chặt trong tay không buông, suy nghĩ một chút, từ trong ống đựng bút lại lấy ra một cây.

Tiết Đình không mặn không lạt quét mắt qua ống đựng bút có sẵn đầy bút.

Cảm thấy hơi chướng mắt.

Cậu ta xoay người, ngồi tựa lên bàn học, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.

Tiết Tụng Sơ nói với cậu ta người đó đã được giải quyết, Lý Nhất Tu đang chia vui bằng mấy trò vui nhàm chán của anh ta, trước kia nhảy lên tin nhắn trong lớp, có người đang @cậu ta hỏi cậu ta như thế nào, vòng bạn bè càng thay mới rất nhiều động thái, Tiết Tụng Bạc đã gửi tấm hình dùng cơm với nhóm thương nghiệp, Dư Hủy đang canh tân kiến thức làm vườn cần thiết.

Dường như rất náo nhiệt.

Cậu ta lại không có ý muốn tham gia những náo nhiệt này.

Lại làm mới, một phút trước Đồng Hoài rên rỉ không muốn làm bài tập.

Khóe miệng Tiết Đình khẽ cong lên.

Tiếng viết chữ sột soạt lại ngừng rồi.

Tiết Đình tràn đầy hớn hở, quét mắt qua đề bài, rút cây bút trong tay Đồng Hoài ra, viết công thức tính toán lên bản nháp.

Đồng Hoài bực bội liếc nhìn cây bút lại bị cướp đi, lại rút một cây bút mới từ ống đựng bút ra.

Đầu ngón tay Tiết Đình ngưng một lát, khó chịu tặc lưỡi một tiếng.

Hành động cướp bút như thế đã lặp đi lặp lại năm sáu lần, ống đựng bút cuối cùng trống không rồi.

Mặt Đồng Hoài như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Tiết ca, có phải cậu không nỡ để tôi dùng bút của cậu không?”

Tiết Đình: “…”

Sắc mặt Tiết Đình lạnh lùng, đem mấy cây bút đoạt được ném lại lên bàn, lạnh lùng nói ra hai từ: “Tiếp tục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui